Năm năm trước, Bạch Giai Ninh tuyên bố ra ngoài bản thân từ bỏ sự nghiệp ở nước ngoài vì tình yêu mà trở về, nhưng thời gian dần trôi qua, chuyện này vẫn không có đoạn sau, sớm đã biến thành trò cười của mọi người.
Đối với cái tin tức này Lăng Mặc Hàn cũng không hề đáp, hắn thường xuyên xuất hiện trong những tin tức thương nghiệp, nhưng phóng viên chưa bao giờ chụp được hắn cùng Bạch Giai Ninh tin tức nào.
Thời gian dần trôi qua, mọi người biết Bạch Giai Ninh bịa chuyện, có nên chuyện này dần mất đi độ nóng.
Bây giờ cô ta không còn như năm đó là diễn viên hót nhất màn ảnh, chỉ vỏn vẹn là hạng ba hạng bốn, vai nữ chính đều khó tới tay.
Tình cảnh này dù người khác không nhắc nhở, Bạch Giai Ninh cũng tự biết, cho nên cô ta càng không thể buông cái cây lớn Lăng Mặc Hàn.
“Anh à, tôi đã gần ba mươi rồi, không phải là tiểu cô nương mười mấy hai mươi tuổi nữa, ở cái tuổi này sao có thể làm lại từ đầu được nữa, tôi rời đi là vì thành công mà từ bỏ Mặc Hàn, nhưng bây giờ tôi nhận được cái gì? Anh cảm thấy tôi có thể trở lại thời huy hoàng sao, tôi không thể giẫm lại vết xe đổ, hiện tại phương pháp đơn giản nhất chính là tìm đàn ông tốt nhất gả vào, Mặc Hàn chính là lựa chọn tốt nhất của tôi.”
Người đại diện ngớ người, ngữ khí thất vọng: “Bạch Giai Ninh, cô đã nghĩ như vậy thì tôi tốn công miệng lưỡi dành vai cho cô để làm gì, tôi đối với cha mẹ tôi còn chưa lo cho như cô, thế mà cô bây giờ nói với tôi cô muốn gả cho đại gia!”
Lời đã bày ra, không còn gì để bận tâm nữa.
Bạch Giai Ninh ngữ điệu không còn ôn nhu, lạnh mặt: “Tôi cần gì phải quản nhiều như vậy, năm năm trước, tôi phí sức bước Tần San phải đi, tôi nhất định phải đoạt lại trái tim anh ấy, hiện tại tôi tuyệt đối không thể từ bỏ Mặc Hàn.”
Bạch Giai Ninh vừa nói xong liền nghe trên giường bệnh truyền đến chút động tĩnh.
Thuốc tê tan dần, Lăng Mặc Hàn cảm thấy một trận choáng váng. Cuống họng có chút buồn nôn, mặc dù đã làm phẫu thuật, nhưng dạ dày vẫn đau đớn khiến Lăng Mặc Hàn không khổ than nhẹ một tiếng.
Nhưng mà sự thật ghê tởm càng làm cho hắn cảm thấy buồn nôn.
Vừa nghĩ tới những ủy khuất mà Tần San phải chịu đựng trước đó, trong lòng hắn tràn ngập tự trách với những gì trước đây đã làm.
Nếu hắn không quá cố chấp, nếu hắn có thể đối mặt với tình cảm mình đã dành cho Tần San sớm hơn, nếu anh không mù mắt mà nhìn thấy chân tình của cô sớm hơn, thì mọi chuyện đã không đi đến bước đường này.
“Mặc Hàn, anh không sao chứ? Có muốn ăn chút gì không?” - Bạch Giai Ninh có chút bối rối, trái tim đập mạnh liên hồi, không tự chủ xoa tay.
Đang muốn giúp Lăng Mặc Hàn chỉnh lại mền, vừa vươn tay, lại bị Lăng Mặc Hàn hất ra với ánh mắt phẫn nộ và chán ghét, cánh tay nhất thời rụt lại, tức giận thu về.
Anh đã nghe thấy, Bạch Giai Ninh cuống quít quay đầu, xin giúp đỡ từ phía người đại diện.
Người đại diện lộ ra vẻ mặt kệ, nhún vai biểu tình không giúp được.
“Mặc Hàn, anh nghe em giải thích, chuyện… không phải như anh nghĩ đâu…” -Bạch Giai Ninh đưa tay nắm lấy cổ tay Lăng Mặc Hàn, nói năng lộn xộn.
