Có Gan Ném Xà Phòng Thì Có Gan Tỏ Tình Đi

Chương 22: Lộ thân phận




Chuyển ngữ: diuisca

Chỉnh sửa: andrea

(1) nguyên văn là điệu mã giáp, bạn có hai ID cùng chung một IP, một ngày ID phụ của bạn bị lộ thân phận thật thì gọi là điệu mã giáp.

Thời tiết lễ tình nhân hôm nay rất đẹp, Trì Phi Điềm đã sớm mua vé vào sân chơi, bê hai cốc trà sữa đứng chờ ở ngoài cửa, anh mặc áo khoác hoa màu xanh lá, đầu đội mũ len có hai bím dây buông thõng, cho dù dáng người tốt bao nhiêu thì cũng không chịu nổi việc anh cố ý ăn mặc đáng sợ như thế… Tóm lại, anh đứng ở đây chừng mười phút đã thu hoạch được vô cùng nhiều ánh mắt quái đản.

Bên cạnh có một người phụ nữ lớn tuổi thấm thía dạy bảo con gái mình: “Không học cho giỏi thì sau này chỉ có thể kiếm loại bạn trai nghèo nàn này thôi, đã bảo con đừng suốt ngày theo đuổi mấy ngôi sao nữa, mặt đẹp thì có ích gì chứ?”

Trì Phi Điềm: … Tôi là nhà nghèo hãy để tôi yên tĩnh QAQ

Lúc anh đổi trọng tâm từ chân trái sang chân phải, rồi lại đổi từ chân phải sang chân trái, rốt cuộc Đường Thấm cũng khoan thai đến chậm, nom trông ăn mặc rất tỉ mỉ, nở rộ như một bông hoa.

Từ những bức ảnh trên album wechat có thể thấy phẩm vị của cô rất tốt, hướng theo phong cách Âu Mỹ vừa khéo phù hợp với vóc người cao gầy của cô… Nhưng hôm nay cô lại mặc áo khoác da báo phối với váy hoa, chân đạp trên đôi giày cao gót nhựa plastic trong suốt… Đi dọc đường cứ như động vật hoang dã vừa bước ra từ vườn bách thú.

Hai người đứng một chỗ, một tên nhà nghèo ẻo lả, lại thêm một cô gái nông thôn da báo.

“…”

Trì Phi Điềm lặng lẽ chịu đựng ánh mắt quái dị xung quanh càng lúc càng nhiều thêm, đưa trà sữa cho cô, hỏi: “Ăn sáng chưa? Anh mua tạm đồ uống nóng, không biết có hợp khẩu vị của em không.”

“Trực tiếp vào thôi.” Đường Thấm nhận trà sữa, cô vậy mà không cảm thấy cách ăn mặc của Trì Phi Điềm kì quái chỗ nào, nụ cười thân thiện phơi phới làm rung động sự chú ý của người đi đường, bảo: “Phi Điềm, vóc dáng anh bây giờ cao hơn khi còn nhỏ rất nhiều.” Cô đưa tấm danh thiếp qua, là một công ty game mobile không lớn không nhỏ, chức vị của Đường Thấm là bộ phận thiết kế.

Có điều, tên công ty nghe quen quen làm sao.

Trì Phi Điềm bỏ danh thiếp vào túi quần, sau đó nói: “Anh không có danh thiếp.”

“Không sao.” Đường Thấm nhún vai mỉm cười: “Tự mình làm ông chủ mà, lợi nhuận nhiều nhất rồi.”

Người lớn hai nhà là bạn bè, vì thế hai người khi còn bé có thể xem là thanh mai trúc mã, chẳng qua là quan hệ hàng xóm duy trì vừa được hai năm thì nhà Đường Thấm đã dọn đi rồi.

Hai người nói chuyện với nhau rất thân quen, Đường Thấm kể về một ít hiểu biết sau khi về nước, tuyệt đối không hề lúng túng.

