Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 33: Là cô Khương cho tôi biết




*

Ba nữ nhân ngồi xoay tròn trên chiếc bàn, mặt mày ai nấy đều tỏ vẻ khó chịu.

Mỗi người đều có nỗi niềm riêng, không ai giống ai.

Chung Giai Kỳ chủ động lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí tịch mịch: "Lão đại, không phải chị nói Khương Nhã Tịnh đã hết nghi ngờ em rồi sao?"

Liễm Văn đáp: "Vấn đề kia đã được giải quyết. Chỉ là. . ."

Cô đưa mắt nhìn Diệp Ân, khẽ nâng môi cười: "Chỉ là có một vấn đề khác vừa phát sinh, nên cô ta mới bám riết em như vậy."

Ngồi ở một bên, Diệp Ân không khó đoán ra hai người này đang nói đến chuyện gì.

Chắc chắn là Khương Nhã Tịnh vẫn chưa buông tha, tiếp tục cho người theo dõi Chung Giai Kỳ.

Dáng vẻ bực dọc của Chung Giai Kỳ không giấu đi được, cô nói: "Còn có vấn đề khác nữa sao? Có phải cô ta lại nghi ngờ em chuyện gì rồi không?"
Ngừng một chút, tự cô lớn tiếng phủ nhận: "Không thể a! Cả ngày hôm nay em ngoan ngoãn thế kia còn gì!"

Không phải Diệp Ân không chú ý, từ nãy đến giờ Liễm Văn cứ nhìn đến cô bằng tia mắt kỳ lạ.

Khiến cô không ngừng khó hiểu.

"Không sao đâu." Liễm Văn nắm tay, kéo Chung Giai Kỳ tựa sát vào lòng, vỗ về nói: "Không phải lỗi của em. Cứ mặc kệ cô ta, có lẽ sau buổi cắm trại mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả."

So với Diệp Ân, Chung Giai Kỳ sáng dạ hơn hẳn. Đặc biệt là về những vấn đề này, cô ngâm lên một tiếng "à" kéo dài, cười đầy thâm ý: "Em hiểu rồi. Không ngờ cô ta cũng là loại nữ nhân cực thích ăn giấm!"

Diệp Ân ngơ ngơ ngác ngác, vẫn chưa thẩm thấu được cốt lõi câu chuyện.

Cô chỉ biết, nếu hai người này cứ tiếp tục phát cẩu lương ở trước mặt cô, chắc chắn cô sẽ chịu không nổi!
*

Tối hôm đó, Diệp Ân vẫn không tránh khỏi một trận tra tấn tinh thần.

Nhưng lần này có vẻ dễ chịu hơn, chí ít là không vượt quá 12 giờ đêm, cô cũng có thể ngủ sâu hơn một chút.

Sáng sớm thức dậy, sau khi chuẩn bị xong cô tiếp tục đưa Chung Giai Kỳ đến trường.

Mọi việc diễn ra so với hôm qua dường như không chút thay đổi.

Ngoại trừ những lúc không gặp nhau, mỗi lần giáp mặt với Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân cảm tưởng bản thân cứ như bơ vơ trên đỉnh núi hàn băng.

Phi thường lạnh lẽo!

Cô không thích cảm giác bị phớt lờ, càng không thích Khương Nhã Tịnh đối với cô như vậy.

Bất quá, cô lại không có đủ can đảm để đến gần nữ nhân kia. Càng bị xa cách, cô càng sợ bản thân sẽ trở nên phiền toái.

Vô tình tạo nên khoảng cách to lớn, như một bức tường thành chắn giữa hai người.
Cứ thế, ngày tiếp theo vẫn trôi qua trong bầu không khí ảm đạm.

Đêm trước ngày khởi hành cắm trại, Diệp Ân nằm co người trên sofa, trạng thái bần thần nhìn thẳng lên trần nhà, ngổn ngang suy nghĩ.

Mặc dù những ngày này cô đều báo cáo với Liễm Văn, nhưng lão đại chẳng những không nghĩ cách cứu vãn, mà còn cười cô là con bé ngốc nghếch!

Khiến cô càng tự ti hơn. . .

Cô không biết có phải do mình quá ngốc, hôm đó ở quán Karaoke hành xử mất tư cách nên Khương Nhã Tịnh không còn hứng thú với cô nữa hay không?

Càng nghĩ càng đau đầu.

Chưa bao giờ bản thân lại để tâm đến nhiệm vụ nhiều như vậy. . .

Hơn nữa còn là một nhiệm vụ không công!

Thật khiến cô tủi thân muốn chết luôn rồi!

*

Từ sáng sớm, Diệp Ân cùng Chung Giai Kỳ đã thu xếp quần áo, chuẩn bị các vật dụng cần thiết dành cho buổi cắm trại.
Một chuyến dã ngoại kéo dài một ngày một đêm dành riêng cho học sinh năm ba, cũng có nghĩa là trong suốt thời gian này Diệp Ân đều phải đối mặt với Khương Nhã Tịnh.

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ rất vui, nhưng hiện tại lại cảm thấy rũ rượi như cái xác không hồn, không chút hào hứng.

Một ngày một đêm phải đối diện với dáng vẻ lạnh nhạt của nữ nhân kia, nghĩ đến thôi cũng khiến cô dâng tràn uỷ khuất.

Chẳng biết mình đã gây nên tội tình gì. . . ?

Đạp xe rời khỏi nhà, Diệp Ân cùng Chung Giai Kỳ rất nhanh có mặt ở trường BD.

Tất cả học sinh khối 12 đều tập trung dưới sân trường, xếp hàng chờ đến lượt lớp mình tiến ra xe buýt.

