Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Chương 46: Có giỏi mở cửa a




Hôm nay, Chu Nam Kinh vẫn trước sau như một đăng nhập QQ, trước sau như một ẩn thân, vừa mở QQ vừa lên WPS gõ chữ. Lực chú ý của Chu Nam Kinh lập tức bị hút vào một cái quảng cáo góc dưới QQ.

“Trung Thu năm nay, trăng rằm tròn đẹp, nhân dân toàn quốc cùng nhau thưởng thức trăng tròn…”

Thấy tin này, ngay lập tức Chu Nam Kinh giơ ngón tay ra tính. Ồ, mười lăm tháng tám nông lịch không phải là hôm nay à, Tết Trung Thu nha

Hắn cân nhắc trong lòng một lát mới chọn đăng nhập clone tinh-phân-là-giả-yêu-giai-là-thiệt kia.

Bán nữ hài lão *** sài: Tết Trung thu vui vẻ ^^

Ừ, avatar của Ôn Hướng Hoa là màu đen, chắc là không onl, cũng chả biết đi đâu. Chu Nam Kinh ngồi trước màn hình đợi một lúc, đợi không được liền thu nhỏ giao diện, cố chấp đấu tranh gian khổ lấp số lượng từ cùng WPS.

Chương mới của ”Vương Thành” đã viết xong, sáu nghìn chữ. Cái đô thị văn kia cũng đã viết được hơn hai nghìn, thời gian trôi nhanh, nhoáng cái đã đến tối. Chu Nam Kinh đã ăn xong cơm chiều mà Ôn Hướng Hoa vẫn chưa thấy bóng dáng, còn hơn cả Nhiếp Tiểu Thiến, chả biết đã chạy đi tiêu dao chốn nào.

Nv chính của Thiến nữ u hồn, túm lại là em Hoa cứ như ma:v

Chu Nam Kinh biết trên đời này có một loại người, cứ đến ngày lễ tết là ăn uống thật nhiều hoặc là đi loạn vòng quanh, dùng vật chất phong phú để lấp đi khoảng trống tinh thần hư vô tịch mịch… Chẳng lẽ Ôn Hướng Hoa thuộc về cái loại này??? Như mà cậu ta sinh hoạt cá nhân phong phú như thế, trên weibo cũng thấy vui vẻ không ngớt, làm gì có cái gọi là chỗ trống tinh thần???

Đến tám giờ tối, án nam tử đương tuổi thanh xuân vốn biến mất thần bí cả ngày đã có kết quả.

Avatar của Ôn Hướng Hoa biến thành công từ đen trắng sang RGB một cách ngoạn mục, đồng thời cũng nhanh chóng trả lời Chu Nam Kinh.

RGB: Red- Green-Blue đại loại là lòe loẹt

Ôn: Tết Trung thu vui vẻ W

Bán nữ hài lão *** sài: Cả ngày làm gì vậy?

Ừ, hắn chỉ là tò mò mà hỏi thôi, không hề có ý khác, đúng!

Ôn: Tết Trung thu sao lại không có bánh được? Không có năm nhân thì cũng phải có nhân đậu đỏ chứ. Cho nên tôi ra ngoài mua bánh từ sớm [:з」∠].

Bán nữ hài lão *** sài: Mua gì mà lâu vậy?

Chẳng lẽ đang mua bánh cậu bị người ngoài hành tinh bắt cóc? Hay là cậu mẹ nó mua toàn bộ hàng tồn kho vậy??

Chu Nam Kinh nghĩ nghĩ, phát hiện từ ngày đó, hắn đoán gì cũng chuẩn. Đương nhiên bình thường hắn không có nghĩ mấy thứ quỷ dị ấy đâu, thế nhưng sự thật lại chứng minh: Tâm tư kẻ lắm tiền không phải đoán, đoán đi đoán lại cũng không rõ. Từ xa ngàn dặm đến đây vung tiền mua phòng đã đủ hiểu cái gì cậu ta cũng dám làm rồi, ai mà biết còn có thể làm mấy hành động phát rồ gì chứ?

