Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 107: Đảo khách thành chủ




Vừa thấy khoé mắt Khương Nhã Tịnh lại trở nên long lanh, khuôn miệng mím nhẹ trông rất đáng yêu. Có chút khó nhịn, Diệp Ân lập tức đáp xuống một nụ hôn, nhấm nháp cánh môi thơm mềm mọng nước.

Lòng bàn tay bao phủ một bên ngực căng tròn, Diệp Ân nắn nón từ nhẹ nhàng cho đến mạnh bạo. Tiếng rên khe khẽ tuột ra khỏi cổ họng Khương Nhã Tịnh gây nên một phen kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ.

Cạy mở đôi môi đối phương, đầu lưỡi Diệp Ân tấn công mãnh liệt, ra sức liếʍ ʍúŧ. Hai vật nóng ấm giao triền tạo ra những âm thanh đầy lực câu dẫn, hối thúc hai quả tim đập loạn lên từng hồi.

Bàn tay còn lại di chuyển xuống vùng chân tâm, Diệp Ân chà xát hạt châu bên ngoài khiến Khương Nhã Tịnh lâng lâng kᏂoáı ©ảʍ.

"Ưm~. . ."

Rời khỏi nụ hôn để trả lại thoáng khí, Diệp Ân hôn lên má, tiếp đến liền xâm nhập hốc tai Khương Nhã Tịnh, dùng lưỡi khuấy đảo.
Hơi nước bốc lên, từng làn khói mờ ảo vây lây lấy hai thẩn thể xích loã, tiếng thở Khương Nhã Tịnh dần trở nên gấp gáp khi bàn tay Diệp Ân cứ liên tục trêu đùa bên dưới hạ thân.

Cô cảm nhận được hoa hạch đang dần tê buốt bởi bàn tay hư hỏng kia, hai chân vô thức liền mở rộng.

"Diệp Ân~. . . ưmm. . ." Hé mở đôi mắt mơ màng, Khương Nhã Tịnh ngửa đầu tựa lên vai người phía sau, miên man chìm đắm.

Diệp Ân hơi cúi mặt nhìn nữ nhân trong lòng, mỉm cười thích thú: "Tôi ở đây."

Nâng tay lên sờ soạng khắp mặt Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh dịu dàng thoát ra hơi thở: "Ưm~. . . Diệp Ân. . . có thật. . . có thật là em yêu tôi nhiều lắm không?"

Không phải cô không tin, nhưng cô rất muốn nghe những lời âu yếm đến từ nữ nhân của mình.

Dù có lặp đi lặp lại hàng trăm ngàn lần nó vẫn khiến trái tim cô muôn phần thổn thức.
Lồng ngực Diệp Ân nóng lên, cô cắn nhẹ lên cánh môi Khương Nhã Tịnh, đáp vô cùng chân thành: "Tôi yêu cô. Thật sự rất yêu cô."

Khương Nhã Tịnh cười đầy mãn nguyện, vừa chớp mắt một cái liền chảy dài hai hàng nước ấm.

Chứng kiến người mình yêu lại bật khóc, Diệp Ân hôn lên đôi mắt đẫm nước kia. Cô liếm nhẹ một đường, cảm nhận vị mặn trên đầu lưỡi mà nội tâm không ngừng chua xót.

Rất nhanh bế thốc Khương Nhã Tịnh trên tay, Diệp Ân bước chân ra khỏi bồn. Ngâm nước lâu như vậy chỉ sợ nữ nhân của cô sẽ cảm mất.

Trước tiên lau sạch cơ thể Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân đặt đối phương nằm xuống giường rồi mới lau đến bản thân mình.

Quả nhiên, Khương Nhã Tịnh lúc này đã hắt hơi một cái. Diệp Ân ngay tức khắc chụp lấy chiếc chăn bông quấn chặt cơ thể Khương Nhã Tịnh.
Đột ngột bị cuộn tròn trong chiếc chăn bông khiến Khương Nhã Tịnh có chút buồn cười: "Em làm gì vậy. . . ?"

"Sợ cô bị cảm không phải sao? Sưởi ấm một lúc đã." Sau khi quấn xong xuôi, Diệp Ân nằm bên cạnh lấy tay chống đầu nhìn Khương Nhã Tịnh.

