Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 18: Em biết tôi chờ em mà, có đúng không?




*

Chiều tan học, Diệp Ân vừa ra khỏi lớp liền thấy Khương Nhã Tịnh cầm cặp trên tay, đứng nép một góc như đang chờ ai đó.

Chẳng lẽ là chờ cô sao. . . ?

Khoé môi vô thức vểnh lên, Diệp Ân níu giữ bình tĩnh, tiến đến trước mặt cô chủ nhiệm của mình.

Thản nhiên hỏi: "Cô Khương, cô đang chờ ai sao?"

Khương Nhã Tịnh cười, nụ cười nhạt ẩn chứa nhiều tia cảm xúc.

Cô đáp: "Em biết tôi chờ em mà, có đúng không?"

Diệp Ân: ". . ."

Chết mất. . . !

Cô giáo Khương, sao tôi lại có cảm giác cô đang câu dẫn tôi?

Khiến tôi ngộp muốn chết rồi đây này!

Nhịp tim gia tốc, Diệp Ân nén chặt ý cười trên cánh môi của mình.

Cô tựa hông vào hành lang, gãi gãi đầu, nói: "Cô không cần thiết ngày nào cũng đưa em về như thế này đâu. Em thích đi xe đạp hơn."

Khương Nhã Tịnh nhàn nhạt đáp: "Tôi sẽ hạ kính xe."
Dứt lời, cô cũng rảo bước, thái độ dửng dưng như không hề để tâm.

Cô lại nói: "Sẽ không làm em ngộp."

Diệp Ân: ". . ."

Dường như lúc nào nữ nhân này cũng tuỳ ý quyết định.

Cô bật cười, có chút khổ sở.

Bất lực trước sự bá đạo của cô giáo Khương.

Hai cô trò nhanh chóng ra xe, thắt dây an toàn xong Khương Nhã Tịnh liền nhấn ga, xe bắt đầu lăn bánh.

Thời điểm xe vừa ra khỏi cổng, Diệp Ân nhờ Khương Nhã Tịnh dừng lại một chút.

Cô quan sát Triệu Lâm từ trong xe, đợi đến khi tên nhóc có người đến đón, cô mới an tâm nói Khương Nhã Tịnh cho xe chạy tiếp.

Xe tiếp tục chạy băng ra đường lớn, vẻ mặt Khương Nhã Tịnh như đang nghĩ ngợi gì đó, tiếp đến liền hỏi: "Em thích cậu ta sao?"

Vốn đang ngồi thư thả, nghe câu hỏi này khiến Diệp Ân đứng hình mất vài giây.

Cô phản ứng rất chậm, khẽ đáp: "Vâng. . ."
Không thể nói là không được.

Khổ tâm chết mất!

Gương mặt lạnh tanh, Khương Nhã Tịnh lại hỏi: "Em thích cậu ta ở điểm nào?"

Nếu lúc nãy là phản ứng chậm, thì lúc này Diệp Ân lại không biết phản ứng thế nào.

Cô không thích hắn, làm sao có thể trả lời được đây?

Nhận thấy sự yên lặng bất thường, Khương Nhã Tịnh trầm lắng thở dài.

"Diệp Ân." Cô gọi tên người bên cạnh.

Xoay mặt nhìn sang, Diệp Ân đáp lại: "Vâng?"

Mi mắt Khương Nhã Tịnh khẽ lung lay, cô nói: "Nếu có chuyện gì khó khăn, em nên chia sẻ với tôi. Tôi hứa được nhất định sẽ làm được."

Nghiêng mặt một chút, lời nói tản ra mang theo hương trà: "Em đừng giữ ở trong lòng, tự mình làm khó mình, có biết không?"

Nghe thế nào cũng ẩn chứa quá nhiều hàm ý.

Diệp Ân giả ngu giả ngơ, cô hỏi lại: "Cô Khương, em vẫn chưa hiểu ý cô cho lắm?"
Đôi mắt đen như rơi vào trầm mặc, Khương Nhã Tịnh nhẹ giọng đáp: "Tôi biết em không thích Triệu Lâm."