“Bạch Giai Ninh, cô đã nói gì với Tần San? Có phải chính cô đã mang cô ấy giấu đi?” - Lăng Mặc Hàn rút ra bàn tay bị nắm chắc, thanh âm suy yếu, nhưng lại sắc bén như băng.
Bạch Giai Ninh hiểu rõ Lăng Mặc Hàn, chỉ cần đã nhận định liền sẽ không dễ dàng dao động. Trong đầu cô ta bắt đầu cực lực suy tính, phải làm cách nào để đẩy chuyện này đi.
“Mặc Hàn, anh suy nghĩ một chút đi. Tần San vì muốn giữ anh lại mà dùng hết các loại thủ đoạn. Em biết là anh không thích cô ta nên mới ra mặt giúp anh giải quyết. Bây giờ anh nghĩ tới cô ta, bởi vì anh quá nhân từ, đối với cô ta áy náy mà thôi, mà em thì chỉ vì tương lai của chúng ta mà suy nghĩ.”
Cô ta bức thiết tẩy trắng cho chính mình, muốn lợi dụng sự chán ghét của Lăng Mặc Hàn dành cho Tần San mà đổ lỗi. Lại nhắc nhở Lăng Mặc Hàn đối với Tần San hiện tại chỉ là áy náy mà thôi, cô ta hận không thể tẩy sạch tất cả ký ức của Lăng Mặc Hàn liên quan đến Tần San.
Lăng Mặc Hàn không nói thêm gì, nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra tất cả đều là hình ảnh của Tần San, lồng ngực không ngừng chập trùng biểu hiện cảm xúc của hắn.
Bạch Giai Ninh vô cùng bối rối: “Mặc Hàn, anh đừng nghĩ đến cô ta có được không, mặc kệ sự nghiệp của em thế nào, em đều là yêu anh, mặc kệ anh đã nghe được cái gì, em làm hết mọi chuyện đều là vì anh, em thừa nhận em làm việc này có chút điên cuồng, nhưng chúng ta cũng không còn nhỏ, anh hẳn cũng nhìn ra là em vẫn yêu anh.”
Lăng Mặc Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng, thanh âm lạnh lùng không chút cảm xúc: “Vì tôi?”
Bạch Giai Ninh bất an vội nói: “Mặc Hàn, chuyện đã qua chúng ta hãy cho nó qua đi được không, em có thể vì anh từ bỏ tất cả, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”
Lăng Mặc Hàn thờ ơ lạnh lùng nói: “Cô giữ lời này để dùng khi quay phim đi, cô đến cùng đã nói gì với San San?”
“Em không có… nói cái gì… em chỉ nói sự thật mà thôi, anh không yêu cô ta, người anh yêu luôn là em.” - Bạch Giai Ninh lại nắm lấy cánh tay Lăng Mặc Hàn.
Lăng Mặc Hàn dùng hết sức lực đẩy cô ta ra, trong mắt giống như bốc lửa, rống giận: “Cút! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
Khó trách Tần San rời đi quyết liệt như vậy, không vươn lại một chút lưu luyến, đem con của anh và cô phá bỏ, mà tất cả mọi chuyện đều là do anh tự tạo.
Hối hận cùng đau khổ bao phủ lấy toàn bộ thân thể của anh, không ngừng đâm vào tim anh, toàn thân đau nhức, trái tim như muốn vỡ ra đau đến nỗi đau thể xác không có chút ý nghĩa.
Lăng Mặc Hàn không kiềm nén nổi cảm xúc trong lòng, đem chén nước trên bàn hung hăng hất xuống đất, trên mặt đất bốc lên hơi nóng.
Bạch Giai Ninh sợ hãi, may mà không bị ném vào người cô ta, cô ta khiếp đảm nhìn Lăng Mặc Hàn, hóa ra Lăng Mặc Hàn tức giận là như thế..
Trước kia khi bên nhau, Mặc Hàn đều nâng cô ta tròn lòng bàn tay dỗ dành, chưa từng nổi giận với cô ta. Bây giờ Tần San không còn ở bên cạnh nữa, anh lại vì Tần San mà nổi giận với cô ta.
“Nếu cô còn muốn lăn lộn trong ngành kiếm cơm thì ngay lập tức lăn ra ngoài. Lại đến dây dưa với tôi, tôi cam đoan ngay cả vai quần chúng cô cũng không có.” - Lăng Mặc Hàn liều mạng nhịn xuống xúc động với Bạch Giai Ninh sợ mình sẽ bóp chết cô ta, ngữ khí như gầm thét.