Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 3: Không quỳ có được không, cô giáo Khương?




Diệp Ân nhìn nữ nhân trước mặt, nhìn đến không chớp mắt. Chỉ đến khi người kia tiếp tục lên tiếng cô mới thu tầm mắt của mình lại.

"Em là học sinh mới, đứng lên tự giới thiệu với mọi người đi."

Thở nhẹ một hơi trong lòng, Diệp Ân còn tưởng bản thân sẽ bị phạt, hoá ra không phải.

Cô đứng lên theo chỉ định, điềm nhiên nhìn một lượt những người có mặt, không hề mỉm cười, chỉ nói rất nhạt: "Xin chào. Tôi là Diệp Ân, rất vui được làm quen với mọi người."

"Diệp Ân hơi già trước tuổi nha."

Thanh âm châm chọc phát ra từ nữ sinh tóc vàng. Cả lớp rộ lên những tiếng cười khúc khích.

Diệp Ân thầm oán, chê cô già sao? Cô năm nay 28 tuổi nhưng nhìn thế nào cũng mới hơn 20, già thế nào mà già?

Bất quá, đúng là cô so với những người ở đây có phần nhỉnh hơn thật.
Giáo viên xoay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, gương mặt vẫn không lộ chút gợn sóng.

"Tưởng Doanh." Cô nhẹ giọng nhắc nhở: "Em không nên thẳng thắn như vậy."

Diệp Ân: ". . ."

Gì đây? Hùa nhau ức hϊếp tôi có đúng không?

Kỳ thật, trước giờ Diệp Ân luôn được người khác khen cô trẻ trung. Ngay cả Liễm Văn cũng nói cô sở hữu gương mặt trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Vậy mà ngay lúc này, cô lại bị đám học sinh cùng với nữ nhân xinh đẹp trước mắt châm chọc, chê bai cô già trước tuổi.

Muốn không giận cũng không được!

Nữ nhân lại nhìn sang Diệp Ân, nhàn nhạt giới thiệu: "Tôi họ Khương, Khương Nhã Tịnh. Là người phụ trách lớp này, cũng là giáo viên chủ nhiệm của em."

Diệp Ân gật nhẹ đầu xem như đã rõ.

Vừa thấy Diệp Ân có ý định ngồi xuống, Khương Nhã Tịnh lên tiếng ngăn lại: "Em khoan ngồi đã. Trước tiên ra ngoài quỳ phạt 30 phút."
Diệp Ân: ". . ."

Cứ tưởng thoát nạn rồi chứ?

Không quỳ có được không, cô giáo Khương?

Mím môi có chút bất mãn, Diệp Ân nhỏ giọng nói: "Lần đầu em đi trễ, cô có thể bỏ qua được không? Lần sau em nhất định sẽ không tái phạm."

"Không được." Vẻ mặt Khương Nhã Tịnh vẫn lạnh tanh, nói: "Tôi không phạt em vì đến trễ."

Diệp Ân nghe xong liền chớp chớp mi mắt, trưng ra bộ dáng khó hiểu.

"Tôi phạt em vì tội cho xe đạp leo tường." Khương Nhã Tịnh xoay người đi lên bục, giọng nói thả nhẹ ra phía sau: "Nó khiến tôi giật mình."

Diệp Ân: ". . ."

Cái này có gọi là. . . lấy công chế tư không?

Thà không nghe thì thôi, nghe rồi mới thấy vô lý hết sức!

Cô giật mình cũng muốn phạt tôi sao?

Lòng dạ xấu xa. . . không đẹp đẽ như vẻ ngoài của cô một chút nào!

Nữ sinh tóc vàng giương cằm cất giọng: "Còn đứng đó làm gì? Mau ra ngoài quỳ đi!"
Đám học sinh hắc đạo cũng rầm rộ hẳn lên: "Phải đó, ra ngoài đi! Ai cho phép cô leo tường vào đây hả?"

Ai nấy đều cảm thấy bất công. Lần nào đi trễ cũng bị nhốt ở bên ngoài, vậy mà cái cô học sinh mới này lại có thể leo tường, đường đường chính chính bước chân vào lớp.

Không còn biện pháp nào khác, Diệp Ân đành phải ra ngoài, chuẩn bị quỳ gối ở trước cửa.

Thời điểm cô đi ngang bàn giáo viên, Khương Nhã Tịnh gọi với lại: "Diệp Ân, em không mang theo sách sao?"

Diệp Ân tự hỏi, mang theo sách để làm gì?

Cô lục lọi ký ức, cuối cùng cũng hiểu được.

Trước kia đi học cũng bị phạt không ít lần, lần nào quỳ gối cũng dang rộng tay cầm lấy hai quyển sách.

Diệp Ân của năm 17 tuổi trốn học để đến võ quán, không ngờ năm 28 tuổi lại phải cắp sách đến trường học chung với một lũ. . . quái đản!
Lần này còn tệ hại hơn, giáo viên cũng quái đản không kém.

Người gì đâu mà. . . nét mặt cứ như ma- nơ- canh!

Không chút co giãn!

Diệp Ân ấm ức gào thét trong lòng, cô lấy hai quyển sách từ trong balo, lần nữa bước chân ra ngoài.

