Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 14: Đại tẩu, sao chị lại ở đây?




*

Uể oải ngả lưng vào tường, Diệp Ân ngửa đầu, vỗ vỗ lên trán vài cái.

Cô khống chế tâm tình, dốc lực nén xuống mọi cảm xúc đang chực trào bên trong lồng ngực.

Tiếp đến liền chống tay lên thành bồn, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong tấm gương đối diện.

Bất lực thở dài.

Càng ngày cô càng cảm thấy bản thân quái lạ!

Phải, rất kỳ quặc!!!

Khi không lại tơ tưởng đến những thứ linh tinh, không ra thể thống gì!

Do cô nhập vai quá chăng?

Cô muốn trở thành học trò chân chính của cô giáo Khương có đúng không?!

Chắc chắn là thần kinh có vấn đề!!!

Xoay nhẹ vòi nước, cô cúi người, tạt nước vào mặt mình.

Tỉnh táo lên nào, Diệp Ân!

Mày không phải nữ sinh năm ba, mày càng không phải học trò của Khương Nhã Tịnh. . .

Mày là sát thủ!!!

Đến đây để chấp hành nhiệm vụ, mày hiểu chứ?!
Được rồi được rồi, bình tĩnh lại nào!

Đứng thẳng người dậy, Diệp Ân hít sâu một hơi, thở mạnh ra cố xốc lại tinh thần.

Ánh mắt kiên định nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân.

Tận lực nhắc nhở.

Tốt rồi, tâm trạng đã bình ổn trở lại.

Cô xoay người, nhấp nhẹ từng bước chân, di chuyển về lớp học.

Thời điểm cô về đến nơi cũng là lúc chuông reo báo hiệu.

Tưởng Doanh dạo một vòng quanh lớp để thu lại giấy kiểm tra, mang đến bàn giáo viên nộp cho Khương Nhã Tịnh.

Xốc xốc lại xấp giấy A4 cho ngay ngắn, Khương Nhã Tịnh vội cất vào cặp. Khi cô ngẩng mặt lên đã trông thấy Diệp Ân đứng ngay trước cửa.

Tầm nhìn của cô chợt dừng lại.

Sau đó lại xoay đi, cất giọng hỏi xuống bên dưới: "Bài kiểm tra hôm nay thế nào? Có làm khó các em không?"

Cả lớp đồng loạt lên tiếng: "Không ạ!"
Khương Nhã Tịnh cười nhạt: "Tốt lắm." Cô đứng lên, tiếp tục nói: "Đi thôi. Chúng ta xuống nhà ăn nào."

Diệp Ân lẳng lặng đứng sang một góc, chờ mọi người cùng đi ra.

Khoảnh khắc Khương Nhã Tịnh bước ra khỏi cửa, cô đột nhiên khựng lại bước chân.

Quay sang nhìn Diệp Ân, bờ môi cong dường như đang hé mở.

Muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Cô thả lỏng cơ mặt, tiếp tục nhấc chân tiến về phía trước.

Loạt hành động bất thường khiến Diệp Ân cũng có chút khó hiểu. Nhưng cô không hỏi, chỉ thong thả nối gót theo sau.

*

Sau khi nhận lấy suất ăn, mọi người ngồi an ổn ở một vị trí. Ai nấy đều tập trung ăn uống, thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười đùa.

Riêng Khương Nhã Tịnh ngồi ngay ngắn ở bàn trên, cô chậm rãi nâng đũa, từ tốn gắp thức ăn cho vào miệng.

Động tác ăn uống cũng rất trang nhã.
Diệp Ân vẫn ngồi ở dãy cuối, loáng thoáng đưa mắt ngắm nhìn thật lâu.

Vài phút trôi qua, một nam nhân hơn 30 tuổi bất ngờ bước đến bên cạnh Khương Nhã Tịnh.

Lại là nam nhân đeo kính, hắn mặc áo sơ mi, quần tây dài, bộ dáng rất chững chạc.

