Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 112: Nồng nặc mùi giấm




Môi dán lấy môi, lưỡi cuốn lấy lưỡi, hai vật nóng ấm thơm mềm ve vãn nhau thật lâu sau mới chịu dừng lại.

Diệp Ân liên tục hôn lên chiếc má đào của nữ nhân mình yêu, cưng chiều vô hạn. Sau khi gỡ bỏ được khúc mắt trong lòng, khoảnh khắc này giữa hai người có thể xem là ngọt ngào nhất từ trước đến nay.

Ngay sau đó, Khương Nhã Tịnh tiếp tục kể về Hứa Long, tên trùm đứng sau đảng Báo Đen hoành hành trong suốt 10 năm. Đáng nói nhất là 3 năm gần đây hắn đã mở rộng địa bàn, xâm nhập vào các trường học để lôi kéo các học sinh tiếp tay cho đám đàn em của hắn thực hiện nhiều cuộc giao dịch phi pháp.

Nghe Khương Nhã Tịnh kể tường tận mọi chi tiết, Diệp Ân không ngờ một tay trùm buôn ma tuý cũng có đam mê với võ thuật. Trong tưởng tượng của cô, cô còn nghĩ bọn hắn suốt ngày chỉ biết nằm phê pha uể oải đến khi nào chán chường mới thôi, nào ngờ còn có hứng thú để luyện võ.
Nói thì gì nói, nếu cất công xây hẳn võ đài ở trong nhà thì tên trùm Hứa Long này xem ra cũng là một cao thủ.

"Theo chị suy đoán, hắn đã lấy họ giả, nhưng tên vẫn có thể là tên thật của hắn. Vì nắm rất ít thông tin nên rất khó để truy ra lai lịch. Thêm nữa là cái tên Long này lại quá mức phổ biến, càng không dễ dàng cho việc điều tra." Khương Nhã Tịnh có chút rầu rĩ.

Diệp Ân mỉm cười trấn an: "Đừng quá lo lắng. Việc này cứ giao cho em, trước mắt em sẽ hỗ trợ chị rà soát tất cả những ai tên Long sống tại thành phố X trong khoảng 10 năm gần đây."

Nếu không thể theo sát bên cạnh bảo vệ Khương Nhã Tịnh, cô cũng muốn làm gì đó để giúp ích cho nữ nhân của mình.

"Cảm ơn em." Khương Nhã Tịnh âu yếm cười đáp lại.

Bất ngờ tiếng chuông điện thoại của Diệp Ân reo lên, cô vừa thấy cái tên hiển thị trên màn hình, theo phản xạ lập tức trợn mắt nhìn sang Khương Nhã Tịnh.
Toàn bộ thái độ kia nhanh chóng được Khương Nhã Tịnh thu vào tầm mắt. Ý cười trên môi chợt dừng lại, cô nhướn mi, nhạt giọng hỏi: "Là Cố Ninh Mẫn?"

Sau vài lần chạm mặt Cố Ninh Mẫn, Khương Nhã Tịnh không khó nhận ra một điều khiến cô luôn trăn trở.

Mặc dù Diệp Ân đã giải thích rõ ràng, nhưng cô thừa biết, Cố Ninh Mẫn đối với Diệp Ân chắc chắn đã sinh lòng yêu thích.

Bất giác cổ họng lại chua đến khó chịu!

Mới đến đây vài tiếng thôi mà nữ nhân kia đã gọi hối thúc Diệp Ân trở về rồi sao. . . ?

Đáng ghét thật sự!

Khương Nhã Tịnh lập tức dặn lòng, nhất định phải buộc Diệp Ân nghỉ việc mới tốt! Không lý nào nữ nhân của cô lại phải theo sát bên cạnh để bảo vệ người khác mà không phải là cô, đúng chứ?

Kể cả khi không thể theo sát cô, cô cũng không muốn bất kỳ ai được hưởng sự ưu ái đặc biệt này!
"Phải, là cô ấy. Chị chờ em một chút."

Hôn lên trán dỗ dành Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân sau đó liền bắt máy.

