Chuyển ngữ: diuisca
Chỉnh sửa: andrea
Hôm nay là lễ tình nhân nên đa số cửa tiệm đều nghỉ một ngày, Trì Phi Điềm cũng dặn Tiểu Quách đóng cửa dừng buôn bán, cho mấy nhân viên có vợ thì về thăm vợ, không có vợ thì… về nhìn người khác và vợ của họ. [ngọn nến]
Tống Quy Phàm ra bãi đỗ xe lấy xe, tính đưa anh về nhà.
Xe Tống Quy Phàm không mới, là Suv mô hình cũ, vừa tiết kiệm lại không phô trương, hắn lái xe từ xa tới, mang theo những bông tuyết nhỏ bay bay trên đường. Trì Phi Điềm đứng bên vỉa hè chờ hắn, đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, rất nhiều chiếc xe chạy lướt qua, nhưng người anh chờ lại chỉ có một.
May mắn là, anh cuối cùng cũng đợi được.
Thời tiết hơi lạnh, hai tay Trì Phi Điềm chà chà trong túi áo, rụt cổ một cái, xe dừng lại trước mặt anh, anh vừa tính mở cửa thì Tống Quy Phàm đã bước xuống từ bên kia, đi tới trước mặt mở cửa xe ra.
Emma!
Cái cảm giác vi diệu được bạn trai săn sóc này thật hết hồn! (* ̄ - ̄) cứ thích show mặt mũi cho mấy con cún FA đấy!
À, không đúng, chỉ là bạn bè thôi, anh vẫn chưa đồng ý với Tống Quy Phàm mà!
Đáy lòng Trì Phi Điềm khẽ cựa quậy, nháy mắt trêu ghẹo nói: “Ba năm không gặp, cũng biết thân sĩ rồi?”
Tống Quy Phàm ngẩn người, mím môi lại, lông mày nhăn một cái rồi giãn ra, hồi lâu mới nhẹ gật đầu.
Ngồi lên xe, Trì Phi Điềm liền sửng sốt, cảm giác quen thuộc đập vào mắt, vật dụng trong xe có hơi cũ kỹ, nhưng vẫn là bộ ghế ba năm trước, trên ghế lái phụ có một cái gối ôm hình cậu bé bút chì nằm trên ghế lái phụ, trên mặt gối còn có một đống màu vẽ lung tung mà ba năm trước Trì Phi Điềm đã nghịch ngợm tô lên.
Cũ đến thế rồi, Tống Quy Phàm lại chưa vứt đi.
Trì Phi Điềm cầm gối lên, ôm vào trong ngực xoa xoa, lông mày thô dày của cậu bé bút chì bị vò thành một cục, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Tống Quy Phàm ngồi vào bên trái, cúi người buộc lại dây an toàn cho anh, cánh tay áp sát vào đùi anh, xúc cảm ấm áp lại an tâm.
Hương vị quen thuộc của Tống Quy Phàm len vào chóp mũi, cái cảm giác ấm áp nhàn nhạt này, cơ hồ khiến vành mắt anh đỏ lên, trong lòng thầm mắng, Tống Quy Phàm nhất định cố ý, nếu không thì tại sao không chịu đổi bộ ghế và gối ôm chứ, muốn làm anh khó chịu phải không?
“Sao anh vẫn không đổi?” Trì Phi Điềm ném gối ôm ra chỗ ngồi phía sau, quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh.
“Đổi cái gì?”
Trì Phi Điềm chép miệng nhìn: “Đổi gối ôm nè, đổi bộ ghế nè, dùng đỗ cũ thế không sợ mất mặt sao? Bây giờ trên thị trường có nhiều thứ đẹp lắm đấy, đạo mộ bút ký nè, Tokyo Ghoul nè, muốn cái gì thì có cái đó, sao anh không chọn một cái?”
