Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 110: Bộc bạch




Cả hai ôm ấp khá lâu, Diệp Ân chợt nhắc đến một vấn đề: "Nhã Tịnh, hôm qua chị nói sẽ cho em biết bản thân có nỗi khổ tâm gì. Hiện giờ em rất muốn biết. . ."

Mặc dù đã nhận được manh mối từ phía Liễm Văn, nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng Khương Nhã Tịnh xác thực.

Vốn dĩ muốn đợi đến khi kết thúc cuộc giao dịch quan trọng, Khương Nhã Tịnh sẽ đưa Diệp Ân đến Khương gia để giải thích mọi chuyện. Nhưng xem ra, có lẽ lúc này chính là thích hợp nhất.

Dù sao đi nữa, cô cũng mong muốn Diệp Ân sẽ thấu hiểu cho những việc làm của mình.

"Chị từng nói với em, chị có người thân vì lầm đường lỡ bước dẫn đến kết cục bi thảm, em nhớ chứ?" Khương Nhã Tịnh chui ra khỏi lòng Diệp Ân, ngẩng mặt hỏi.

Thấy Diệp Ân khẽ gật đầu, Khương Nhã Tịnh nói tiếp: "Có thể em cũng biết người đó. Em ấy là Khương Tử Trạch, cũng là Trịnh Trung, em trai cùng cha khác mẹ của chị. . ."
Thời điểm Trịnh Nhàn đến thành phố X, vì muốn tìm chỗ để dung thân nên đã đến Khương gia xin làm giúp việc toàn thời gian. Vốn có chút tư sắc, lại thêm khéo ăn khéo nói giúp cô dễ dàng tiếp cận được Khương Hán, gây cho ông sự chú ý đặc biệt.

Khương Hán mất vợ từ lâu, nay có một bóng hồng vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp chủ động tìm đến bên cạnh, sau nhiều lần cùng cô chia sẻ phiền muộn đã khiến ông phát sinh tình cảm chỉ sau vài tháng ngắn ngủi.

Về phía Trịnh Nhàn, vì có nhiều mảng quá khứ tối tăm, dơ bẩn nên cô không muốn nhắc đến. Sợ rằng Khương Hán sẽ chê bai nên cô đã che giấu rất kỹ xuất thân của mình. Vì lẽ đó nên đến lúc hạ sinh Khương Tử Trạch cô đã cắt đứt mọi liên lạc với Lục Phấn.

Một nữ nhân đã từng gánh chịu quá nhiều tổn thương, cứ nghĩ sau khi tận hưởng cuộc sống vinh hoa sẽ biết an phận thủ thường. Nhưng không, kể từ lúc Khương Tử Trạch ra đời, cô đã nhiều lần gây khó dễ cho đứa con riêng của chồng, cũng chính là Khương Nhã Tịnh.
Lợi dụng những lúc Khương Hán vắng nhà, Trịnh Nhàn đã liên tục sinh sự, thậm chí là trách phạt Khương Nhã Tịnh rất nhiều lần vì những chuyện lặt vặt không đáng kể.

Bất quá, Khương Nhã Tịnh từ bé đã là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện. Mặc dù biết Trịnh Nhàn quá đáng, nhưng cô chẳng bao giờ hé răng mách với Khương Hán nửa lời, chỉ lẳng lặng cam chịu vì không muốn ba của mình phiền lòng.

Sống trong nhung lụa, an nhàn phú quý càng lâu Trịnh Nhàn lại càng sinh thêm nhiều thói hư tật xấu, hơn nữa còn nổi lên tâm cơ muốn con trai của mình tranh giành mọi thứ cùng Khương Nhã Tịnh.