Ôn: A không, tôi mua bánh về ăn thử thấy chả ngon gì cả. Nhân đậu đỏ vị như keo công nghiệp ấy, nên ra tiệm sách xin công thức về tự làm bánh.

Chu Nam Kinh bày ra vẻ mặt ”bừng tỉnh đại ngộ”: Chả trách cả ngày không thấy đâu! Ra là ở phòng bếp!

Nhưng mà đề cử qua loa vậy cũng được sao Chu đại đại? Chẳng lẽ Ôn Hướng Hoa trong mắt anh vác đồ ăn vào đốt bếp cũng coi như một kiểu tà mị cuồng luyến???

Ôn Hướng Hoa vẫn tiếp tục tự thuật.

Ôn: Tôi đến tiệm sách mới biết tiểu thuyết mới của Nam Kinh đại đại mới đến! Vui vẻ mua một quyển đến tiệm trà sữa gần đấy cos vật biểu tượng nhà hàng. Đọc gần hai, ba tiếng, ngẩng đầu lên đã thấy đến giờ cơm trưa.

Bán nữ hài lão *** sài: Chúc mừng.

Cậu đọc sách chuyên tâm như thế, thầy cô dạy cậu ắt mừng lắm. Nhưng mà họ sẽ biết được sao?

Ôn: Sau đó tôi vào bừa một hàng ăn qua. Thức ăn bưng lên không phải ớt thì chính là ớt. Sau khi biết chủ tiệm là người Tứ Xuyên, vừa ăn xong liền thấy miệng rộp lên từng mảng luôn [:з」∠]

emo ngọn nến Thật đúng là một buổi sáng phong phú

Ôn: Sau đó tôi trở lại tiệm sách mua công thức. Vất vả lắm mới mua được nguyên liệu với khuôn. Mẹ nó chớ, anh giai ở đó còn bảo tôi cần một cái lò nướng nữa! Tôi đã trải qua việc này bao giờ đâu, sợ đến ngây người luôn!

Chu Nam Kinh cảm giác hắn có thể não bổ phần còn lại được rồi. Thân là một tác giả, hắn cần một trí tưởng tượng muôn màu muôn vẻ cùng một cái ”hệ thống liên tưởng” nếu chẳng may linh cảm cắt điện cái ”phụp”.

Ừ, đoạn còn lại chắc là Ôn Hướng Hoa đi mua lò điện, trang bị hoàn tất, sau đó trải qua thiên nan vạn hiểm, đốt luôn một phòng bếp, hoàn thành chiếc bánh trung thu…

Nhưng sự thật đã chứng minh, Chu Nam Kinh chỉ đoán đúng kết quả, chứ không đúng quá trình.

Bán nữ hài lão *** sài: Sau đó thì sao?

Ôn: Lúc ấy tôi phát điên lên! Mẹ cái thằng cha giao hàng lò nướng đến muộn, tới nơi đã sáu giờ tối. Tôi nói tôi giờ phải đi ra ngoài, không cần anh ta phải lắp cho. Tôi cứ nghĩ tốt xấu gì cũng chuyên Lý, lắp đặt một cái máy thì chết người được chắc? Sau đó, lúc về, tôi trợn tròn mắt nhìn mớ linh kiện đầy nhà. Cái thằng giao hàng TMD nhà nó không nói cho tôi biết là tôi phải tự lắp ráp các linh kiện!!!!!!! A a a a!!!!!

Ừm, ban đầu tác giả nói ẻm chuyên Hóa, giờ lại nói là Lý, chắc có nhầm lẫn chăng?

Bán nữ hài lão *** sài:….

Ôn: Tôi nghĩ, mình là dân Lý, sợ thằng cha kia khinh, thế là ngồi giả bộ một buổi, cuối cùng cũng được…. [:з」∠]

Bán nữ hài lão *** sài: Chúc mừng =L=

Ôn: Tôi vừa mới nướng chín bánh Trung thu xong! [:з」∠] Cậu có muốn tôi phần cho một cái không?