Khương Nhã Tịnh giãy ra khỏi chăn, cô đạp tung chăn bông sau đó chui vào lòng Diệp Ân ôm cứng.

"Như vậy sẽ ấm hơn." Dụi dụi cả gương mặt mình vào ngực Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh hệt như một đứa trẻ đang muốn làm nũng.

Diệp Ân bật cười, cô vươn tay kéo chăn che kín cơ thể của cả hai, ôm Khương Nhã Tịnh nép sát vào lòng.

Bất chợt cảm nhận được vị trí chóp đỉnh truyền đến hơi ấm, hơn nữa còn có chút ướŧ áŧ khiến Diệp Ân giật mình sửng sốt. Da gà da vịt cũng theo đó nổi đầy cả lên.

Lần đầu tiên bị động chạm đến vị trí kín đáo nên cô cảm thấy không quen, theo phản xạ đẩy mặt Khương Nhã Tịnh ra khỏi người mình.
Đôi má đỏ lên vài phần, cô mím môi quở trách: "Gì vậy. . . ? Bắt đầu từ lúc nào lại biến thành. . . dê xồm thế này?"

"Không được sao?" Khương Nhã Tịnh ngẩng đầu lên, cô liếm nhẹ vành môi, nhướn nhướn mi mắt: "Em ăn sạch tôi rồi, nhưng tôi vẫn chưa nếm được mùi vị trên cơ thể em!"

Diệp Ân: ". . ."

Cái gì mà. . . mùi vị trên cơ thể tôi?

Xem tôi là món ăn chắc. . . !

Nghĩ rồi liền bật cười, Diệp Ân hôn hôn lên trán Khương Nhã Tịnh. Cô chân thực cảm thấy nữ nhân của mình rất đáng yêu, lúc nào cũng đáng yêu như vậy.

"Nhã Tịnh. . ." Diệp Ân rũ mắt nhìn xuống, thanh âm phát ra có chút ảo não: "Nhã Tịnh. . . tôi không phải muốn nhắc đến vấn đề không vui ngay lúc này. Nhưng tôi thật sự rất khổ sở khi biết cô cùng Nghiêm Đình đã nảy sinh chuyện đó. . ."

Bất luận là vì muốn trả đũa cô, hay vì quá mức căm hận mà thành ra như vậy. . . thì đối với cô, nó vẫn là một vết thương sẽ cần một khoảng thời gian khá dài mới có thể chữa lành.
Cô thật sự rất yêu Khương Nhã Tịnh, nên nếu muốn tiếp tục mối quan hệ thì hai người cần phải nói rõ với nhau mới chính là tốt nhất.

Tuyệt đối không để trong lòng có vướng bận.

"Không cần quá để tâm." Nhận thấy sắc mặt Diệp Ân nghiêm túc khi nói đến vấn đề này, Khương Nhã Tịnh liền có nhã hứng muốn trêu chọc: "Cô ấy vốn không giỏi bằng em, kỹ thuật của em điêu luyện thế kia mà."

Diệp Ân: ". . ."

Ánh mắt tối sầm, Diệp Ân buông bỏ cái ôm nằm lùi ra một chút, dứt khoát xoay lưng lại.

Bộ dáng hờn dỗi khiến Khương Nhã Tịnh bật cười thành tiếng, cô vội chồm đến ôm nữ nhân của mình từ phía sau.

"Tệ bạc!" Cô vừa ôm vừa mắng: "Còn dám tính chuyện đó với tôi sao? Em cùng Cố Ninh Mẫn thì thế nào? Đừng nghĩ tôi không biết em cùng cô ta đã từng vào khách sạn!"
Diệp Ân không nhúc nhích, cũng không xoay người lại, chỉ nhạt giọng phản bác: "Tôi chưa từng lên giường với cô ấy!"

Khương Nhã Tịnh nghe xong lập tức chống tay ngồi dậy, cô áp sát người đến, dùng sức xoay Diệp Ân nằm thẳng lại để quan sát nét mặt của đối phương.

Muốn nhìn thấu những lời vừa rồi là thật hay giả!

"Không lên giường? Hai người vào khách sạn mà không ngủ với nhau sao? Vào suốt mấy tiếng đồng hồ để làm gì trong đó?" Khương Nhã Tịnh vỗ vỗ lên má Diệp Ân, hậm hực nói.