Diệp Ân: ". . ."

Không gian trong xe trở nên yên ắng.

Diệp Ân tựa đầu ra sau, hỏi rất nhạt: "Cô căn cứ vào đâu mà nói như vậy? Cô hiểu em lắm sao?"

Xe dừng đèn đỏ, lần lượt dòng người nối tiếp nhau sang đường.

Bên trong xe, thời gian như đang trôi chậm từng chút, kéo dài đằng đẵng.

Gác hờ tay lên vô lăng, Khương Nhã Tịnh xoay hẳn mặt đối diện Diệp Ân.

Sóng mắt kiên định, cô nói: "Còn không phải vì ánh mắt của em sao?"

"Ánh mắt của em khi nhìn đến Triệu Lâm, tuyệt đối không phải là ánh mắt nhìn đến người mình thích."

Diệp Ân lặng người.

Cô giáo Khương, vậy cô có nhìn được trong ánh mắt của tôi, khi nhìn đến cô là có cảm xúc gì hay không nào?

Hàng mi hạ xuống, Diệp Ân trưng ra dáng vẻ lười nhác, lại hỏi: "Cô giỏi đọc vị người khác đến vậy sao?"
"Tôi không giỏi." Khương Nhã Tịnh vẫn nghiêm túc như cũ, nhàn nhạt nói: "Nhưng đối với người tôi quan tâm, tôi sẽ dùng sự chân thành để quan sát."

Sau đó lại buông mi cười: "Lúc đó, sẽ nhìn ra được rất nhiều thứ."

Từng câu chữ mềm mại, trong veo như nước trong nguồn.

Khiến vành tai hơi đỏ của Diệp Ân như được tưới lên một làn nước mát.

Dần dà xoa dịu.

Cô chống cằm, hướng mắt ra cửa kính, không nói thêm.

Quan sát biểu tình này, Khương Nhã Tịnh khẽ nâng môi cười, nhẹ nhàng cất tiếng: "Không nên miễn cưỡng làm những điều mà bản thân không thích."

Một câu ngắn gọn, súc tích, Diệp Ân muốn không hiểu cũng không được.

Cô trầm tư một hồi lâu, xe tiếp tục lăn bánh.

Bất ngờ lại quay sang nói: "Cô Khương, cảm ơn cô đã quan tâm đến em. Nhưng em thật sự không thích cô can thiệp quá nhiều."
Hàng mày anh khí khẽ nhíu lại, cô nói tiếp: "Chuyện của em, em muốn tự giải quyết, có được không?"

Khoang xe lại rơi vào tĩnh lặng.

Khương Nhã Tịnh chỉ "ừm" lên một tiếng, nhẹ như muỗi kêu, sau đó tập trung lái xe.

Không ai nói thêm bất kỳ lời nào.

*

Chập tối

Diệp Ân không chờ đợi lâu hơn, tắm rửa xong cô liền leo lên giường, gọi cho Liễm Văn để gỡ bỏ khúc mắt.

"Lão đại, chị có gì muốn nói với em không?" Cô vừa nói, vừa mím môi bất mãn.

Không lý nào Chung Giai Kỳ cũng ở trường BD mà Liễm Văn lại không cho cô biết.

Ngộ nhỡ cô làm hỏng kế hoạch thì phải làm thế nào?

Cứu vãn không xong, cô cũng chết chắc!

"Được rồi." Giọng Liễm Văn bên kia khá khàn, dường như đang bị cảm, cô nói tiếp: "Janet vừa nói chuyện với chị."

"Em không cần lo lắng, nhiệm vụ của Janet đến lúc này mới chính thức bắt đầu. Em ở trường BD sẽ giúp ích được nhiều chuyện. Hỗ trợ bảo bối của chị, có biết không?"
Diệp Ân: ". . ."