Hắn hạ người nói khẽ bên tai Khương Nhã Tịnh gì đó, sắc mặt cô liền trở nên trầm trọng.

Cô dừng đũa, đứng dậy nối bước theo hắn đứng sang một góc, cả hai trò chuyện to nhỏ.

Có chút hiếu kỳ, cùng lúc Tưởng Doanh đi dẹp khay thức ăn lướt ngang qua bàn Diệp Ân, cô kéo tay lớp trưởng của mình lại, nhỏ giọng hỏi: "Tưởng Doanh, cô có biết người kia là ai không?"

Không phải Diệp Ân không để ý, đã nhiều lần cô bắt gặp Khương Nhã Tịnh trò chuyện với nam nhân này.

Có vẻ rất thân thiện.

Tưởng Doanh ngoảnh đầu nhìn theo hướng Diệp Ân đang chú ý, cô "à" một tiếng rồi đáp: "Là thầy Châu."
Sau đó xoay người nhìn thẳng Diệp Ân, chầm chậm nói tiếp: "Cô không biết sao? Có tin đồn thầy Châu cùng cô chủ nhiệm của chúng ta là một đôi. Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghe cô nhắc đến."

Nghe như sét đánh ngang tai, lồng ngực Diệp Ân bỗng nhiên đau nhức.

Không rõ lý do.

Cô nén lại tâm tình, bày ra vẻ mặt bình thản, đáp nhạt: "Vậy sao?"

Rồi lại cúi đầu ăn tiếp xem như không có chuyện gì.

Thấy thế, Tưởng Doanh cũng không bận tâm. Cô tiếp tục bước chân đến quầy, dẹp khay thức ăn trên tay mình.

Sau đó quay trở lại ngồi bên cạnh Diệp Ân, cô chống tay lên cằm nhìn Khương Nhã Tịnh cùng Châu Lễ, cất giọng ngưỡng mộ: "Thật đẹp đôi quá a!"

Diệp Ân mắt mù tai điếc, không muốn nhìn cũng không muốn nghe. Cô cặm cụi nhấm nháp thức ăn trong miệng.

Tưởng Doanh lại nói: "Trước giờ cô Khương không thừa nhận cũng không phủ nhận, thật không biết mối quan hệ giữa hai người đó là gì? Nếu đúng thật là một đôi thì tốt biết mấy."
"Lạch cạch".

Tiếng đũa bị vứt xuống khay.

Diệp Ân xoay mặt nhìn Tưởng Doanh bằng một tia mắt không chứa thiện cảm.

Hơi đanh lại.

Cơm vẫn còn trong họng, Diệp Ân vừa nhai vừa hỏi: "Nói xong chưa?"

Tưởng Doanh: ". . ."

Cô ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Ân nói tiếp, nói bằng giọng rất trầm: "Thích săm soi người ta lắm sao? Ngồi đây thắc mắc để làm gì, sao không đi mà hỏi trực tiếp cô ấy?"

Tưởng Doanh chép môi: "Cô nghĩ tôi chưa từng hỏi sao? Vấn đề là cô Khương không muốn trả lời a!"

Tầm mắt Diệp Ân lại đẩy đến vị trí Khương Nhã Tịnh.

Lặng lẽ dời đi, trầm thấp thở dài.

Sau đó lại nhìn Tưởng Doanh, cô giải đáp: "Cô ấy không trả lời có nghĩa là ngầm thừa nhận rồi, đồ ngốc!"

Tưởng Doanh ngoắc môi, hất mặt sang nơi khác: "Khi không lại mắng người ta! Tôi không biết cũng có tội sao, là do cô Khương quá kín miệng đó thôi!"
Lại nảy ra ý xấu, Tưởng Doanh hồ hởi quay sang, nói lên suy nghĩ của mình: "Nè, hay là chúng ta đẩy thuyền cho họ đi! Giúp cô Khương cởi mở hơn——"

Diệp Ân cắt ngang: "Bộ tôi rảnh lắm sao?!!!"