“Không muốn chọn thêm lần nữa.” Tống Quy Phàm tập trung lái xe, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng lại kiên định như rằng lẽ đương nhiên.
Hầy, mấy cái lời này sao quen tai vậy, hình như nghe ở đâu rồi?
Trong sân chơi, trên phòng trà pha lê có độ cao mấy trăm mét.
… “Không kén ăn, với người cũng thế sao?”
… “Em không muốn chọn thêm lần nữa.”
# lịch sử luôn giống nhau đến kinh ngạc #
# chính anh cũng không nỡ đổi chiếc xe cũ của mình #!
Năm đó hai người chia tay, xe cho anh, tất cả đồ dùng trên xe thì bị lôi ra ném hết vào phòng của hai người, mà bây giờ, hai người gặp lại, xe và linh kiện xe cũng sắp được tái ngộ rồi.
Nội tâm Trì Phi Điềm như có dòng nước ấm chảy qua, không nhịn được mà cười thầm, nhưng mà sao Tống Quy Phàm lười thế, cứ thích ăn trộm lời thoại của anh! Bây giờ ngay cả một câu dễ nghe cũng không biết nói, tương lai phải làm sao bây giờ? May mà có mình đón nhận, bằng không hắn nhất định không gả được! Mình đúng là vì hắn mà tan nát con tim!
# bảo vệ hoa khôi giảng đường là trách nhiệm của mỗi người #
Trì Phi Điềm nghiêng đầu nhìn Tống Quy Phàm, bên mặt của đối phương đẹp vô địch, khuôn mày ưa nhìn được phủ lên một lớp đèn vàng quất ấm áp, Tống Quy Phàm đột nhiên nghiêng đầu, cong cong khóe mắt, trong con ngươi có lưu quang dịu dàng đang chuyển mình.
“…” Trì Phi Điềm yên lặng cúi đầu xuống, lại bị phát hiện nhìn lén rồi, mất mặt quá đi!
Tống Quy Phàm nhếch khóe môi.
Cả buổi trời không ai nói chuyện, nhưng cũng không hề xấu hổ.
Trì Phi Điềm nhoài mình trên cửa sổ trông ra ngoài, ngày mười bốn tháng hai, con đường bị trải lên một tầng tuyết, ven đường được đắp rất nhiều người tuyết lớn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có vài giọt băng rơi trên mái nhà xuống, tạo ra một hố nhỏ trên mặt tuyết.
Một bàn tay thon dài bỗng dưng đặt lên đùi anh, nhẹ nhàng xoa hai cái.
Một hồi còi inh ỏi vang lên.
Tống Quy Phàm thấp giọng nói: “Là vì em.”
“Gì cơ?” Trì Phi Điềm nghe không rõ, quay đầu dụi dụi mắt nói: “Anh lái xe nhanh chút đi, em hơi buồn ngủ.”
“Được.” Tống Quy Phàm xoa đầu anh, ngón tay lưu luyến lướt qua vài sợi tóc.
Trì Phi Điềm được xoa đến thoải mái hết sức, nheo mắt dựa vào cửa sổ xe.
Tống Quy Phàm rút tay về, tai lại nhiễm một màu đỏ ửng, trong miệng lén nhả ra vài chữ, dùng sức cầm chặt tay lái, rồi mới tập trung lái xe.
… “Ba năm không gặp, cũng biết thân sĩ rồi?”
… “Là vì em.”
Mãi vẫn nói chẳng nên lời, xem ra cần luyện tập nhiều hơn…
Trên đường đưa Trì Phi Điềm về, Tống Quy Phàm dừng xe ở ven đường, vào một tiệm giặt lấy chiếc áo khoác bị dơ ban sáng. Trước khi đi hắn còn khóa cửa xe lại, dặn dò Trì Phi Điềm bên ngoài rất lạnh không được tùy ý xuống xe.