Thế nhưng, trái ngược với mẹ mình, Khương Tử Trạch lại là một đứa trẻ thừa hưởng tấm lòng bác ái, nhân hậu giống hệt Khương Hán, nên càng trưởng thành hắn càng không đồng tình với mẹ, tỏ ra bất hoà và một mực đứng về phía Khương Nhã Tịnh.
Kể từ lúc Khương Tử Trạch cắp sách đến trường tiểu học, hắn đã luôn bám dính Khương Nhã Tịnh, rất yêu thương người chị gái này. Mỗi khi biết Trịnh Nhàn cố ý gây khó dễ, hắn đều bên cạnh an ủi, che chở cho cô.

Chính vì lẽ đó, tình cảm hai chị em mỗi ngày trôi qua càng trở nên khắng khít, thân thiết đến mức có thể chia sẻ cho nhau mọi niềm vui nỗi buồn trong lối sống thường nhật.

Lớn hơn một chút, Khương Tử Trạch đã nhiều lần khuyên nhủ Trịnh Nhàn nhưng tuyệt nhiên không thể xoay chuyển, thậm chí tâm tính Trịnh Nhàn càng lúc càng quá quắt hơn.

Bởi vì Trịnh Nhàn thừa biết, dù sao đi nữa Khương Tử Trạch cũng là con ngoài giá thú, so với Khương Nhã Tịnh như thế nào cũng không bằng. Huống hồ, mặc dù chính thất đã mất nhiều năm, nhưng Khương Hán vẫn một lòng thương nhớ, thậm chí nhiều đêm ngủ mê còn gọi tên người vợ quá cố càng khiến Trịnh Nhàn cay cú không yên.
Năm Khương Tử Trạch được 10 tuổi, cũng là thời điểm Khương Nhã Tịnh trưởng thành ở tuổi 22. Cũng chính lúc này cô đã cảm nhận được nhiều điều bất thường ở người mẹ kế.

Sau một thời gian cho người theo dõi, cô phát hiện Trịnh Nhàn như thế lại có rất nhiều mối quan hệ ngoài luồn. Vì chuyện này khá nghiêm trọng nên cô không thể dung túng, liền báo cáo sự tình cho Khương Hán giải quyết.

Khương Hán sau khi biết chuyện đã nổi trận lôi đình. Thời gian chung sống càng lâu, ông làm sao không hiểu rõ tính cách của Trịnh Nhàn. Kể cả những việc cô đã từng làm khó con gái rượu của ông, ông cũng thừa sức nắm rõ nhưng vì Khương Nhã Tịnh đã ra mặt khẩn cầu nên ông mới bỏ qua, không tiếp tục truy cứu.

Thậm chí cách đây 2 năm, Khương Hán đã cho người điều tra lai lịch của Trịnh Nhàn, thấu triệt những mảng quá khứ tối tăm mà cô luôn tận lực che giấu.
Tuy nhiên, thay vì làm lớn chuyện ông đã giữ yên lặng vì yêu quý con trai của mình. Nhưng ông không ngờ nữ nhân này cứ thế lại ngựa quen đường cũ, phóng túng dâʍ loàn không biết thân biết phận.

Chỉ trong một ngày Trịnh Nhàn đã bị vạch trần mọi chuyện. Nào là quá khứ từng làm việc ở quán bar, nào là suốt những năm gần đây đã nuôi không ít trai tơ ở bên ngoài. Sự thật rành rành không thể chối cãi, cô đành phải van xin thảm thiết dưới chân Khương Nhã Tịnh, mong muốn hai cha con sẽ niệm tình mà không đuổi cô đi.

Khương Nhã Tịnh mềm lòng đã lên tiếng cầu xin giúp Trịnh Nhàn, lại thêm Khương Tử Trạch không muốn mẹ mình chịu khổ nên cũng quỳ xuống van xin Khương Hán, khiến ông không thể không mủi lòng, đành phải giữ Trịnh Nhàn ở lại.

