Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 45: Dung túng (H nhẹ)




Không thể không nói, đêm qua Khương Nhã Tịnh quả thật đã rất khó khăn trong việc kiểm soát tiếng rên của mình.

Cảm giác bức bối đến khó chịu khi phải nén lại những âm thanh không được phát tiết, khiến cô không ngừng khổ sở.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự không muốn đỏ mặt cũng không được!

Nhận thấy đôi má Khương Nhã Tịnh thấp thoáng ửng hồng, Diệp Ân liền trêu ghẹo: "Cô Khương, da mặt của cô cũng thật mỏng."

Khương Nhã Tịnh lườm mắt: "Còn không phải là tại em sao? Chỉ toàn nói những lời không đứng đắn!"

Đuôi mắt Diệp Ân cong lên, cô cười thích thú: "Thì thế nào? Cô hối hận rồi có phải không?"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Mặc dù Diệp Ân chỉ đang nói đùa, nhưng Khương Nhã Tịnh đáp lại với ngữ điệu vô cùng nghiêm túc: "Sẽ không."

"Diệp Ân, nếu em thật lòng yêu thích tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận."
Khoảnh khắc khi cô nói ra những lời này, từng tia nắng nhạt nhoà phủ lên thân hình mảnh mai, diện mạo kia vốn dĩ đã xinh đẹp nay như được toả ra thêm một tầng ánh sáng.

Đẹp đến mê hồn.

Khiến nữ nhân nào đó mắt thấy tai nghe, toàn thân như chết lặng.

Có một sự sợ hãi không tên đang hiện diện đâu đó nơi vực sâu đáy lòng.

Mang đến cho cô cảm giác hổ thẹn, như đang tự giày vò chính bản thân mình.

Diệp Ân kiềm chế xúc động muốn ôm chặt Khương Nhã Tịnh ngay thời khắc này, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, cô nói: "Được rồi. Chúng ta về nhà mới tiếp tục nói có được không?"

Khương Nhã Tịnh bật cười.

Xem ra, nữ nhân này đã hạ quyết tâm.

Vẫn muốn mang cô về nhà để thực hiện ý đồ đen tối!

Diệp Ân duỗi tay nắm lấy bàn tay Khương Nhã Tịnh, mỉm cười nói: "Đi thôi."
Liếc mắt nhìn Diệp Ân, trong ánh mắt Khương Nhã Tịnh tồn đọng ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.

Cuối cùng cũng đành thoả hiệp, cô theo chân Diệp Ân đi đến nhà xe, cả hai cùng nhau trở về nhà.

Vì ngôi nhà Diệp Ân đang sinh sống nằm khuất trong một con ngõ khá hẹp, nên hai người phải gửi xe sau đó tản bộ đi vào.

Lần đầu tiên đặt chân đến nhà Diệp Ân khiến Khương Nhã Tịnh không khỏi hiếu kỳ. Cô nhìn quanh quanh bốn phía, cẩn thận đánh giá từng chút một.

Ngôi nhà tuy không quá lớn nhưng lại mang đến một cảm giác ấm cúng lạ thường.

Trước đó cô không biết, hoá ra Diệp Ân cũng là một nữ nhân ưa thích sạch sẽ. Chỉ thông qua cách bày trí nhà cửa, cô có thể nhận biết chủ nhân của ngôi nhà có nếp sống rất ngăn nắp, rất gọn gàng.

Sau khi tham quan một vòng bên ngoài, Diệp Ân đưa Khương Nhã Tịnh vào phòng, tiếp tục giới thiệu từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
Từ đầu đến cuối Khương Nhã Tịnh đều tỉ mỉ quan sát, cô nhớ đến một chuyện liền hỏi: "Ba mẹ của em thế nào? Trước đó tôi có xem qua hồ sơ của em, có phải. . ."

Vốn không định hỏi, nhưng từ lúc đặt chân vào nhà cô đã không thấy bức di ảnh nào đặt trên bàn thờ.

Cô ngầm đoán, hồ sơ kia chắc chắn đã được làm giả, khả năng cao Diệp Ân không phải mồ côi cha mẹ như trong đó đã viết.