Đường Thấm đề nghị tới lầu trà thuỷ tinh trên Sky Tower ngồi một chốc, chờ bớt đông người rồi hẵng xuống chơi, lễ tình nhân là giờ dân số cao điểm, lối vào thang máy đầy ắp người, hai người điềm tĩnh nép vào một bên.

Không biết có phải ảo giác hay không mà trong tầm mắt chợt lướt qua một bóng dáng vô cùng đặc biệt, khiến cho Trì Phi Điềm đứng ngồi không yên, cả người không thoải mái, từ đầu đến chân xuất hiện cảm giác quái dị bị người ta bắt gian tại giường…

Trì Phi Điềm hơi không tập trung, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, cơ nhưng vẫn không thể thấy người quen nào. Dương Hoa Lộ bảo với anh Tống Quy Phàm vẫn còn ở trong thành phố, lỡ như hôm nay gặp phải hắn thì sao bây giờ? Lỡ như hắn hiểu lầm… Được rồi, anh và hắn nào còn quan hệ gì nữa.

Đường Thấm thường xuyên nhắc tới một người, là ông chủ cao lãnh kỳ ba của mình.

(2) kỳ ba: ám chỉ người không màng thế tục, vô cùng cá tính, hành vi bất thường với người khác.

Hai tháng trước Đường Thấm về nước, bởi vì ở nước ngoài học đại học hạng ba không có danh tiếng gì cho cam, nên sau khi trở về không dễ xin được việc làm, đến hai tuần trước cô mới tìm được một công việc trong bộ phận thiết kế quảng cáo cho công ty game mobile ở Tân Thành.

“Tiểu Trì, để em kể cho anh nè, anh có biết ông chủ chỗ em kỳ ba thế nào không?” Sau khi hai người hàn huyên một vài chuyện khi còn bé, Đường Thấm bèn không thèm câu nệ nữa, vừa ngậm ống hút vừa phàn nàn: “Hôm em đi phỏng vấn, vốn cho là mình không có hi vọng gì, kết quả thì sao! Ông chủ vừa trông thấy em bèn nhìn chằm chằm suốt mười giây, sau đó bảo trợ lý tìm một chậu hoa cúc cực lớn đến bắt em giơ lên che mặt mình lại, ổng nhìn em thêm vài giây nữa thì cho em nhận chức luôn… Anh nói xem mặt chị đây cũng đâu có khó nhìn chứ! Dựa vào cái gì bắt em cầm cây hoa cúc che mặt lại hả trời!?”

Trì Phi Điềm: “… …”

Trì Phi Điềm lặng lẽ quay mặt đi, what the hell? Cái nội dung này sao mà quen vậy! Nghe qua ở đâu rồi nhỉ?

# một dự cảm âm u không lành xộc lên não #

Đường Thấm vừa nhắc tới ông chủ thì lòng đầy căm phẫn, lải nhải không ngừng, đương nhiên, cô còn nói ra một chuyện rất đáng xấu hổ.

Hôm qua ở công ty, các đồng nghiệp nghe bảo cô định đi xem mắt, bèn nhao nhao cho cô ý kiến, không biết làm sao mà bị ông chủ đi ngang nghe thấy.

Ông chủ đen mặt tại chỗ, hỏi lại: “Ngày mai? Nhanh vậy sao?”

Đường Thấm: “…”

Ông chủ thoạt nom vô cùng uất ức, thở phì phì xoay người rời đi, các đồng nghiệp cẩn thận tới gần nói thầm: “Đường Thấm à, ông chủ bọn mình không phải vừa ý cô rồi chứ, nghe nói cô muốn đi xem mắt trông ổng rất tức giận đấy…”

Đường Thấm là một cô gái tốt, lập tức ngôn từ chính nghĩa từ chối: “Cho dù ổng thích tôi thì cũng phải kể đến thứ tự trước sau, nếu mai đối tượng xem mắt của tôi lớn lên đẹp trai còn tốt tính, không chừng tôi sẽ cân nhắc việc gả cho anh ấy.”

Mọi người rõ ràng cảm thấy áp suất không khí xung quanh ông chủ vừa đi đến cầu thang bỗng thấp xuống.

