Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 115: Đó là nụ hôn đầu của tôi!




Nụ hôn kéo dài đến khi cả hai bị rút hết đi thoáng khí thì mới dừng lại, Cố Ninh Mẫn rời khỏi môi Nghiêm Đình, thở đậm từng hơi.

Tầm mắt đặt hẳn lên gương mặt nhiễm hồng xuân ý, Nghiêm Đình nâng tay sờ lên má đối phương, dùng mu bàn tay vuốt ve lên đôi má đào mềm mại, ấm giọng hỏi: "Luật. . . luật sư Cố, tôi đưa cô trở về nghỉ ngơi nhé?"

Cố Ninh Mẫn ngước mắt, thẹn thùng nhìn Nghiêm Đình, cô nhìn sâu vào ánh mắt kia, suy tư một lúc rồi nói: "Đến. . . đến khách sạn có được không?"

Nghiêm Đình: ". . ."

Tim càng đập nhanh đến lợi hại, cô đáp lại ánh mắt đầy nhu tình, hạ thấp tầm nhìn xuống bờ môi căng mọng nước.

Ngắm đến say sưa. . . trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Ngay lúc còn chưa biết phản ứng thế nào thì nam phục vụ không biết từ đâu xuất hiện, hấp tấp đỡ Cố Ninh Mẫn ngồi dậy. Hắn vốn đứng trực gần đó đã trông thấy Cố Ninh Mẫn vấp ngã, nhưng sự việc diễn ra tiếp theo ngoài sức tưởng tượng nên hắn do dự không dám chạy đến.

Bất quá, đây là quán bar chill sang trọng, hiện tại có rất nhiều cặp mắt xung quanh đang dán chặt lên hai vị mỹ nhân xinh đẹp, hắn sợ chần chừ thêm một lúc sẽ tiếp tục phát sinh chuyện không hay, đành phải tiến đến gỡ bỏ tình huống oái ăm giữa hai người.

"Tiểu thư, cẩn thận." Sau khi đỡ Cố Ninh Mẫn ngay ngắn đứng lên, hắn cúi thấp đầu tỏ vẻ cung kính.

"Cảm. . . cảm ơn." Cố Ninh Mẫn bối rối.

Thần trí dần khôi phục chút đỉnh, Cố Ninh Mẫn ngượng đến chín cả mặt, cô chỉnh trang lại đầu tóc cùng quần áo sau đó đi thẳng một mạch vào nhà vệ sinh.

Nghiêm Đình nằm đó cũng vội ngồi dậy chỉn chu lại mọi thứ, hướng đến nam phục vụ mỉm cười, đồng thời rút ra một số tiền trong ví để tip* (boa) cho hắn. Sau khi nam phục vụ rời đi, cô mới phát hiện rất nhiều ánh mắt đang tia về phía mình, đều xuất phát từ những bàn bên cạnh.

Cô gượng gạo lảng tránh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngồi đơ như một tượng đá chẳng biết ứng phó như thế nào.

Cố Ninh Mẫn đi vệ sinh rất lâu, thời điểm Nghiêm Đình lo lắng không yên, vừa đứng lên chuẩn bị vào trong xem xét thì cùng lúc Cố Ninh Mẫn cũng quay trở lại.

Thấy Nghiêm Đình đang đứng đó, Cố Ninh Mẫn bày ra dáng vẻ thản nhiên nhất, tiến đến trước bàn của hai người mỉm cười: "Luật sư Nghiêm, chúng ta về thôi."

Nghiêm Đình khẽ gật đầu, sau khi thanh toán hoá đơn xong hai người nhanh chóng rời khỏi. Vì sợ Cố Ninh Mẫn lái xe không ổn nên Nghiêm Đình ngỏ ý muốn đưa cô trở về, sau đó bản thân sẽ tự đón taxi về nhà của mình.

Cố Ninh Mẫn nhìn sắc mặt Nghiêm Đình còn khá tốt nên liền đồng ý, hai người cứ thế bước lên xe, Nghiêm Đình cầm lái phóng xe băng ra đường lớn. Bên trong xe là một khoảng không yên tĩnh, Cố Ninh Mẫn chỉ lẳng lặng tựa đầu lên cửa kính, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài.

