Lời này khiến Tần San siết lại đến mức không thở nổi, cả người như rơi vào vực thẳm.
Toàn thân cô đau nhức không chỗ nào còn tốt, nhưng thân thể đau nhức so với sự đau lòng căn bản không đáng là gì.
Cô cực lực muốn mình tỉnh táo lại, khóe miệng cười nhẹ, siết lòng bàn tay lại: “Anh có thể đuổi em đi không, xem thử anh có bản lĩnh đó hay không? Lúc đầu là Lăng gia của anh cầu cha em hổ trợ, em không có ép anh, là Lăng gia muốn anh cưới em, sao anh không đi mà trách ba của anh đi?”
Lăng Mặc Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không nghĩ tới cô sớm như vậy đã đói khát rồi, cha cô lại muốn đẩy cô vào vòng tay đàn ông đến mức nào.”
Lời nói của Lăng Mặc Hàn đã đâm vào tim Tần San thành từng lỗ hỏng, cô không quan tâm đến cuộc sống hiện tại cỡ nào không tốt, nhưng gia đình cô chính là điểm cấm kị, dù là người kia chính là người cô yêu cũng không được.
“Là em thích anh, em muốn gả cho anh.” - Tần San dừng một lúc, cười trào phúng: “Nhưng anh không phải đã lấy em sao, mặc kệ anh nghĩ thế nào, em vẫn chính là vợ của anh.”
Giọng điệu mạnh mẽ, Tần San luôn dùng tư thế cứng đối cứng để che đậy cảm xúc mong manh của mình.
Lăng Mặc Hàn hoàn toàn trái ngược với cô, anh toát lên vẻ kiêu ngạo và cảm giác xa lánh, dùng bạo lực lạnh lùng để ngụy trang, hoặc đơn giản là phớt lờ cô.
Tần San luôn mong rằng họ có thể cải nhau một trận lớn, điều đó tốt hơn kìm nén tức giận và ngày càng xa lánh nhau.
Rõ ràng Lăng Mặc Hàn nghe lời mỉa mai của Tần San tức giận đến nổi gân xanh, nhưng cuối cùng cũng phớt lờ cô, nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng rồi rời khỏi nhà.
Tần San cảm thấy một bàn đầy đồ ăn đàn cười nhạo sự vô dùng của mình.
Dù đã nấu nướng rất rất nhiều lần, anh cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý mà liếc nhìn cô một cái.
Tới giữa trưa, Tần San nhận được thỏa thuận ly hôn đầu tiên mà Lăng Mặc Hàn gửi đến, cô ngơ ngác nhìn rất lâu.
Lòng đau như cắt, hóa ra anh ấy đã chán ghét cô đến như vậy? Kỳ hạn năm năm đều không nhịn nổi sao?
Gương mặt Tần San không chút cảm xúc xé nát tờ giấy kia thành từng mảnh, nhét vào thùng rác, thuận tiện chụp một bức ảnh gửi cho Lăng Mặc Hàn: “Cảm ơn món quà của anh, tâm ý em nhận, em sẽ bảo quản thật tốt.”
Rất nhanh, hắn gọi đến khinh bỉ nói: “Đồ điên, thừa lúc tôi còn nói chuyện tốt thì ký vào, còn dám giở trò, tôi sẽ sớm khiến cô cầu xin ly hôn với tôi.”
Trái tim Tần San lạnh cóng, cho dù như vậy, giọng cô vẫn mang sự trêu chọc: “Nếu em có bệnh, anh chính là thuốc, anh cảm thấy em sẽ làm như anh muốn sao?”
Bên kia điện thoại Lăng Mặc Hàn hận không thể bóp chết Tần San, nhưng hắn cực kỳ kiềm chế chính mình, gầm nhẹ: “Trong vòng nửa năm, tôi sẽ khiến cô hối hận với quyết định hôm nay, đến lúc đó cô đừng gào khóc quá khó nhìn.”
“Ai khóc còn chưa biết đâu, có chiêu trò gì mới thì bày ra đi.” - Tần San giả vờ thoải mái, mỉm cười nhìn điện thoại, nước mắt rơi xuống sợ bị Lăng Mặc Hàn nhìn thấy liền vội vàng cúp điện thoại..
Chỉ còn hai năm thôi, anh ấy đã nóng lòng thoát khỏi cô.