Trì Phi Điềm oán thầm: A a a a Tống Quy Phàm sao lại biến thành bà mẹ già dông dài thích lải nhải mà vẫn đẹp trai đến thế nhỉ, mình thích quá đi! ><
Vừa rồi híp mắt ngủ chốc lát, bây giờ tinh thần lại phấn chấn gấp trăm lần, Trì Phi Điềm buồn chán lấy điện thoại ra, vừa mới mở QQ ra đã thấy tin nhắn gào thét của biên tập, anh đột nhiên nhớ ra hình như hôm nay mình lại không cập nhật…
Xem như xong, chuyện này mà làm nhiều sẽ sướng thành thói quen cho coi!
Trì Phi Điềm vào nhóm tác giả cười toe toét hồi âm lại lời ân cần hỏi thăm mà “Đại Ngư Đường tình nhân của mọi nhà” gửi, sau đó mới nhấn vào avatar của Học sinh tiểu học.
Anh có một chuyện nghiêm túc muốn hỏi, gấp vô cùng.
Trì Phi Điềm: Anh hỏi nhóc, có phải nhóc gửi ảnh chụp của sư mẫu cho người khác xem không?
Vừa rồi anh phát hiện ID của Tôn Ngộ Sắc bỗng biến thành màu đỏ quản lý trong nhóm độc giả của mình, cả người đều không ổn, tên này lẩn vào nhóm lúc nào đấy? Còn lên làm quản lý? Trước giờ nhóm không phải toàn Học sinh tiểu học và Dương Hoa Lộ quản cả sao?
Lướt lướt bảng tin một chút, hình như anh vẫn duy trì sự cao lãnh, không có bị phốt cái gì nữa.
Trì Phi Điềm liên hệ chuyện Đường Thấm kể cùng weibo của “Gái lập trình viên oanh tạc trời” và hoài nghi một khả năng: Học sinh tiểu học gửi bức ảnh đó cho Tôn Ngộ Sắc.
Bây giờ chứng cứ vẫn chưa đủ, không thể kết luận cái tên Tôn Ngộ Sắc si hán đùa giỡn anh, còn cố ý chòng ghẹo nhân viên nhà hắn là Tống Quy Phàm được. Ít nhất thì, cái người tỏ tình với mình trên weibo tuyệt đối là Tống Quy Phàm, vì weibo là công khai, ai nấy đều thấy được, không có nhân viên nào to gan lớn mật đến thế cả… Nhưng mà cái người vô cùng biến thái mà hoài nghi anh mắc bệnh tuyến tiền liệt trên QQ chắc chắn không phải Tống Quy Phàm!
Thừa lúc Tống Quy Phàm chưa biết anh đã phát hiện ra hắn là Tôn Ngộ Sắc, phải tìm cách chắc chắn chuyện này trước, hắn là Tôn Ngộ Sắc nghiêm trang trên weibo, hay là Tôn Ngộ Sắc xấu hổ trên QQ, hoặc dụ như…
Cả hai đều là hắn?
Mẹ nó chứ, cái thiết lập này quả thực làm Trì Phi Điềm sợ tới mặt cắt không còn một giọt máu!
# mấy cái tưởng tượng này tuyệt đối không thể xảy ra #!
Trì Phi Điềm không tin Tống Quy Phàm sẽ làm ra loại chuyện này, có điều, nghiêm túc tỏ tình trên weibo có thể là hắn đấy, mà lặng lẽ gửi gạch tới giúp anh cũng là hắn nhỉ!
Chẳng lẽ là yêu nhưng khó mở lời sao? Trì Phi Điềm vui sướng hài lòng tự thẩm một mình.
Một lúc lâu sau, Học sinh tiểu học mới hồi âm: Lễ tình nhân vui vẻ ~ [Cậu bé bút chì ngoáy mông] đại đại, ảnh gì ạ?