“…”

Trợ lý đi theo sau lưng ông chủ nhăn nhó. Emma, cái bọn đồng nghiệp ngu xuẩn này, tâm tư ông chủ đâu phải để cho mấy người phỏng đoán, không nói ra thì chết sao?

Chờ ông chủ vào văn phòng rồi, cô bèn nhanh chóng đóng cửa lại, lên weibo “Gái lập trình viên oanh tạc trời” của mình, run rẩy kích động đăng một weibo mới: Người mà ông chủ tôi thích ngày mai sẽ xem mắt với một cô gái trong công ty, khuôn mặt tuấn tú của ông chủ tức điên luôn ha ha ha, đoán chừng ngày mai sẽ có thể diễn một trò hay bắt kẻ thông dâm, trời ạ! Tôi cuối cùng cũng hiểu ra vì sao ông chủ đặc biệt để ý tới cái cô kia rồi, thì là tình địch ngầm nha hớ hớ…

Lúc cô đăng weibo còn gắn theo một chủ đề, lượt view không ít, # hằng ngày của ông chủ mặt than muộn tao #.

Sau khi Đường Thấm tan việc, ông chủ cố ý gọi cô vào văn phòng mình.

Hầy, như vậy là đã bị chú ý rồi, thật xấu hổ quá đi, Đường Thấm kéo kéo mép váy chữ A xuống, che mặt chạy vào văn phòng trong ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp.

Ông chủ họ Tống, tuổi không hơn so với người bạn xem mắt chơi hồi còn bé. Khuôn mặt tuấn tú khiến bao cô nàng phải chảy máu mũi, thân hình cao lớn được nam giới bình chọn là chiều cao tiêu chuẩn, có điều, hơi lạnh lùng, bình thường cũng nói năng khá cẩn trọng.

Giờ phút này, ông chủ đang nửa dựa vào ghế, nheo mắt hỏi cô: “Đường Thấm, nghe bảo ngày mai cô đi xem mắt?”

“Đúng, đúng vậy ạ.” Đường Thấm thật sự không ngờ ông chủ gọi mình tới đây vì vấn đề này, không lẽ đúng như lời đồng nghiệp bảo, ông chủ thầm mến cô?

Không thể nào, cô đúng là rất có sức quyến rũ, cơ mà… Emma thật ngại quá, đừng mà ông chủ.

“Vừa mới vào công ty đã muốn xin nghỉ, không sợ ảnh hưởng công việc sao?” Giọng điệu ông chủ nhã nhặn, nhưng Đường Thấm hình như nghe thấy một tiếng hừ lạnh.

Đường Thấm nghi ngờ hỏi: “Không phải ngày mai công ty được nghỉ sao?”

Ông chủ ho một tiếng, nhìn chằm chằm trang phục trên người Đường Thấm, tuy rằng cô đi theo phong cách Âu Mỹ mạnh mẽ, nhưng tóc dài xõa ngang vai vẫn vô cùng đượm hương vị phụ nữ, hơn nữa còn ảnh hưởng thói quen của nước ngoài, không hề câu nệ, phần lớn đàn ông đều thích kiểu này…

Ông chủ cảm thấy rất bất mãn, mặt đen thêm vài phần.

“Tôi tìm cô, là muốn cho cô một kiến nghị.” Ông chủ chậm rãi nói.

“Vâng…”

Ông chủ nghiêm trang đứng trên góc độ của một người đàn ông, nhất là từ góc nhìn tinh anh, bèn giáo dục cho Đường Thấm về phương diện thời trang.

Trước khi đi, Đường Thấm cảm thấy mình cần phải nói rõ với ông chủ, cho dù hắn thích cô thì cũng phải chú ý thứ tự đến trước đến sau, huống hồ không phải công ty không cho phép yêu đương sao? Vì thế nhất định phải thu liễm một tí!

“Ông chủ, tôi cảm thấy thế này, duyên phận giữa người và người không thể cưỡng cầu dẫu cho lâu ngày sinh tình, tôi vừa về nước, nhất thời không tiếp thu được…”

Cô còn chưa nói hết câu, ông chủ đã chau mày, không hợp lẽ mà mở miệng: “Cô có thể đi.”