Bất quá, suốt một năm sau đó Trịnh Nhàn đều bị cấm túc, tại Khương gia có thể ăn sung mặc sướng, nhưng lại không thể tự do tự tại giao du ở bên ngoài.
Cuộc sống chẳng khác nào cầm tù khiến Trịnh Nhàn nảy lên ý nghĩ muốn tích cóp một ít tiền sau đó mang theo con trai của mình bỏ trốn.

Thời điểm Khương Tử Trạch được 13 tuổi, vì không tham vinh hoa phú quý, cũng vì không nỡ nhìn thấy mẹ của mình héo úa từng ngày nên đã nhanh chóng bị thuyết phục, theo bà rời đi.

Sau khi lên kế hoạch bỏ trốn, Khương Tử Trạch đã từng bước giúp Trịnh Nhàn tránh khỏi tai mắt rời khỏi Khương gia, hắn cũng theo chân mẹ mình rời đi ngay sau đó.

Đợi đến khi Khương Hán biết chuyện thì hai mẹ con đã ẩn náu kỹ lưỡng, ông huy động người tìm kiếm suốt nhiều tháng nhưng hoàn toàn vô vọng.

"Cho đến gần 2 năm sau, chị tình cờ bắt gặp Tiểu Trạch ở cổng sau trường BD. Quan sát bộ đồng phục trên người chị liền biết em ấy đang theo học tại ngôi trường này." Khương Nhã Tịnh ảo não nhớ lại.
Vốn muốn xuống xe để chạy đến giữ Khương Tử Trạch, nhưng sự tình phát sinh sau đó đã khiến cô trố mắt kinh hoàng, cứng đơ cả thân thể.

Đứa em trai ngoan hiền của cô đang thực hiện cuộc giao dịch bất thường với một tên du côn, và thông qua cách tên du côn cao lớn kia đứng thử hàng, cô không khó nhận ra gói hàng đó chính là ma tuý.

Nheo mắt quan sát thật kỹ, cô phát hiện biểu tình Khương Tử Trạch có chút kỳ lạ. Trông thế nào cũng rất xơ xác, phờ phạc không còn vẻ tươi tắn của trước đây, khiến hai tay của cô run lên vì sợ hãi.

Mở tung cửa xe, Khương Nhã Tịnh lập tức chạy đến giữ chặt tay em trai của mình tra hỏi. Điều khiến cô bất ngờ hơn chính là thái độ của Khương Tử Trạch hoàn toàn không như lúc trước.

Mạnh bạo hất tay cô ra, Khương Tử Trạch cư xử rất thô lỗ, thậm chí còn văng tục mắng mỏ cô những ngôn từ đay nghiến. Hơn hết, hắn chẳng những không muốn theo cô về mà còn cấm cô không được phép đến tìm hắn.
Mặc dù chỉ là một nam sinh 15 tuổi, nhưng dù sao cũng là phái mạnh nên sức lực Khương Tử Trạch so với chị gái mình tốt hơn rất nhiều. Hắn vùng vẫy vài cái liền thoát khỏi tay cô, ngay tức khắc ôm balo bỏ chạy.

Đuổi theo không kịp, Khương Nhã Tịnh đành phải từ bỏ. Suốt những ngày sau cô mang theo người đến trường BD đều không tìm thấy Khương Tử Trạch. Chính vì vậy nên cô phải cẩn thận điều tra từ những nam sinh học cùng lớp em trai mình.

Cuối cùng biết được, hoá ra Khương Tử Trạch chỉ mới nhập học cách đây hơn một tháng. Nhưng sự có mặt của em trai cô đã làm đảo lộn trật tự của ngôi trường này.

Trên thực tế, trường BD trước đây cũng như bao ngôi trường khác, vốn sạch sẽ và có rất nhiều học sinh ưu tú. Vậy mà hơn một tháng nay lại xuất hiện khá đông thành phần du côn đến trước trường học, dụ dỗ học sinh giúp chúng giao dịch hàng cấm để tránh tai mắt phía cảnh sát.
Theo như điều tra, Khương Nhã Tịnh được biết Khương Tử Trạch đã mang cái tên Trịnh Trung đến ngôi trường này, và cũng là một trong số đàn em thân cận của Nhậm Phú Cường được phái đến trường học để lôi kéo các học sinh khác.