"Diệp Ân, có kẻ đang theo sát phía sau xe của tôi. Tôi không dám dừng xe lại, vẫn tiếp tục chạy quanh quanh ngoài đường lớn." Giọng Cố Ninh Mẫn không giấu được sợ hãi.

"Chị đang ở đâu?" Diệp Ân khẩn trương ngồi bật dậy.

Quan sát tình hình, Khương Nhã Tịnh khẽ nhíu mày. Cô cũng vội ngồi dậy, áp chặt vành tai của mình lên chiếc điện thoại trên tay Diệp Ân để nghe ngóng.

"Tôi đang ở đường TC gần phố BM." Cố Ninh Mẫn đáp.

"Được rồi. Chị ở yên đó, tôi sẽ——"

"Tôi sẽ phái vệ sĩ đến đó ngay!" Khương Nhã Tịnh giật lấy điện thoại, cất cao giọng giả vờ khẩn trương theo Diệp Ân: "Trước mắt cô cứ ngồi yên trên xe, tiếp tục lượn thêm vài vòng đừng để hắn tiếp cận. Sẽ có người ra tiếp ứng cô trong vòng 5 phút."
Cố Ninh Mẫn: ". . ."

Diệp Ân: ". . ."

Không đợi đối phương trả lời, Khương Nhã Tịnh cúp máy cái rụp. Cô phớt lờ ánh mắt của nữ nhân bên cạnh, nhanh chóng với tay chụp lấy điện thoại của mình, lướt vào danh bạ gọi cho luật sư Nghiêm.

"Nghiêm Đình, Cố Ninh Mẫn đang gặp nguy hiểm. Bây giờ em sẽ gửi cho chị số điện thoại của cô ta, giúp em giải quyết tạm thời có được không?" Khương Nhã Tịnh nói.

Mặc dù không rõ ý đồ của Khương Nhã Tịnh ở đây là gì, tại sao lại giúp Cố Ninh Mẫn? Bất quá, vì liên quan đến an nguy của người khác nên Nghiêm Đình vội vàng đáp ứng: "Được rồi. Chị sẽ đi ngay."

Cúp máy, Khương Nhã Tịnh lập tức phát đi cuộc gọi thứ hai đến Châu Lễ.

"Tiểu thư."

"Giúp tôi phái 5 vệ sĩ đến phố BM hỗ trợ Nghiêm Đình tẩn cho tên theo dõi kia một trận. Còn nữa, anh ngay lập tức tìm đến Lôi Tường, cảnh cáo hắn kể từ giờ phút này không được phép gây nguy hiểm cho Cố Ninh Mẫn." Khương Nhã Tịnh phân phó.
"Vâng."

Lần lượt từng hành động diễn ra một cách lưu loát, Diệp Ân nhìn vị tiểu thư bên cạnh, chớp chớp mắt đầy khó hiểu.

Uống nhầm thuốc sao. . . ? Lại muốn giở trò gì đây?

Sau khi gửi tin nhắn cho Nghiêm Đình, Khương Nhã Tịnh ném hai chiếc điện thoại sang một góc. Cô cảm nhận được ánh mắt kia bao hàm ý tứ gì, chỉ điềm nhiên nói: "Từ đây đến phố BM phải mất hơn 20 phút lái xe. Em giải cứu cô ta kịp sao? Nhưng nhà Nghiêm Đình thì lại nằm ngay đó, tiện quá rồi còn gì?"

Diệp Ân: ". . ."

Khương Nhã Tịnh đanh mắt, nhếch nhẹ khoé môi: "Thế nào? Thấy chị lợi hại có phải không?"

Diệp Ân bật cười, nhướn mày thăm dò: "Sao chị lại biết kẻ theo dõi Cố Ninh Mẫn là do Lôi Tường phái đến?"