Vì vấn đề này cũng không còn quan trọng nên Diệp Ân thành thật trả lời: "Họ vẫn sống rất tốt. Chỉ là không sống ở đây cùng với chúng tôi thôi."

Khương Nhã Tịnh nhẹ nhõm, mỉm cười: "Thế thì tốt quá."

Nụ cười nhẹ nhàng, sâu lắng, đầy sự trân trọng khiến Diệp Ân không tiếc mắt muốn nhìn nhiều hơn một chút.

Khương Nhã Tịnh cười lên trông rất đẹp, tựa như bao nhiêu tinh hoa trên thế gian này đều hội tụ trên nụ cười đó.
Diệp Ân dịch người đến hôn lên cánh môi kia, cô hôn rất ôn nhu, rất dịu dàng như thể sợ làm đau nữ nhân của mình.

Cạy mở khuôn miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi Diệp Ân luồn lách khẽ khàng, quấn lấy chiếc lưỡi thơm mềm của Khương Nhã Tịnh.

Cảm giác ấm nóng, ướŧ áŧ triền miên dán lấy nhau, không chừa một kẽ hở.

Nụ hôn dần sâu hơn, Diệp Ân đỡ tay ở sau gáy, hạ người Khương Nhã Tịnh nằm xuống.

Hôn đến khi hơi thở của cả hai gần như bị rút cạn, một chút thoáng khí cũng không còn thì mới chịu dừng lại.

"Hah. . . Nhã Tịnh, môi cô lúc nào cũng thật mềm, hôn rất thích." Diệp Ân vừa tán thưởng, vừa vuốt ve lên đôi má đang ửng lên sắc hồng ôn nhuận.

Khương Nhã Tịnh thở đều từng nhịp, nhìn Diệp Ân vô cùng chăm chú.

Cô cũng rất thích nụ hôn của nữ nhân này!

Đặt Khương Nhã Tịnh dưới thân, Diệp Ân hôn lên trán, lên mũi, lả lướt xuống môi sau đó dời xuống cằm.
Khoảnh khắc Diệp Ân vươn ra đầu lưỡi liếm nhẹ lên nơi đó, Khương Nhã Tịnh thở nhạt một hơi, khắc chế du͙ƈ vọиɠ đang sôi trào trong lồng ngực.

"Nhã Tịnh, Nhã Tịnh thơm quá. . ."

Vùi cả gương mặt vào cổ Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân hôn hôn hít hít không ngừng.

"Diệp Ân. . . em. . ." Khương Nhã Tịnh mặt đỏ tai đỏ, mím môi như muốn nói gì đó.

Ngẩng đầu lên, Diệp Ân chớp chớp mắt, hỏi: "Tôi thế nào?"

Hai tay nâng lên, Khương Nhã Tịnh véo phồng hai bên má Diệp Ân, nhỏ giọng trách cứ: "Em đúng là tiểu dâʍ đãиɠ!"

Diệp Ân: ". . ."

Tiếng cười khanh khách vang lên, Diệp Ân chẳng những không ngại mà còn trực tiếp cắn lấy vành môi Khương Nhã Tịnh.

Cô nói: "Tôi chỉ thế này với mỗi mình cô thôi, có được không?"

Nói rồi liền đỡ Khương Nhã Tịnh ngồi dậy, Diệp Ân lột sạch áo đối phương, tiếp đến luồn tay ra sau mở khuy áo ngực, vứt hết ra một góc.
Cô ngắm nhìn hai khoả mềm mại căng tròn, ngắm đến miên man ánh mắt.

Khương Nhã Tịnh ngồi chống hai tay ra sau, cảm nhận được ánh mắt say đắm của Diệp Ân mà không khỏi ngượng ngùng.

"Nhã Tịnh, ngực của cô đẹp quá. Rất đầy đặn, nắn rất thích."

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Hai vành tai rát bỏng cả lên, Khương Nhã Tịnh vội phản ứng lấy tay che lại ngực mình, ánh mắt loé lên một tia dư quang âm lãnh.