Nghe giống như bản thân một lúc chấp hành hai nhiệm vụ, Diệp Ân thật sự không cam tâm.

"Chị sẽ chuyển thêm cho em một số tiền, có lẽ gấp đôi số trước." Liễm Văn bổ sung.

Diệp Ân không cần suy nghĩ, hớn hở đáp: "Vâng! Lão đại, em biết phải làm gì rồi!"

Hai mắt sáng trưng, gấp đôi kia mà, cô lý nào lại không thích!

Ho nhẹ một tiếng, Liễm Văn tiếp tục nói: "Tạm thời cứ tương kế tựu kế. Em phải nhớ rõ, thân phận của Janet tuyệt đối cơ mật, bất cứ ai cũng không được biết."

Giọng khàn đặc liền trầm xuống: "Nếu thân phận bị bại lộ, kẻ nào biết, kẻ đó sẽ phải chết."

"Em nghe rõ rồi chứ?"

Tương kế tựu kế. . .

Là ý gì đây?

Diệp Ân lập tức đáp: "Vâng. . . em hiểu rồi."

Không biết có phải ảo giác không, rõ ràng là đang căn dặn mình, nhưng cô nghe sao vẫn có hàm ý cảnh cáo.
Bất giác lại rùng mình.

"Lão đại. . . vậy tiếp theo em phải làm những gì?" Diệp Ân hỏi.

Liễm Văn đáp nhạt: "Em chỉ cần như bình thường là được. Hành xử càng lỗ mãng càng tốt, dồn hết mọi lực chú ý của người khác lên người mình."

"Đặc biệt là Khương Nhã Tịnh."

Bờ môi khẽ run lên, Diệp Ân ngồi bật người dậy, cô hỏi: "Lão. . . lão đại, có phải có chuyện gì rồi không?"

Đầu dây bên kia yên lặng một lúc, sau đó lại bật cười: "Em ngốc sao? Ý chị ở đây là muốn em ôm đùi cô ta, ôm càng chặt càng tốt! Cô ta lợi hại như vậy, lý nào chúng ta lại bỏ lỡ? Nói không chừng sau này sẽ giúp ích được không ít chuyện!"

Thở nhẹ một hơi, Diệp Ân cảm tưởng bản thân như vừa trút được tảng đá lớn.

Nội tâm nhẹ nhõm.

"À. . ."

Cô nói: "Chiều nay, Khương Nhã Tịnh có nói với em, cô ấy phát hiện em không thích Triệu Lâm."
Nghe Diệp Ân báo cáo, Liễm Văn cười nhẹ: "Tinh mắt đến vậy sao? Cô ta còn nói gì nữa?"

Diệp Ân ấp úng: "Cô ấy nói. . . nói là nhìn được từ ánh mắt em liền biết em không thích thằng nhãi đó."

Liễm Văn "ồ" lên một tiếng, cười có chút sảng khoái.

Chất giọng càng khàn hơn, cô nói: "Xem ra cô ta rất để tâm đến em. Làm tốt lắm, cứ tiếp tục phát huy đi nhé!"

Cô ngừng một chút, lại hạ giọng xuống: "Cô ta rất bản lĩnh, không tầm thường như cách mọi người nhìn thấy đâu."

Như một lời nhắc nhở, giống hơn là đang châm chọc.

Nếu câu này có mười phần hàm ý, Diệp Ân chỉ hiểu được một phần.

Cô nhỏ giọng nói: "Được rồi. Lão đại, hình như chị bị cảm, nghỉ ngơi sớm đi. Em biết phải làm gì rồi."

Liễm Văn "ừm" một tiếng sau đó cúp máy.

---------------//-------

P/s: tui nhờ mấy bạn truyenhdd vote, mà càng vote càng tuột. Khó hiểu.
Nhờ các bạn vote giúp mà các b vote hẳn cho mình mấy lần 1sao. Hay thật, cảm ơn các b.

Quá bất lực. Haiiiz!