Bán nữ hài lão *** sài: Không cần, đợi đến Quốc khánh thì bánh cũng thiu rồi, đầy vi khuẩn. Cậu cứ giữ lấy mà ăn =L=

Ôn: Tốt xấu gì cũng là tự tay tôi làm đó!! Tự tay!!! Cậu làm bao giờ chưa?? Đến bố mẹ tôi còn chưa nếm cái gì tôi tự làm đâu!!!

Bán nữ hài lão *** sài: Tôi không phải bố mẹ cậu!

Ôn: [:з」∠] Hận cậu!

Bán nữ hài lão *** sài: Không khách sáo!

Ôn: …. [:з」∠] Í, Nam Kinh đại đại ra chương mới kìa! Đi coi đây nha! Lát gặp lại!!!

Bán nữ hài lão *** sài: Đi mạnh khỏe, không tiễn =L=

Thế nên Ôn Hướng Hoa lại lăn đi. Lúc này đi tương đối thẳng, đến lúc cậu ta về thì Chu Nam Kinh cũng sắp đi ngủ.

Nhưng đọc truyện thôi thì có cần phải lâu thế không? Ôn Hướng Hoa có phải làm cái việc xấu hổ xấu hổ gì đó không…. [:з」∠]

Ôn Sài sài sài sài Hôm nay hình như cậu quên một việc đúng không?

Chu Nam Kinh lập tức vắt óc ra, cố gắng nghĩ xem mình quên cái gì. Hôm nay ngoại trừ là Tết Trung thu ra còn là cái dịp gì quan trọng nữa à? Hay là hôm nay lại đồng ý làm cái trò gì rồi???

Nghĩ đến đây, Chu Nam Kinh chợt nhớ ra…

Éc, hôm nay hắn quên sáng tác truyện cho clone.

Mệt hắn một qua viết hai nghìn chữ bản thảo, vậy mà còn quên…. Đại trượng phu??

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu nói… chương mới sao =L=

Ôn: Đúng thế, từ đáy giá sách mà thấy cậu đó! Nhất thời cảm giác mình con mẹ nó rất vĩ đại!

… Chu Nam Kinh im lặng không nói gì.

Gần đây hắn phát hiện mình đã học xong một môn ”tinh phân bí pháp”, ở nhà mở cùng một lúc hai trình duyệt, mỗi cái một nick, không can thiệp lẫn nhau. Chẳng qua lúc hoạt động có hơi loạn, không biết do máy cùi hay mở nhiều trình duyệt nữa.

Chu Nam Kinh mở giao diện của tác gia ra, đầu tiên là thấy thông báo tin nhắn mới lấp lóe. Nghĩ lại thì Thất điểm cũng thường gửi mấy tin quảng cáo, nên hắn lơ đi luôn. Hắn nhìn thật kĩ, xác định là “Mộng hồi thổi giác liên ***” chứ không phải “Nam Kinh” mới yên tâm mở WPS, copy và dán vào, đăng lên.

Bán nữ hài lão *** sài: Được rồi. Tôi muốn ngủ. Chúc ngủ ngon.

Ôn Hử? Mới mười giờ mà, sao đã ngủ rồi?

Bán nữ hài lão *** sài: Ừ, Trung thu vui vẻ.

Ôn: [:з」∠] Được rồi, Sài sài, trăng bên ngoài tròn lắm, cậu có thấy không?

Chu Nam Kinh nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, đại khái là do tầm mắt, nên ngoại trừ mấy tán cây được gió thổi lay động ra thì chả thấy gì.

Mặc dù vậy Chu Nam Kinh vẫn gõ: Ừ, thấy rồi, đẹp lắm.

Ôn: ^^ Nhớ ngày mai cũng phải có chương đó nha!