Số học sinh tham gia giúp Nhậm Phú Cường càng lúc càng nhiều khiến bộ phận cảnh sát khó lòng kiểm soát. Duy nhất Khương Tử Trạch lại được đưa vào tầm ngắm vì là nhân vật mấu chốt, cùng với sự xuất hiện đột ngột tại ngôi trường gieo rắc những mầm hoạ.

Khó khăn lắm Khương Nhã Tịnh mới truy ra được số điện thoại của em trai mình, nhưng cô biết bản thân không thể gọi trực tiếp. Sau khi bàn bạc với Khương Hán, cô bất đắc dĩ phải lấy cái tên Mrs. K để đích thân đến gặp Khương Tử Trạch.

Khương Nhã Tịnh suy tính chu toàn, vì nghĩ gặp nhau ở trung tâm thương mại sẽ có rất đông người, không dễ bị cảnh sát phát hiện nên đã hẹn gặp Khương Tử Trạch ở đó.
Nhưng có thế nào cô cũng không ngờ được, trước khi đến gặp cô Khương Tử Trạch lại sử dụng một lượng lớn ma tuý, thần trí vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

Kéo em trai mình ra một góc đứng, cô gặng hỏi Trịnh Nhàn ở đâu mà lại khiến hắn ra nông nỗi này. Khương Tử Trạch vừa nghe nhắc đến Trịnh Nhàn liền như muốn phát điên, hắn quát thẳng mặt cô rằng đừng tìm kiếm mẹ của hắn, sẽ rất nguy hiểm. Còn luôn miệng nói nếu cứ tiếp tục bám theo hắn thì tên trùm đứng sau đảng Báo Đen nhất định sẽ không tha cho Trịnh Nhàn.

Khương Nhã Tịnh quan sát thái độ của em trai mình liền bối rối không yên, cô nắm lấy tay, khuyên nhủ hắn cùng cô trở về, chắc chắn ba của hai người sẽ có cách giải quyết, tuyệt đối sẽ không để mẹ hắn gặp chuyện.

Nhưng mỗi lần nghe nhắc đến Trịnh Nhàn, Khương Tử Trạch liền nổi cơn điên, lại thêm có ma tuý ngấm sâu vào máu khiến hắn mất đi khống chế. Giằng co qua lại một lúc, hắn đột nhiên ôm đầu của mình hét toáng cả lên, liên tục kêu gào là Trịnh Nhàn đã bị giam giữ, cảnh cáo Khương Nhã Tịnh đừng đến gần hắn sẽ khiến mẹ hắn mất mạng.
Cơn điên loạn được đẩy lên đến đỉnh điểm khi Khương Tử Trạch trực tiếp leo ra khỏi hành lang, phóng thẳng xuống bên dưới trước sự chứng kiến của Khương Nhã Tịnh.

Sự việc diễn ra chỉ vỏn vẹn vài giây, Khương Nhã Tịnh lao đến vịn chặt hành lang nhìn xuống bên dưới, thứ cô nhìn thấy chính là cảnh tượng có thể gây ám ảnh cho cô suốt cả một đời.

Hai tay ôm lấy mặt mình, Khương Nhã Tịnh gào thét khổ sở, cô lùi về sau từng bước loạng choạng ngã uỵch xuống đất.

Nước mắt cứ thế rơi xuống, cô khóc đến bi thương tột cùng. Thế nhưng, trong lúc bản thân còn chưa kịp bình tĩnh trở lại liền trông thấy một đám người đeo khẩu trang che kín mặt từ xa đang lao nhanh về phía cô, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ.

Lường trước sắp có chuyện không hay, Khương Nhã Tịnh nén lại đau thương lập tức đứng lên, cắm đầu bỏ chạy.