Trì Phi Điềm: Là ảnh trước đây anh gửi nhóc, ảnh bị P lên một đóa hoa cúc ấy! Thành thật khai báo mau, có phải nhóc cho cái tên mới tới trong nhóm xem không?
Học sinh tiểu học: … Tên nào ạ? Tình địch? Tôn Ngộ Sắc sao?
Cái từ tình địch này, nghe mới vi diệu làm sao!
Trì Phi Điềm đè nén cảm giác quỷ dị nơi đáy lòng, Học sinh tiểu học mới học cấp hai thôi mà, chẳng lẽ bị hủ hóa rồi sao? Không, từ lúc nhóc ấy viết đồng nhân truyện mình là thấy được, nhóc ấy sớm là hủ rồi!
Trì Phi Điềm: Đúng.
Học sinh tiểu học: … Vâng, đúng vậy ạ.
Trì Phi Điềm nổi giận: Sao nhóc có thể tùy tiện kể chuyện anh nói cho nhóc với người ngoài chứ???!!!
Học sinh tiểu học: … Khoan, người ngoài? QAQ
Trì Phi Điềm: Đúng! Nhóc căn bản không biết! Cái tên Tôn Ngộ Sắc là cái đồ chập mạch đấy.
Học sinh tiểu học: …
Trì Phi Điềm: Ai cho hắn vào nhóm? Nhóc hay Hoa Lộ Thủy (nick name của Dương Hoa Lộ)?
Học sinh tiểu học: … Em.
Trì Phi Điềm: Tốt nhất nhóc mau đá hắn ra ngoài đi!
Nhớ tới là sợ rồi được không hả? Tôn Ngộ Sắc không chỉ theo đuổi trên weibo mà còn trà trộn vào nhóm độc giả của mình, chỗ nào cũng thấy hắn! Lỡ như là Tống Quy Phàm thì coi như xong… Ngộ nhỡ hắn cố ý trêu chọc mình thì làm sao đây?!?
Học sinh tiểu học: … Đá ra ngoài ạ? QAQ
Trì Phi Điềm: Đúng! Đá-ra-ngoài!
Học sinh tiểu học: … QAQ
Trì Phi Điềm ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chỉ thấy Tống Quy Phàm đang đứng trong tiệm giặt quần áo, dựa vào quầy hàng chờ nhân viên ủi đồ, cầm điện thoại nhìn cái gì đó.
Nhân viên cửa tiệm ủi xong thì gấp lại bỏ vào túi đưa cho hắn.
Tống Quy Phàm cất điện thoại, đi về hướng này.
Bởi vì không muốn để cho Tống Quy Phàm biết anh viết truyện về hai người, Trì Phi Điềm luôn giấu giếm đến cùng mọi mối quan hệ trên mạng, anh vội vàng gửi QQ: Tôn Ngộ Sắc là cái đồ biến thái, đại đại tuấn mỹ của nhóc đang-hẹn-pháo! Không nhiều lời thêm, đêm nay nhóc tìm cớ đá hắn ra cho anh.
Đợi ba giây sau, Học sinh tiểu học vẫn không đáp lại.
Tống Quy Phàm kéo cửa xe ra, Trì Phi Điềm vội vã nhét điện thoại vào túi quần, vội vã khoanh tay mỉm cười nhìn hắn.
Mà Tống Quy Phàm… trừ tay và mặt bị không khí lạnh lẽo bên ngoài hong cho đỏ lên ra thì trong ánh mắt còn mang theo một cỗ sương mù, hắn mấp máy môi, nhìn anh đầy tủi thân.
“…”
Lại bị cái gì rồi?
# nhật ký hoa khôi giảng đường #
Ngày 18 tháng 2 năm 2012 mưa nhỏ
Ngày thứ tám chia tay.
Anh bay bốn tiếng đồng hồ về Tân Thành.
Ở gần nhà em, ăn một tô mì thịt bò trong tiệm mà trước đây chúng ta thường hay đi.
Tiểu Trì.