Ngày mai…

Chu Nam Kinh nhìn dòng chữ này mà cảm tưởng đầu gối bị thương. Hắn mở WPS ra, dùng công cụ đếm số chữ tính tính thử. Có sẵn bảy vạn ba nghìn chữ, trước mắt đã đăng một vạn hai, cũng không biết với cái tốc độ này thì có thể chống đỡ được mấy ngày….

Cho nên tại sao Chu Nam Kinh hắn lại muốn lập clone làm chết gì!!!!!! [:з」∠] Đây là tại sao!!!! Chẳng lẽ là do sức mạnh tình yêu…………

Chu Nam Kinh bị cái suy nghĩ cuối cùng là cho phát sợ.

Hắn lại mở ra kho của tác giả, đếm đếm lượng bản thảo. Còn khoảng hai mươi bảy chương nữa, tức là cả tháng tiếp theo hắn không còn phải nghe ”chim hót” nữa rồi. Chu Nam Kinh sướng không để đâu cho hết.

Tâm tình vui vẻ, thời gian cũng cảm thấy dư thừa, đợi con số bên góc phải chuyển từ 10:00 thành 10:21, liền nhấn bừa vào cái thông báo có tin nhắn mới.

Nhìn đến dòng chữ đầu tiên, mặt Chu Nam Kinh như vầy: =.=

Nhìn đến dòng chữ thứ hai, mặt Chu Nam Kinh như vầy: ==

Nhìn đến dòng chữ thứ ba, mặt Chu Nam Kinh như vầy: = 口 =!!!!

Tin nhắn thực sự khá đơn giản, đại khái ý là: Xin chào tác giả, tôi là biên tập của Thất điểm trung văn. Tôi cảm thấy bạn rất có tiền đồ phát triển, hay là chúng ta cùng kí hợp đồng nhé?

Cái này không quan trọng, quan trọng là chữ kí bên dưới, Lý Qua Qua.

Nhìn lấy dòng này, Chu Nam Kinh theo bản năng mở nick chính ra, so sánh với tài khoản của Lý Qua Qua. Ngoại trừ ID giống nhau ra thì số QQ không có chút dính dáng gì hết… Chẳng lẽ không cùng một người?

Chu Nam Kinh ngồi trước bàn máy tính nghĩ nghĩ một chút rồi gõ sang Lý Qua Qua.

Chu Nam Kinh: Qua Qua, cái này là cậu à? [Đính kèm hình ảnh]

Vài phút sau.

Lý Qua Qua: Nhìn chữ kí với cách nói chuyện chắc là tôi đấy, thế nhưng sao cậu mẹ nó bới ra đâu đấy?

Lý Hiên nháy mắt nhìn cái ảnh này, lệ rơi đầy ngực.

Chu Nam Kinh: Cậu ngẫm lại xem hôm nay mình làm ra cái chuyện xấu gì.

Lý Qua Qua: …. Tôi có làm cái gì à? Hôm nay ngoại trừ ăn cơm trưa không rửa bát ra thì tôi có làm trò gì xấu đâu!

Chu Nam Kinh: Mộng hồi thổi giác liên *** là tôi.

Lý Qua Qua: Cái gì?!!!!! = 口 =!!!!!

Lý Qua Qua: Cái đệt, chả trách tôi thấy quen thế, còn tưởng clone của tác gia nào, hóa ra là cậu!!!!

Chu Nam Kinh: =L=

Lý Qua Qua: Nam Kinh!!!!! Cậu sao lại làm thế hả! Còn lập clone nữa chứ! Lại thêm một cái clone đáng khinh…. Tôi mẹ nó nếu không phải thấy hành văn tốt thì làm sao nhẫn tâm gửi lời mời chứ!

Chu Nam Kinh: Không, clone này là của clone dùng…

Lý Qua Qua: … Lão *** sài?

Chu Nam Kinh: Đúng vậy.

Lý Qua Qua: Giờ tinh phân cũng lưu hành theo bộ cơ à? Hay quá…

Chu Nam Kinh: …