Liếc mắt nhìn Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân thở dài: "Lần đó Ninh Mẫn cần đến khách sạn để lấy một số thông tin quan trọng cho vụ kiện. Tôi vốn định chờ ở bên ngoài, nhưng biết hũ giấm như cô phái người theo dõi chúng tôi nên tôi mới theo cô ấy vào trong cho. . . bõ ghét!"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Tôi mà là hũ giấm sao. . . ?

Lấy tay bóp mạnh hai bên má Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh trừng mắt: "Em giỏi thì gọi cô ta là "Ninh Mẫn" ở trước mặt tôi một lần nữa xem!"

Diệp Ân: ". . ."

Diệp Ân bật cười, hạ xuống bàn tay Khương Nhã Tịnh: "Nói cô là hũ giấm cũng không sai chút nào!"

Kỳ thật, Diệp Ân cười rộ lên trông rất xinh đẹp, Khương Nhã Tịnh mê mẩn ngắm nhìn mà không khỏi yêu thích.

"Diệp Ân. . ."

Cô gọi một tiếng, tiếp đến liền cúi xuống hôn lên môi đối phương. Nụ hôn nhẹ nhàng mang theo hương trà thoang thoảng.

"Ừm?" Diệp Ân chớp nhẹ mi mắt.

Khương Nhã Tịnh cười đầy yêu chiều: "Tôi chưa từng lên giường với ai khác ngoài em. Tất cả chỉ vì muốn chọc tức em thôi, tôi cùng Nghiêm Đình không hề phát sinh chuyện đó."

Nghe lời giải thích này, Diệp Ân lập tức trố mắt. Vẻ mừng rỡ trên gương mặt không giấu được: "Thật. . . thật sao?"
Mân mê ngón tay vuốt ve lọn tóc của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh mỉm cười, khẽ gật đầu một cái.

Hai ánh mắt lẳng lặng giao nhau như xẹt ngang một luồn điện trong vô hình, kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ nhịp đập của tim gia tốc dữ dội.

Ý cười trên môi càng lúc càng sâu, cả hai ngẩn người nhìn đối phương gần như si ngốc. Diệp Ân ngay sau đó liền ngồi bật dậy, đè hai vai nữ nhân kia áp sát xuống giường.

"Khoan đã. . . !" Khương Nhã Tịnh dùng lòng bàn tay úp hẳn lên gương mặt xinh đẹp trước mắt, hòng muốn ngăn chặn hành động tiếp theo của Diệp Ân.

Diệp Ân: ". . ."

Mở to mắt nhìn Khương Nhã Tịnh không chớp, Diệp Ân nhướn mày khó hiểu.

Nhân lúc Diệp Ân lơ là cảnh giác, Khương Nhã Tịnh gắng sức xoay người một cái, đảo khách thành chủ đặt Diệp Ân nằm dưới thân mình.

Diệp Ân: "???"

Khương Nhã Tịnh ngoắc môi, cười ma mị: "Em ăn tôi bấy lâu cũng muốn sình bụng rồi, lần này đến lượt tôi!"
Diệp Ân câm nín, trợn tròn hai mắt.

Con ngươi đảo qua đảo lại vài vòng, nhịn không được liền bật cười khanh khách: "Cô Khương, cô muốn ăn tôi cũng được đi. Nhưng trước tiên cho tôi hỏi, cô có biết ăn bằng cách nào không đã?"

Nghe rõ giọng điệu kia, Khương Nhã Tịnh lườm mắt, cô véo lấy chóp mũi đối phương lắc lư vài cái: "Xem thường tôi có phải không?"

Dáng vẻ có chút đắc ý, cái đầu nhỏ của Diệp Ân gật gật liên tục.

"Không sao." Khương Nhã Tịnh híp mắt, nhếch nhẹ khoé môi: "Tôi ăn đến đâu, em dạy tôi đến đó. . ."

Nói rồi lại ngừng một chút, cô hơi nghiêng đầu, cười đến xán lạn: "Cô Diệp thấy thế nào, có nhận tôi làm học trò được không?"

Diệp Ân: ". . ."

Toang thật rồi. . . !