"Chị cũng không ngốc như em!" Khương Nhã Tịnh ngoắc môi, giương cằm nói: "Cả năm nay cô ta chỉ đắc tội hai thế lực. Người thứ nhất là thiếu gia của tập đoàn Lôi thị sau vụ kiện đình đám, người thứ hai chính là chị. Chị không làm, người làm đương nhiên sẽ là hắn."
Ngừng một chút, sóng mắt Khương Nhã Tịnh bỗng chốc dịu lại, cô nhấn nhấn ngón tay lên vết thương đã thành sẹo trên ngực Diệp Ân: "Lần đó em bị thương. . . chị cũng đã cho người đi điều tra nên nắm rõ không ít chuyện xoay quanh Cố Ninh Mẫn."

Nghe vậy, Diệp Ân không nén được nụ cười ấm áp. Cô chồm đến cắn cắn lên cằm nữ nhân của mình, bật cười khe khẽ: "Sau đó thì thế nào? Có phải chị lại phái người theo sát để bảo vệ em không?"

"Hửm?" Khương Nhã Tịnh liếc xéo Diệp Ân: "Em là vệ sĩ mà cũng cần người khác bảo vệ mình sao? Giỏi lắm kia mà, còn không tiếc mạng xả thân cứu cô ta!"

Nồng nặc mùi giấm, Diệp Ân ngửi rất rõ. Cô lập tức duỗi tay, kéo Khương Nhã Tịnh ngã ập vào lòng mình, ôm cứng ngắt.

Khương Nhã Tịnh rũ mi, tựa lưng nép vào người Diệp Ân, trầm lắng thở dài: "Không làm vệ sĩ nữa có được không? Chị còn rất nhiều việc phải quán xuyến, nhưng lúc nào cũng phải bận lòng, lo lắng cho em từng chút một. . ."
"Vậy thì đừng lo nữa." Diệp Ân vừa nói, bàn tay vừa trêu đùa hai khoả mềm mại, thích thú không muốn buông ra.

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Mỗi lần muốn nói chuyện nghiêm túc. . . đều phải nắn nắn thế này mới chịu nổi sao?

Biếи ŧɦái thật sự. . . !

Mi tâm chợt nhíu lại, cô nghiêmg mặt nhìn người phía sau, cất giọng hờn dỗi: "Sao có thể không lo. Em là nữ nhân của chị, mỗi ngày đều dán chặt bên người Cố Ninh Mẫn, bảo vệ cô ta từng li từng tí. Có biết thời gian vừa qua chị đã khổ sở đến mức nào không?"

Diệp Ân bật cười: "Vậy ra là chỉ lo lắng chuyện này thôi sao?"

Khương Nhã Tịnh mặt đỏ tai hồng, ngượng đến muốn nung chín hai bên gò má.

"Chị không đùa đâu." Khương Nhã Tịnh mím môi, chôn mặt lên cổ Diệp Ân, khẽ giọng nói: "Vấn đề an nguy của Cố Ninh Mẫn, chị sẽ thay em giải quyết triệt để. Nếu phải đền bù hợp đồng chị cũng sẽ giải quyết không để cô ta thiệt thòi. Đừng làm vệ sĩ nữa, có được không?"
Thở nhạt một hơi, Diệp Ân hôn lên chóp mũi Khương Nhã Tịnh, cười nuông chiều: "Ừm. . . không làm thì không làm."

Kỳ thật, cô cũng không muốn nữ nhân này bị phân tâm trong lúc làm việc. Đối diện với tên trùm kia, nếu lơ là cảnh giác chắc chắn sẽ không tránh khỏi nguy hiểm.

Nhận thấy Diệp Ân chịu đáp ứng, Khương Nhã Tịnh liền vui vẻ nở ra nụ cười: "Thật tốt quá. . ."

Hai người lại nhìn nhau bằng ánh mắt chứa đầy nhu tình, rất nhanh Diệp Ân lại di chuyển bàn tay hư hỏng xuống vị trí tư mật, khiêu khích đối phương.

Cứ thế đặt nữ nhân của mình nằm xuống, Diệp Ân lại trỗi lên sắc tâm muốn thoả sức hành hạ.

Khương Nhã Tịnh đón nhận nhiệt tình, tiếng rên kiều mị vang lên thống thiết, văng vẳng khắp căn phòng.

Triền miên vô tận. . .