Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 12: Như thế nào lại đặc biệt?




Thanh âm nghe rất êm tai, dịu dàng ma mị.

Diệp Ân cảm tưởng bản thân như bị cuốn sâu vào trong đôi mắt kia.

Cô thẫn thờ.

Bờ môi mấp máy, cô ngượng ngùng nhìn sang nơi khác.

Khẽ cúi thấp đầu, hai tay vắt ra phía sau, vẽ vẽ mũi chân trên nền đất, nhỏ giọng hỏi: "Em. . . em đặc biệt sao? Như thế nào lại đặc biệt?"

Bộ dáng thẹn thùng kia nhanh chóng được Khương Nhã Tịnh thu vào tầm mắt.

Cô cười nhàn nhạt: "Còn không đặc biệt?"

Nói bằng giọng bông đùa: "Em mới chuyển đến ngày đầu tiên đã đắc tội với Nhậm Quân, hơn nữa còn ra tay đánh mười bạn nhỏ nằm phòng y tế. Em không cảm thấy bản thân như vậy quá mức đặc biệt sao?"

Diệp Ân: ". . ."

Là đang khen tôi có đúng không?

Cô giáo Khương, cô thích đùa đến vậy sao?

Diệp Ân phùng mang trợn má, cô hậm hực lướt ngang qua người Khương Nhã Tịnh.
Đôi giày bata giẫm xuống ì ầm.

"Em vào lớp đây."

Hướng mắt nhìn theo bóng lưng Diệp Ân, khoé môi Khương Nhã Tịnh vẽ lên một đường cong vừa phải.

Thành hình trăng khuyết, ý cười sâu thăm thẳm.

Cô xoay người, nhấc gót tiến về phía dãy hành lang ngược lại.

*

Kết thúc tiết học thứ ba, chuông reo báo hiệu giờ ra chơi.

Học sinh chia nhau thành các tốp nhỏ kéo xuống sân trường, số còn lại tụm năm tụm bảy tiến vào căng tin.

Diệp Ân không quên nhiệm vụ của mình, người đầu tiên cô tìm đến chính là Triệu Lâm.

Hắn đang ngồi cùng đám bạn bên hàng ghế đá, tay cầm thức ăn vặt như các em nhỏ tiểu học.

Dưới bóng râm của một cây phong to lớn, hắn vừa trông thấy Diệp Ân tiến về phía mình, tay chân đều luống cuống hết cả lên.

"Diệp. . . đàn chị!" Đến cả tên của cô hắn vẫn chưa dám gọi thẳng, vội vã đứng dậy hướng đến cô chào hỏi.
Đám bạn của hắn cũng nháo nhào trêu ghẹo.

Sáng nay, hắn vừa nghe mọi người nói, chiều hôm qua Diệp Ân đứng trước cổng chờ mình liền nghĩ linh nghĩ tinh đủ thứ chuyện.

Cho đến lúc này hắn vẫn không dám tin, đàn chị xinh đẹp này lại đem lòng yêu thích hắn!

"Triệu Lâm." Diệp Ân đến trước mặt hắn, khẽ cười: "Em sao rồi? Hôm nay đã đỡ đau bụng chưa?"

Đám bạn cười phá lên, chọc chọc vào tay hắn: "Cậu sướng thật nha! Xem người ta quan tâm đến cậu chưa kìa!"

Triệu Lâm gãi gãi đầu, lễ phép đáp: "Vâng. . . em đỡ rồi. Cảm ơn chị."

Quét mắt nhìn xung quanh, Diệp Ân nhanh chóng phát hiện một đám học sinh khối 11 đang tụ tập gần đó.

Nếu cô nhớ không lầm là đám nhãi ranh hôm qua.

Mặt mũi xây xước còn có chút sưng tấy, thâm thâm tím tím loang lổ khắp mặt.

Nhìn cô với ánh mắt dè chừng.
Bị cô nhìn thấy, đám nam sinh đó lập tức tản ra, di chuyển sang nơi khác.

Xem ra cũng biết ngán đòn rồi!

Tầm mắt Diệp Ân lại dời sang Triệu Lâm, cô nói: "Nếu có ai muốn làm phiền đến em thì cứ nói với chị, chị sẽ thay em giải quyết."

Mặc dù vẻ mặt cô nghiêm nghị, nhưng hắn lại cảm thấy ấm áp.

Bất giác lại mím mím môi như một tên ẻo lả, với người đến nắm lấy tay cô.

Lần thứ hai cô cảm nhận được độ chai sạn in trong lòng bàn tay của hắn.

Gây cho cô cảm giác khó chịu.

Hắn lầm bầm trong miệng muốn nói gì đó, cô không nghe thấy.

Vì tầm nhìn của cô đang hướng về phía dãy hành lang, va trúng ánh mắt của nữ nhân đứng cách cô 10 mét.

Khương Nhã Tịnh đang trò chuyện với một nam nhân đeo kính.

Nhưng ánh mắt cô không hề nhìn đến người đối diện, mà nhìn sang bên này.

Dán chặt lên người Diệp Ân.
Theo phản xạ có điều kiện, bất chợt Diệp Ân giãy mạnh tay Triệu Lâm ra.

Khiến hắn tròn xoe hai mắt, nghĩ bản thân thất thố nên liên tục thốt lên từ xin lỗi.

Diệp Ân vẫn không nghe thấy, không để tâm, tầm mắt của cô thu hẹp lại từ một khoảng cách khá xa.

Ngay đúng vị trí Khương Nhã Tịnh đang đứng.

Chỉ đến khi Khương Nhã Tịnh thu hồi ánh mắt, Diệp Ân mới chợt bừng tỉnh.

