Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Chương 4: Có giỏi thì kết hảo hữu




T HẢO HỮU

Bán nữ hài lão *** sài: Tôi cũng nghĩ Nam Kinh kia là giả.

Gặp lại giả vờ như không thấy: Do đâu mà cậu cho rằng là giả?

Bán nữ hài lão *** sài: Trực giác.

Nam Kinh: Ha ha ha, không nghĩ ngay cả vào nhóm fan hâm mộ thế này cũng bị cho là giả mạo.

Bán nữ hài lão *** sài: Nếu cậu nói cậu không giả mạo, vậy đăng thử một dòng weibo lên xem nào.

Nam Kinh: Đã lâu không sử dụng, hiện tại đã quên mất mật khẩu rồi.

Bán nữ hài lão *** sài: Vậy thì đổi đi.

Nam Kinh: Mệt.

Bán nữ hài lão *** sài: Lườm Thế tức là giả mạo rồi còn gì

Nam Kinh: Nếu mọi người đều nghĩ tôi là giả mạo, vậy tôi đành phải rời khỏi đây thôi.

Tiện nhân! Rời cái ln! Đây là hậu cung của bố mày mà mày làm như thật ấy! Cút thì cút mẹ mày đi!

Nguyên văn

Đúng lúc này lại xuất hiện vị quản trị viên bấy lâu nay vẫn biệt tăm hơi.

Trong nước gợn sóng: Ô ố ồ, hôm nay đang ăn cơm chợt nghe tin đại thần đột nhiên xuất hiện liền lao ngay vào máy tính, thế mà lại phát hiện ra cái chuyện này. Đại thần à, Ôn cẩu kia đã đuổi đi rồi, hai chúng ta kết bạn đi.

Thậm chí còn được người ta gửi cho một tin nhắn riêng tư:

Trong nước gợn sóng: Dâm sài đừng nháo, đừng dọa đại thần.

Bán nữ hài lão *** sài: ….

Cái lũ này!!!! Ông đây mới chính là đại thần cơ mà!!! Chính “Bán nữ hài lão *** sài” này cơ mà!!! Đừng nháo cái đầu! Nháo cái MB!!! Cứ đi mà liếm chân thối của ngụy đại thần nhà các người đi!!!

Money Boy chăng