Còn cô lại đắm chìm trong suy nghĩ mong Lăng Mặc Hàn có thể thay đổi mỗi ngày, cho dù ngày nào cũng đối mắt với cô số sự chế giễu và căm phẫn.
Bắt đầu từ ngày đó, Lăng Mặc Thần dường như biến mất khỏi thế giới này và không bao giờ trở lại.
Hơn một tháng sau, Tần San chợt phát hiện mình chưa đến kỳ, nhìn thấy hai vạch trên que thử thai, cô không khỏi kinh ngạc, nhưng trái tim lạnh dần.
Lăng Mặc Hàn hiện tại muốn cùng cô ly hôn, nhưng mà cô đang mang thai, để đứa bé có một gia đình trọn vẹn, cô sẽ không đồng ý ly hôn, cô phải nhanh chóng báo tin này cho Lăng Mặc Hàn.
Cô không thể bỏ cuộc, cô phải vui lên vì tương lai của mình và con.
Tần San vội bấm số gọi cho Lăng Mặc Hàn hỏi: “Tối nay anh rảnh không?” - Giọng điệu cô dịu dàng lạ thường..
Lăng Mặc Hàn không vui, sốt ruột nói: “Tôi đang bận, có chuyện gì thì nói đi.”
Cô nhẹ giọng: “Tối nay anh về sớm được không?” - Dừng một chút, cô lại nói: “Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Lăng Mặc Hàn yên lặng hồi lâu, nhẹ giọng đáp “Được” rồi lập tức cúp điện thoại.
Tần San lại dấy lên hy vọng bùng cháy trong lòng, trên môi không khỏi nở nụ cười nhẹ nhõm.
Cô lại bước vào bếp và bắt đầu bận rộn.
Tháng đầu mang thai, nấu nướng rất khó khăn nhưng cô vẫn chịu đựng khó chịu vì tia hy vọng le lói này và nấu một bàn ăn gồm những món anh yêu thích, có cả bít tết.
Một bàn ăn tối đầy đủ dinh dưỡng và đẹp mắt, đến khi cửa mở cửa truyền đến, Tần San không nhịn được mà đứng dậy.
Lăng Mặc Hàn bước vào phòng khách với vẻ mặt lạnh lùng, gương mặt hơi động đậy khi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon trên bàn.
Rốt cuộc cô ta đã biết cầu xin hắn tha thứ, xem ra là đã biết sự lợi hại của hắn. Hừ… làm bữa cơm này để cầu xin tha thứ, nhưng cũng phải nhìn xem hắn có cho mặt mũi hay không đi.
Tần San sắc mặt ôn hòa, giọng nói dịu dàng nói: “Anh về rồi, ngồi xuống ăn cơm, em làm món bò bít tết anh thích.”
Lăng Mặc Hàn ngồi ở ghế sô pha, toàn thân không hề nhúc nhích, không hề quan tâm đến bàn ăn thơm ngon kia: “Không phải có chuyện gì sao? Có việc gì mau nói đi.”
Tần San nhìn xem trên bàn đồ ăn nóng hổi bốc hơi, trong lòng không khỏi nổi lên một trận đắng chát, lại uổng phí.
“Em…”
Cô vừa muốn mở miệng, chuông điện thoại của Lăng Mặc Hàn cản lại lời cô muốn nói.
Lăng Mặc Hàn không nhìn cô, nhìn thấy người gọi tới, sắc mặt trở nên ôn hòa, khóe miệng lộ ra một tia cười ôn nhu: “Giai Ninh.”
Tần San vừa nghe cái tên này, cả người giống như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát. Cô vạn lần không nghĩ tới, ba năm qua, bọn họ còn liên hệ với nhau, khó trách Lăng Mặc Hàn không kịp chờ đợi muốn ly hôn với cô.
“Em đến rồi à? Được, tôi lập tức đến đón em.” - Lăng Mặc Hàn nghe điện thoại trong mắt ý cười không chút nào vơi, đâm vào mắt Tần San cay xè.
Anh chưa từng cười như vậy với cô, rõ ràng ở bên cạnh anh mấy năm qua là cô, rõ ràng vợ anh là cô, lửa giận đố kỵ như thiêu đốt lý trí của cô, khi nhìn về Lăng Mặc Hàn, sau khi cúp điện thoại, khóe miệng mang theo ý cười, không nói một lời chuẩn bị rời đi.