Cô quay sang, nhìn Triệu Lâm đang trưng ra vẻ mặt bối rối, cô nỗ lực cong môi mỉm cười: "Không cần xin lỗi. Lúc nãy. . . lúc nãy chị đang nghĩ đến chuyện khác nên không để ý đến em. Là chị nên xin lỗi em mới phải."

Triệu Lâm thở phào nhẹ nhõm: "Chị không trách em là tốt rồi. . ."

Nghĩ đến gì đó, Diệp Ân vội nói: "À, em chơi với bạn đi nhé, chị có việc phải đi trước. Nhớ đó, gặp phải trở ngại gì thì chia sẻ với chị, có biết không?"
Như một người mẹ đang căn dặn con trai của mình, khiến Triệu Lâm ngượng ngùng đến chín cả mặt.

Hắn cười có chút gượng: "Vâng. . . em biết rồi."

Hai người tạm biệt nhau, Diệp Ân chạy sang một góc, ngóng mắt tìm thân ảnh Khương Nhã Tịnh.

Người kia đi mất rồi.

Cô nhớ lại ánh mắt khi nãy, bất chợt tim vang lên "thình thịch".

Khiến cô phải tự hỏi, có phải bản thân tự luyến quá mức rồi không?

Sao lúc nào cũng nghĩ đông nghĩ tây xa vời như vậy chứ?

Tức tối gõ gõ lên đầu mình vài cái, cô tự nhắc nhở bản thân.

Tuyệt đối không phải! Không thể nào có sự mất mát ẩn hiện trong đôi mắt kia được!

Nhất định là ảo giác, là do bản thân cô tơ tưởng quá nhiều!

Đúng là tự mình vả mình đây mà!

Diệp Ân ngồi xuống, co ro một góc tường.

Cô cảm thấy quái lạ! Bản thân đã là một nữ nhân 28 tuổi, không lý nào cứ muốn so đo với bọn nhóc!
Cô cần gì cô giáo Khương ưu ái mình hơn kia chứ?

Ấm đầu rồi sao?!!!

Được rồi được rồi. . .

Diệp Ân! Mày chỉ đến đây để đóng kịch thôi, mày cũng không phải nữ sinh năm ba, càng không phải học trò của cô giáo Khương có được không?!

Thật là. . . phi lý hết sức!

Cô đứng bật dậy, tiến đến dãy hành lang cách Triệu Lâm một khoảng xa.

Đưa mắt quan sát, như một cách ngấm ngầm bảo vệ.

Nhiệm vụ tẻ nhạt!

*

Tiếng chuông ngân vang, học sinh ùa ùa trở về lớp học.

Nghĩ đến tiết tiếp theo là do Khương Nhã Tịnh đứng lớp, trong lòng Diệp Ân thoáng hồi hộp.

Cô lấy sẵn sách vở ra, ngồi tựa lưng vào tường, dáng vẻ điềm nhiên nhưng thực chất là đang mong đợi.

Cả lớp ngồi rất ngay ngắn, rất nghiêm chỉnh, nhưng hơn 20 phút trôi qua vẫn chưa thấy cô giáo Khương xuất hiện.

Tưởng Doanh than thở: "Ây da, phải làm sao đây?" Cô nhăn nhăn nhó nhó: "Tiết sau phải làm kiểm tra rồi, nhưng bài hôm qua cô vẫn chưa giảng hết."
Tên nam sinh xăm trổ ngồi bên cạnh cũng phồng má: "Phong cách của cô là kiểm tra bài học gần nhất, mà tôi thì nghe hiểu mới được một nửa thôi. Còn muốn hôm nay xin cô giảng lại lần nữa đây này!"

"Đồ con lợn!" Tưởng Doanh "xì" một tiếng: "Cô giảng dễ hiểu thế kia mà cậu chỉ hiểu được một nửa thôi sao?"

Cả lớp rì rầm bàn tán, học trò cô Khương không phải ai cũng tiếp thu tốt, rất nhiều người vẫn chưa hiểu rõ bài học hôm qua.

Nghe ngóng tình hình, Diệp Ân "chậc" nhẹ một tiếng, cô đứng dậy tiến thẳng lên bục giảng.

Cầm bút lông trên tay, Diệp Ân viết vài dòng lên bảng.

Là những bài học hôm qua, mọi người đều trố mắt.

Vốn có sự ưu ái dành cho môn ngoại ngữ, lại thêm khả năng ghi nhớ ký ức siêu phàm, Diệp Ân đứng trên bục giảng, nói rất lưu loát.

Cũng rất dễ hiểu.
Cả lớp chăm chú, Tưởng Doanh nhanh chóng ghi chép vào vở của mình.

Ai nấy đều không khỏi cảm thán, không ngờ cô nhóc lưu manh như Diệp Ân lại học giỏi đến bực này.

Ông trời thật bất công quá a!

Diệp Ân tập trung viết lên bảng từng nét chữ bay lượn, không đẹp mắt như Khương Nhã Tịnh nhưng cũng không đến nỗi xấu xí.

Bên ngoài hành lang, thân ảnh nữ nhân xinh đẹp đang khoanh tay trước ngực, đứng nép ở một góc.

Sóng mắt ngưng đọng, nhìn qua khung cửa sổ quan sát nữ sinh đang thao thao bất tuyệt đứng trên bục giảng.

Dáng người thanh mảnh, cao ráo với mái tóc đen buông dài.

Bàn tay trắng ngọc cầm lấy thân bút, uyển chuyển bay lượn từng nét mềm in trên bảng trắng.

Thanh âm cao lãnh, có chút khàn tạo nên sự cuốn hút khó lòng cưỡng lại.

Cảnh đẹp ý vui, rất hút ánh nhìn.

Hàng mi Khương Nhã Tịnh chợt rũ xuống, nâng môi cười nhàn nhạt.