"Luật. . . luật sư Cố." Nghiêm Đình vẫn thẳng tắp nhìn đường, nhỏ giọng gọi người bên cạnh.

Cố Ninh Mẫn không quay sang, chỉ đáp nhạt một tiếng: "Ừm?"

"Chuyện. . . chuyện lúc nãy. . ." Nghiêm Đình lúng túng.

Cô cảm thấy khá kỳ lạ, vì sau khi trở ra từ nhà vệ sinh, Cố Ninh Mẫn dường như đã thanh tỉnh hơn đôi chút. Thế nhưng. . . lại chẳng may may đoái hoài đến nụ hôn đã phát sinh giữa hai người.

Cứ như thể chỉ có mình cô tơ tưởng, chỉ có mình cô quyến luyến về nó thôi vậy. . . !

Một tiếng thở nhàn nhạt tản ra, Cố Ninh Mẫn thờ ơ, lạnh giọng nói: "Quên đi."

Chất giọng điềm tĩnh, không nghe rõ tâm trạng.

Nghiêm Đình: ". . ."

Muốn. . . muốn "trap" tôi sao? Vừa mới hôn nhau thắm thiết thế kia, bây giờ bảo tôi quên đi là quên thế nào. . . ?

Đột ngột tấp xe vào lề, đoạn đường lúc này khá vắng vẻ, chỉ còn ánh đèn đường cùng vài chiếc xe chạy băng băng trên phố. Nghiêm Đình gác tay lên vô lăng, quay sang nhìn Cố Ninh Mẫn bằng ánh mắt thăm dò.

Kèm theo một chút tư vị phức tạp.

Chỉ thấy người kia hơi nghiêng mặt, nhìn lại Nghiêm Đình bằng ánh mắt không biểu lộ cảm xúc.

Nghiêm Đình thoáng chút mất mát, nhịn không được liền hỏi: "Lúc nãy. . . không phải lúc nãy còn muốn đến khách sạn cùng tôi sao? Bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy?"

Cố Ninh Mẫn: ". . ."

Vừa mở hé môi muốn nói gì đó, Nghiêm Đình lại nghiêm mặt, nói tiếp: "Rõ ràng lúc tôi hôn cô, cô không phản kháng kia mà? Hay là. . . hay là cô say quá nên lầm tưởng tôi là cô ta?" "Cô ta" ở đây không ai khác chính là muốn ám chỉ Diệp Ân.

Cố Ninh Mẫn nhướn mi ngạc nhiên: "Cô——"

"Bất luận cô nghĩ gì đi chăng nữa, nhưng đã hôn người ta rồi, cũng nên có trách nhiệm một chút chứ, có đúng không?" Quan sát sắc mặt Cố Ninh Mẫn, Nghiêm Đình không để đối phương phản bác, lập tức chen ngang.

Nghe đến đây, Cố Ninh Mẫn vẫn trầm tĩnh đến lạ kỳ, nhưng mi mắt đã hơi cụp xuống: "Luật sư Nghiêm, tôi——"

Nghiêm Đình mím môi đầy uỷ khuất, vội cắt ngang: "Đó là. . . đó là nụ hôn đầu của tôi! Cô không thể đối xử với tôi như vậy được!"

Cố Ninh Mẫn: ". . ."

Nói rồi đôi má cũng đỏ lên, nội tâm Nghiêm Đình không ngừng thấp thỏm. Cô làm luật sư từng ấy năm, đã đọc vị không ít người, thế nhưng nét mặt không co không giãn của Cố Ninh Mẫn lúc này khiến cô rất khó đoán. Lại thêm có men rượu trong người, cô không hiểu sao bản thân cứ sợ nữ nhân này sẽ cứ thế mà. . . rũ bỏ mọi chuyện. Nếu không nói ngay lúc này, tin chắc sáng mai tỉnh dậy, người ta sẽ quên bẵng đi hết cho xem!

Trong một khắc nào đó. . . cô cảm thấy bản thân thật sự hèn mọn. Chỉ một nụ hôn thôi không phải sao? Còn ngồi ở đây cưỡng ép người ta phải. . . chịu trách nhiệm cái gì kia chứ?!

Thất bại quá đi mất. . . !