Vì hôm nay được phép mặc quần áo tự do, nên thời điểm Diệp Ân cùng Chung Giai Kỳ đi vào đã gây không ít sự chú ý.

Bất đồng với phong cách đơn giản của Diệp Ân, Chung Giai Kỳ có vẻ sành điệu hơn hẳn.
Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, áo len dáng dài trễ vai, quần đùi ôm sát. Mái tóc nâu trầm buông xoã kết hợp với gương mặt đậm nét Châu Âu, làm tôn lên vẻ đẹp quý phái không kém phần tươi trẻ.

Nữ nhân đi bên cạnh lại có phần cao ngạo hơn, tóc đen óng mềm xoã dài đến thắt lưng, phần đuôi uốn lượn một chút. Cô diện chiếc áo sơ mi màu lông chuột, quần dài phá cách. Tuy đơn giản nhưng sự cá tính không hề giảm sút phần nào.

Đôi mắt to muôn phần sắc sảo, mũi cao, môi dày vừa vặn. Hàng chân mày anh khí chính là điểm nhấn hoàn hảo trên gương mặt, tạo nên một vẻ đẹp cao lãnh, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.

Hàng trăm cặp mặt đổ dồn về phía hai người, một nữ nhân hiên ngang khí phách đi bên cạnh một nữ nhân uỷ mị ôn nhu, đẹp tựa như tranh, khiến người khác không tiếc mắt muốn nhìn nhiều hơn một chút.
Đâu đó trong những ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, còn có một ánh mắt phi thường lạnh lẽo.

Ánh mắt dán chặt lên người Chung Giai Kỳ, sau đó lại dời sang Diệp Ân.

Bất ngờ bị thu hút tầm nhìn, khiến chủ nhân của ánh mắt kia không ngừng khó chịu.

Sau khi tạm biệt Chung Giai Kỳ, Diệp Ân tìm đến vị trí xếp hàng, lớp của cô đứng ở khu vực giữa sân nên không khó tìm kiếm.

Rất nhanh sau đó, lần lượt nối đuôi nhau di chuyển ra xe, từng người một ngồi vào vị trí giống như trên lớp học.

Diệp Ân vẫn ngồi ở phía cuối, hướng mắt ra cửa nhìn lung tung cảnh vật bên ngoài.

Xe lăn bánh, ai nấy đều nháo nhào như đi họp chợ. Người bàn chuyện này, người bàn chuyện kia tiếng cười đùa vang lên không ngớt.

Riêng Diệp Ân vẫn ngồi lủi thủi một mình, lặng yên như pho tượng.

Khác với mọi khi, lần này cô cũng không đảo mắt tìm kiếm thân ảnh Khương Nhã Tịnh.
Nhưng cô biết, nữ nhân kia có lẽ đang ngồi ở ghế phụ, ngay bên cạnh bác tài.

Ngồi thẫn thờ một lúc, bất ngờ Tưởng Doanh lại tiến đến gần cô, chìa tay đưa ra một viên thuốc nhỏ rồi nói: "Sư phụ, có phải say xe rồi không?"

Là thuốc chống nôn mửa.

Diệp Ân nhìn viên thuốc trong tay Tưởng Doanh, cô đáp khẽ: "Tôi không."

Quan sát sắc mặt Diệp Ân, Tưởng Doanh lại nói: "Nhìn cô uể oải thế kia mà còn mạnh mồm. Uống đi, uống vào sẽ đỡ hơn."

"Không uống." Diệp Ân phẩy tay, trả lời rất dứt khoát.

Tưởng Doanh nhìn nhìn cửa xe, sau đó chồm người đến, gạt khoá mở hẳn ra cho thông thoáng, tiếp đến liền nói: "Không phải cô sợ ngộp sao? Mở thế này sẽ thoải mái hơn."

Diệp Ân: ". . ."

Đôi mắt âm u như được lắp thêm bóng đèn pha lê, Diệp Ân thấp thỏm cất giọng: "Sao. . . sao cô biết chuyện đó?"
Tưởng Doanh thản nhiên đáp: "Là cô Khương cho tôi biết. Cô ấy nhờ tôi mang thuốc đến cho cô."

Ngay lập tức, Diệp Ân chụp lấy cổ tay Tưởng Doanh, vạch lòng bàn tay người kia ra nhặt viên thuốc ném tọt vào miệng.

Tưởng Doanh: ". . ."

Gì vậy? Uống thuốc mà không cần dùng đến nước luôn sao?

Diệp Ân nuốt vội viên thuốc, lại nhìn đến Tưởng Doanh, hồ hồ hởi hởi: "Còn gì nữa không?"

"Không." Tưởng Doanh nhún vai.

Nghe xong, Diệp Ân lại xị mặt xuống.

Hơi nghiêng người một chút, cô hóng mắt nhìn lên vị trí Khương Nhã Tịnh đang ngồi.

Bất giác lại cười tủm tỉm.

Tựa như cánh hoa héo úa vừa được tưới lên một làn nước mát. . .

Vô cùng thư thả!

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Diệp Ân, Tưởng Doanh nhíu mày khó hiểu.

Cô không biết người này có bị thần kinh hay không, nhưng bộ dáng này khiến cô kinh tởm chết đi được!
Nhận rõ thái độ dè bĩu của nữ sinh tóc vàng, Diệp Ân lườm mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn! Hết chuyện rồi thì về chỗ đi, đừng đứng chắn ở trước mặt tôi!"

Tưởng Doanh: ". . ."

Người gì đâu mà. . . phũ phàng hết chỗ nói!

Viên thuốc tôi đưa cho cô còn kẹt ở cuống họng kia kìa!!!

-------------//--------

P/s: khai thiệt đi, mấy bà độc giả là trúa hề có đúng khum??? ??? = ))))