Dáng vẻ phòng thủ, như không muốn đối phương chạm vào người mình.

"Em. . . em đừng nói nữa có được không? Cứ nói suốt như vậy không biết xấu hổ sao?"

Diệp Ân chồm người đến, bắt hai tay Khương Nhã Tịnh kéo lên cao, áp đối phương nằm sát xuống giường.

Bật cười thích thú: "Nhã Tịnh biết không? Cô cứ e thẹn thế này chỉ càng khiến tôi thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ. . ."

Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Sao trên đời này lại có thể tồn tại loại nữ nhân xấu xa đến thế này kia chứ?!

Ghì chặt hai tay Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân đáp môi xuống ngậm lấy nhuỵ hoa đang nở rộ trên chóp đỉnh, mạnh bạo mút lấy.

"Ưʍ. . . Diệp. . . Diệp Ân! Thả. . . thả tay tôi ra có được không?" Khương Nhã Tịnh nỉ non.

Diệp Ân cười khoái trá: "Không được. Thả tay ra, cô lại lấy tay che chúng lại thì phải làm thế nào?"

"Không. . . không che nữa!" Khương Nhã Tịnh uỷ khuất.

Diệp Ân cong môi cười khẽ: "Muộn rồi."

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Đẳng cấp vô lại!

Sao trước đây cô ngốc thế nhỉ? Lại không nhìn rõ bộ mặt thú tính của nữ nhân này!

Đầu lưỡi Diệp Ân lướt sóng hung hãn, khiến nhuỵ hồng kia càng lúc càng nhô cao, dựng đứng thẳng lên một cách kiêu ngạo.

"Ưʍ. . . Diệp Ân~. . ."

"Nhã Tịnh hứng lắm rồi có phải không?" Diệp Ân nói, ý cười trên môi cô càng tà dâʍ vô độ.
Ánh mắt lộ rõ sự ẩn nhẫn, Khương Nhã Tịnh gầm giọng: "Em. . . em có thôi nói đi không? Thả tay tôi ra. . . bằng không thì đừng trách. . ."

"Ưm~. . ."

Cắn mạnh lên vị trí chóp đỉnh đang vì mình mà nở rộ, Diệp Ân tinh quái trêu chọc: "Nhã Tịnh đang đe doạ tôi sao? Nhã Tịnh muốn làm gì tôi nào?"

Khương Nhã Tịnh cắn nhẹ môi dưới, khoé mắt nhiễm đục một tầng sương nhoà.

Tầm mắt Diệp Ân lại dời đến vùng da thịt trắng nõn dưới cánh tay, nơi này dường như được chăm sóc kỹ lưỡng, thậm chí đã được triệt cỏ sạch sẽ.

Mềm mịn thơm mát.

Cô vùi mặt vào nơi đó, chà xát chóp mũi của mình, hít sâu một hơi như đang cố tận hưởng.

Sắc mặt Khương Nhã Tịnh từ đỏ chuyển thành xanh, từ xanh lại chuyển sang đỏ.

Cô bối rối vùng vẫy không ngừng.

"Diệp. . . Diệp Ân! Em. . . em đừng đùa nữa mà!"
Khương Nhã Tịnh càng phản ứng càng khiến Diệp Ân thích thú không thôi.

Cô dùng lưỡi liếʍ ɭáρ, trêu đùa nơi đó gây cho Khương Nhã Tịnh một cảm giác ngượng ngùng không sao tả được.

"Đừng. . . đừng mà! Em cứ như vậy. . ."

"Nhã Tịnh. . ." Diệp Ân di chuyển môi mình đặt lên má Khương Nhã Tịnh, hôn một cách yêu chiều, sau đó cười khẽ: "Chỗ nào của Nhã Tịnh cũng thật thơm, tôi hôn rất thích."

Khương Nhã Tịnh cạn lời.

Nội tâm cô vừa dâng lên cảm giác hờn dỗi, thấp thoáng đâu đó lại có sự vui vẻ khó lòng giải thích. . .

Rõ ràng cô đã quá mức dung túng đối với nữ nhân này!