"Luật sư Nghiêm." Cố Ninh Mẫn híp mắt, cất giọng nhàn nhạt: "Đây cũng không phải là toà án, cô đang hướng đến tôi đòi công đạo chỉ vì một nụ hôn thôi sao?"

Nghiêm Đình: ". . ."

Nghiêm Đình yên lặng một lúc, bất giác cắn nhẹ vành môi, xoay người cầm lại vô lăng: "Hiểu rồi. . ."

Cố Ninh Mẫn bất ngờ duỗi tay, nắm lấy bàn tay Nghiêm Đình. Khiến nữ nhân ngồi bên ghế lái không khỏi kinh ngạc, tim đập "thình thịch" quay phắt mặt nhìn sang, trên trán lộ rõ một dấu chấm hỏi to tướng. "Bệnh nghề nghiệp sao? Cứ thích cướp lời người ta nói thế này tôi làm sao tự biện giải cho bản thân được chứ?" Cố Ninh Mẫn nghiêng đầu cười.

Nghiêm Đình: ". . ."

Chứng kiến nữ nhân cười đẹp như hoa, lồng ngực Nghiêm Đình lại vang lên như tiếng sấm.

"Lúc nãy. . ." Cố Ninh Mẫn cúi đầu e thẹn: "Lúc nãy không thấy cô không trả lời, tôi nghĩ bản thân thất thố nên đã rất ngại. . ."

Gương mặt căng thẳng của nữ nhân nào đó đến lúc này đã giãn ra không ít, lập tức nắm lại bàn tay Cố Ninh Mẫn, cười tít mắt: "Luật sư Cố. . . tôi xin lỗi. Tôi không trả lời chỉ vì. . . chỉ vì tôi không biết cô có còn đủ tỉnh táo khi nói ra những lời đó hay không. . ."

Kỳ thật, lúc đó Nghiêm Đình còn nghĩ Cố Ninh Mẫn vì không phát hiện bản thân đang hôn ai, nên mới hôn đắm đuối như vậy. . . Ngộ nhỡ. . . nữ nhân này lại lầm tưởng cô là Diệp Ân, thì đến sáng mai cô tin chắc mình sẽ mang theo nỗi ấm ức này mà chết tức ta tức tưởi!

Hai người nhìn nhau, khoé miệng lộ ra ý cười đầy thâm tình. Cố Ninh Mẫn cắn cắn môi dưới, dáng vẻ thẹn thùng không giấu được: "Luật. . . luật sư Nghiêm. Vậy bây giờ phải làm thế nào. . . ?

Nghiêm Đình: ". . ."

Đáng yêu chết mất. . . !

"Xuống xe đi." Nghiêm Đình đáp.

Cố Ninh Mẫn: ". . ."

Thông qua ánh mắt, Nghiêm Đình liền biết người kia đang hiểu lầm ý của mình, vội vã giải thích: "Không. . . không phải! Chúng ta đến. . . đến nơi rồi."

Cố Ninh Mẫn ngoái đầu nhìn ra cửa kính, đập vào mắt cô chính là hai chữ "Hotel" to đùng, cả gương mặt thoáng chốc hồng lên thành một mảng.

Nghiêm Đình bật cười, chồm người đến hôn lên đôi má của nữ nhân bên cạnh, khẽ giọng hỏi: "Chúng ta cùng xuống xe có được không?" Mặt Cố Ninh Mẫn càng cúi xuống thấp hơn, cô gật gật cái đầu nhỏ. Hai người cứ thế bước ra khỏi xe, Nghiêm Đình giao chìa khoá cho bảo vệ sau đó nắm lấy tay Cố Ninh Mẫn bước vào bên trong.

Khách sạn khá lớn, trang trí từ trong ra ngoài đều rất bắt mắt, lộng lẫy nhưng không kém phần ấm cúng. Thời điểm hai nữ nhân bước vào đã khiến tiếp tân ở đây không ngừng kinh diễm.

Cô cảm thán, nữ nhân xinh đẹp đã hiếm rồi, ấy vậy mà hai nữ nhân mỹ mạo xuất chúng đến nhường này còn cùng nắm tay nhau đi vào nơi tâm tình thân mật. . .

Thật không muốn ngưỡng mộ cũng không được a!