Tưởng Doanh giật bắn mình.

Giọng quát khá lớn, khiến những người xung quanh đổ dồn sự chú ý về phía Diệp Ân.

Từ đằng xa, Khương Nhã Tịnh cùng Châu Lễ cũng thoáng nhìn xuống.

Thấy rõ vẻ mặt giận dữ kia, mi tâm Khương Nhã Tịnh vô thức nhíu lại.

Không rõ học trò của mình đang nổi giận vì điều gì.

Cô lại nhìn sang Tưởng Doanh, khẽ lườm mắt như đang cảnh cáo.

Tưởng Doanh: ". . ."

Cái gì vậy trời???

Cô Khương, em không hề chọc ghẹo cái nữ sinh đáng ghét này a!

Oan ức quá đi!!!

Uỷ khuất mím môi, Tưởng Doanh nhìn Diệp Ân bằng ánh mắt hình viên đạn.

Cô giận dỗi, hậm hực đứng dậy bỏ về chỗ ngồi của mình.
Diệp Ân ngồi đó day trán, cảm giác có chút mệt mỏi. Ánh mắt cô lại vô tình lướt đến vị trí phía xa.

Quan sát hai thân ảnh đang đứng sát nhau, trò chuyện với sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.

Đang tranh cãi sao?

Diệp Ân tập trung tầm mắt, dồn hết chú ý đến khuôn miệng Châu Lễ.

Cô đọc khẩu hình.

Chữ thấy chữ không, đến một đoạn cô liền mở căng hai mắt.

Kinh ngạc không thôi!

Vì vị trí khá xa, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị che khuất, nhưng cô vô tình đọc được hai từ "hàng trắng*".

(*Ma tuý.)

Hai từ cấm kỵ thế này sao lại xuất phát từ miệng một giáo viên kia chứ?

Châu Lễ, hắn rốt cuộc đang nói đến vấn đề gì?

Có liên quan đến Khương Nhã Tịnh sao?

Diệp Ân đau đầu, vắt óc suy nghĩ.

Có lẽ bản thân đã nhìn lầm rồi!

Là do ác cảm với hắn sao? Nên cô mới phát sinh ý nghĩ như vậy?
Âm thầm thở dài, cô ngán ngẩm lắc đầu, tự trách bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Khương Nhã Tịnh cùng Châu Lễ kết thúc cuộc trò chuyện, cô cùng đám học trò của mình quay trở về lớp.

Trên đường đi, vừa bước ra khỏi nhà ăn, Diệp Ân đột nhiên nghe thấy tiếng gọi.

"Diệp Ân!"

Thanh âm trong trẻo, trầm bổng vừa phải, nghe sao cũng có chút quen thuộc.

Tiếng ồn ào rộ lên, cả lớp xì xầm to nhỏ.

Ngay cả Khương Nhã Tịnh cũng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn theo.

Nữ sinh mặc đồng phục năm ba, mái tóc nâu trầm uốn lượn xoã dài.

Không phải màu tóc nhuộm, mà là màu tóc nguyên thuỷ, ánh nâu phủ dày từ chân đến ngọn.

Gương mặt đậm nét Châu Âu, pha lẫn đâu đó còn có vẻ đẹp thanh thoát của người Châu Á.

Là con lai!

Diệp Ân trợn tròn hai mắt. . .

Đại tẩu, sao chị lại ở đây???

--------------------//------
P/s: Thân gửi các bạn đọc wp:

Các bạn ơi, truyện mình trau chuốt khá kỹ để mang lại những trải nghiệm tốt nhất cho các bạn. ?

Một chương mình mất gần 1 tiếng rưỡi để viết, các bạn chỉ mất 1 giây để thả bình chọn.

Các bạn vui lòng vote cho mình nhé! Chỉ như vậy thôi mình đã vui rồi.

Cảm ơn những b đọc chương nào vote chương đó, rất cảm ơn các b.

Chúc mọi ng đọc truyện vui vẻ nè~ ❤️❤️❤️