Đường Thấm: “… …”

Trái tim thủy tinh tan nát rồi!

Được ông chủ “tốt bụng” đề xuất nên đã dẫn đến việc hôm nay Đường Thấm mặc áo da báo với váy hoa.

Trì Phi Điềm lặng lẽ nghe, sắc mặt càng lúc càng cứng lại, trong lòng điên cuồng gào thét, anh bị sét đánh trúng rồi.

Một cô bé bán hoa trông rất đáng thương bị vẻ mặt của anh làm hoảng sợ, suýt nữa khóc thét, Trì Phi Điềm kịp phản ứng lại, hít một hơi thật sâu, mua cho cô bé một bó hoa hồng để tỏ lòng áy náy, anh nghe Đường Thấm tiếp tục phàn nàn: “Anh nói xem, ông chủ của bọn em có phải một cái giếng băng sâu hay không?”

“Không chỉ là cái giếng băng sâu thôi đâu, còn bị tinh phân nữa.”

“Tinh phân là sao? Đúng rồi, mấy hôm trước ổng còn đặt một đống gạch, em nghe cô thư ký kể đấy, kì quái thật, lúc bên tài vụ chi tiền thì mặt nhăn như bông hoa cúc luôn…”

Trì Phi Điềm: % $*&(&* $

Anh quả thực muốn ngửa mặt lên trời mà cười lớn luôn, không ngờ tới trái đất này nhỏ như vậy, thế giới này bé ra thế!

Nghĩ tới chuyện lúc trước mình đọc ở weibo của “Gái lập trình viên oanh tạc trời”, liên kết với mấy chuyện hôm nay, bây giờ anh không nghi ngờ gì nữa, công ty mà Đường Thấm làm việc chính là dưới trướng Tôn Ngộ Sắc!

Mẹ nó, bây giờ quan trọng là…

Trì Phi Điềm hỏi: “Công ty của em làm về game mobile phải không?”

Đường Thấm: “Đúng, anh cũng hiểu mấy cái này sao?”

Hiểu cái trứng ấy, tôi chỉ hiểu ông chủ tinh phân của mấy người thôi!

Trì Phi Điềm lại hỏi: “Bộ phận chịu trách nhiệm tuyên truyền sản phẩm có phải còn lập một nick chuyên dụng là V lớn Tôn Ngộ Sắc không?”

“Đúng vậy á!” Đường Thấm ném trà sữa vào thùng rác, “Anh cũng để ý hắn hả? Ha ha ha ha ha hài thật đấy, vốn dĩ là nick tuyên truyền, không hiểu vì sao dạo này cứ tỏ tình với một tác giả hạng ba, anh thấy kì cục hông? Chọn một tác giả hạng ba chứ không phải một đại thần, sẽ không có người hâm mộ nào của đại thần mắng là đang xào CP để lăng xê.”

Trì Phi Điềm: …

Đường Thấm: “Em đoán đây là thủ đoạn kinh doanh mới của bộ phận tuyên truyền, dựa vào đó lòe thiên hạ, độ hot của game và lượng tương tác của người hâm mộ tăng lên đáng kể, hiệu suất công ty cũng được cải thiện rất nhiều.”

Trì Phi Điềm: … …

Đường Thấm nghiêng đầu: “Mặt anh sao khó coi thế, có phải trà sữa nguội rồi nên uống vào đau bụng không?”

“Không sao…”

Đường Thấm không hề hay biết mà bổ thêm một đao: “À, đúng rồi, em có đi đọc truyện của tác giả tên Thủy Dã kia, viết cái quỷ gì ha ha ha ha nội dung thật là thần kỳ, em suýt nữa còn tưởng anh ta là hủ đấy.”

Trì Phi Điềm: … …

Ngay lúc này Trì Phi Điềm chỉ muốn lặng im, đừng ai hỏi anh là ai.

“Vậy… ông chủ của em tên gì?”