Cô hạ gối xuống, quỳ một cách đĩnh đạc. Hai tay cầm quyển sách dang rộng ra, ngẩng cao đầu thẳng tắp nhìn về phía xa xăm, không chút e ngại.

Năm phút trôi qua, tiếng giày cao gót giẫm nhẹ từng tiếng. Trực giác một võ sĩ vốn dĩ rất nhạy bén, cô biết Khương Nhã Tịnh đang đứng sau lưng mình.

Cô ngửi được hương thơm thoang thoảng, tinh khiết nhẹ nhàng.

Thanh thanh mát mát, rất dễ chịu.

Vừa nhắm mắt hít sâu một hơi, cô cảm nhận hai bên tay trở nên nặng nề.

Xoay mặt nhìn sang, cô trông thấy có thêm vài quyển sách dày cộm đã được đặt lên nơi đó.

Hai tay cô, đang bị đè nặng bởi những quyển sách từ trên trời rơi xuống.
Không đúng, là từ trong tay Khương Nhã Tịnh rơi xuống thì chính xác hơn!

Diệp Ân nghiêng mặt nhìn giáo viên của mình, ánh mắt hình viên đạn.

"Mọi người đều bị phạt như vậy, không riêng em." Khương Nhã Tịnh giữ nguyên nét mặt vô cảm, tương phản hoàn toàn với diện mạo uỷ mị mê người vốn có.

Diệp Ân bặm môi, hất mặt nhìn thẳng về phía trước.

Vài ba quyển sách thôi, cô không thèm đôi co với hạng người này!

Bất chợt lại nhớ đến giáo viên ngày xưa của mình, hiền hậu ôn hoà biết bao nhiêu. . .

Chẳng bù với giáo viên hiện tại, người đâu mà khó ưa hết chỗ nói!

Khương Nhã Tịnh không nói thêm, cô tiến về bục giảng tiếp tục viết lên đó từng nét chữ. Thanh âm trong trẻo văng vẳng khắp phòng học, bên dưới đều chăm chú lắng nghe.

Có chút ngoài dự liệu, Diệp Ân không ngờ lúc giáo viên giảng bài cả lớp lại ngoan ngoãn đến như vậy.
Cô nghe ngóng, thì ra nữ nhân kia là giáo viên dạy môn ngoại ngữ- Tiếng Anh.

Khương Nhã Tịnh nói rất lưu loát, phần đọc trôi chảy như người bản xứ. Diệp Ân đánh giá rất cao, nghe rất cảm xúc.

Dạy cũng rất dễ hiểu, trình độ này đem so với giáo viên ngày xưa của cô chỉ có hơn chứ không hề kém.

Đồng hồ nhảy chậm từng phút, cuối cùng nửa tiếng cũng trôi qua. Diệp Ân hạ hai tay xuống, tê nhức phát sợ!

Kể cả đấm bốc cũng không tê đến mức này!

Cô giáo độc ác!

Trong bụng chửi rủa một phen, Diệp Ân nhặt lên những quyển sách mang vào bên trong.

Cô đến trước bàn giáo viên, đặt lên đó, hai quyển còn lại thì đem trở về bàn của mình.

Vừa đặt mông ngồi xuống, Diệp Ân đang xoay xoay bả vai thì nghe thấy tiếng gọi: "Diệp Ân."

Là Khương Nhã Tịnh gọi cô.

"Vâng?" Cô đáp lại.

"Những quyển sách này không phải của tôi."
Diệp Ân chớp nhẹ mi mắt, chờ Khương Nhã Tịnh nói tiếp.

"Là của em."

Diệp Ân: ". . ."

Là của cô sao? Nữ nhân này tuỳ tiện mở balo của cô để lấy sách sao?

Cái trường quái quỷ gì đây? Có người nào được bình thường không hả?!

Phép lịch sự tối thiểu, không được động vào đồ của người khác khi không có sự cho phép!

Cô giáo Khương, cô không biết điều đó sao?

Nuốt xuống những ngôn từ sắp phun ra khỏi miệng, Diệp Ân đứng phắt dậy, hậm hực tiến lên bàn giáo viên, giật mạnh những quyển sách kia mang trở về.

Khương Nhã Tịnh tỏ ra thờ ơ không thèm để ý, cô tiếp tục bài giảng của mình, đứng trên bục thao thao bất tuyệt cho đến khi tiếng chuông đánh vang một hồi.

Kết thúc tiết học.

Cuối cùng Diệp Ân vẫn không học được gì. Thật may cho cô là không phải đến đây để học!
Thời điểm Khương Nhã Tịnh chuẩn bị rời lớp, cô khẽ liếc mắt nhìn xuống Diệp Ân bên dưới.

Hai tia mắt chạm nhau, đều không lộ biểu cảm.

Rất nhanh thu lại tầm nhìn, Khương Nhã Tịnh cất laptop vào cặp, sau đó rời đi.

Ngồi phía cuối dãy bàn, Diệp Ân đưa mắt nhìn theo, nâng môi cười khẽ.

Không biết nữ nhân kia có lớn tuổi hơn cô hay không.

Nhưng nếu nhỏ hơn, cô ta mới là người già trước tuổi!