Có Gan Ném Xà Phòng Thì Có Gan Tỏ Tình Đi

Chương 17: Chia tay chua xót




Chuyển ngữ: diuisca

Chỉnh sửa: andrea

Cậu nhìn tôi xem, có phải rất giống một con chó không?

Anh nhớ hồi còn cấp ba, mình lúc nào cũng chạy loanh quanh Tống Quy Phàm như cún con, da mặt còn dày hơn cả bánh ngàn lớp, vứt một lớp rồi thì vẫn còn cả đống lớp, giờ thể dục mỗi sáng luôn lén nhìn về phía sau, còn cố tình đi đường vòng đến trường, không thèm để ý đến ánh mắt của người xung quanh. Tống Quy Phàm thuận miệng nói một câu, ghi mấy chữ, anh đều xem như báu vật trời ban đem đi giấu.

Thật ra nếu mãi luôn như vậy, anh cũng biết, cứ đâm đầu vào tình yêu này thì cũng chỉ có thể cam chịu số phận thôi. Lên đại học là lúc anh và Tống Quy Phàm chính thức nói chuyện yêu đương, Tống Quy Phàm chắc cũng hơi hơi thích anh nhỉ? Năm tháng đó có lẽ là quãng ngày vui vẻ nhất cuộc đời Trì Phi Điềm. Có một khoảng thời gian, Trì Phi Điềm vừa phẫu thuật viêm ruột thừa xong ở trong viện, ngày nào Tống Quy Phàm cũng đến lúc năm giờ sáng mua đồ ăn sáng cho anh, sau đó thẫn thờ ngồi chơi với anh nửa tiếng nữa, rồi mới gấp gáp chạy tới trường, học xong ba tiết lại tới chạy đến trường đại học kế bên mua cơm trưa mà anh thích nhất đem tới bệnh viện, chừng ấy cũng mất tận hai tiếng nghỉ trưa của hắn, buổi chiều học xong hắn lại tới chăm sóc anh, đọc truyện cho anh nghe trước khi đi ngủ. Trì Phi Điềm đương nhiên không nỡ dứt, nhưng vẫn liên tục thúc giục hắn mau về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chứ không thì anh có chết cũng muốn hưởng thụ cưng chiều của hắn!

Anh và Tống Quy Phàm cùng trải qua thế vận hội 2008, còn thề hẹn sắt son bên nhau mười năm nữa.

Có điều sau này…

# sau này, cuối cùng em cũng đã học được như thế nào là yêu, đáng tiếc anh đã mãi mất hút trong biển người # chẳng hiểu làm sao mà hát ra câu ấy…

Sau này cái con ciu!

Trì Phi Điềm lại lăn một vòng trên nhà, đấm ngực dậm chân vài cái, “Ngao ngao ngao ngao ha…”

Lại khôi phục dáng vẻ cao lãnh: Nào có nhiều lý do như thế, chia tay thì chia tay thôi, thằng nhóc nhà em quản nhiều như thế làm gì?

Học sinh tiểu học: Con ciu ấy!

Trì Phi Điềm: Ở ngoài nhóc điêu ngoa như thế ma ma nhóc có biết không?

Học sinh tiểu học: Suỵt, bà ấy ngủ rồi, em trốn trong chăn nghịch điện thoại. Bài tập nghỉ đông em làm xong rồi đấy! Đại đại, mau khen em đi!

Trì Phi Điềm: Bài tập lớp mấy?

Học sinh tiểu học: Bài tập lớp năm ạ.

Trì Phi Điềm âm trầm hẳn: Con mẹ nó ba năm trước nhóc cũng bảo với anh nhóc lớp năm, nay nay không phải nên lên trung học rồi sao, anh rất hoài nghi nhóc!

Học sinh tiểu học: … Thật ra em giúp em họ làm bài tập á… đại đại anh lại mắng em QAQ lệ tràn khóe mi.

Trì Phi Điềm: …

Học sinh tiểu học: Đại đại à anh đừng có đánh trống lảng, sao anh lại chia tay với bạn gái vậy? Cái ảnh chị đẹp hôm trước anh gửi trông vừa khéo đấy! (☆▽☆)

Trì Phi Điềm: Mặt còn chưa thấy thì vừa khéo cái mẹ gì?

Học sinh tiểu học: Bông hoa cúc kia rất vừa khéo, căn ngay chính mặt luôn.

(1) Học sinh tiểu học đã chơi chữ chính trong chính điểm (vừa khéo: dùng để hình dung vẻ đẹp của nữ sinh tương đối), và chữ chính trong chính giữa.

Trì Phi Điềm: … …

Quay về ba năm trước.

Sau khi Trì Phi Điềm tốt nghiệp đại học năm hai xong, lần đầu tiên uống rượu, ngồi trong quán rượu nhỏ uống với Dương Hoa Lộ đến say không biết trời đất gì, nhìn người pha rượu và nhân viên phục vụ thôi cũng nhìn ra thành mấy người, âm nhạc xình xịch vang vang hóa thành đau thương rên rỉ trong trái tim.

Trì Phi Điềm lảo đảo đứng lên, thiếu chút nữa đã ngã bổ xuống đất, lung la lung lay ra ngoài cửa, Dương Hoa Lộ tính tiền xong đi theo anh.

Anh đã come out với gia đình.

Mẹ Trì và cha Trì đương nhiên rất giận, nuốt không trôi mà đấm đá liên hồi, Tống Quy Phàm không nói một lời ôm anh vào lòng để bảo vệ, trên lưng bị đánh đến xanh tím, còn bị cha Trì đuổi ra ngoài.

Trì Phi Điềm bị người nhà giam lại không thể liên lạc với Tống Quy Phàm, trong lòng gấp muốn chết, nửa đêm lén la lén lút chạy trốn ra ngoài, kết quả hai người bọn anh lại cãi nhau một trận, khi đó chỉ cần Tống Quy Phàm nói một câu, ôm anh một cái, bảo anh ở lại, dù cho anh có đầu rơi máu chảy cũng phải come out triệt để.

Nhưng Tống Quy Phàm lại thờ ơ, bộ dáng níu kéo anh cũng chẳng thèm có, mặc cho Trì Phi Điềm đau thương mà phải đưa ra lời chia tay.

Câm lặng đến tàn nhẫn.

Tống Quy Phàm vẫn hay trầm mặc, nhưng lúc đó không giống mấy lần trước, sự im lặng lần ấy chính là tỏ rõ thái độ của hắn.

Khoảnh khắc đó, Trì Phi Điềm xem như đã hoàn toàn hiểu ra, một khi yêu ai đó trước quá nhiều, sẽ luôn rơi vào thế yếu. Lúc trước anh căn bản chẳng quan tâm ai yêu nhiều hơn, ai yêu ít hơn, nhưng giây phút lý trí sụp đổ đã tạo nên một đường dây cung, bất ngờ căng ra ý nghĩ ấy.

Ví dụ như, Tống Quy Phàm chưa từng nói “Anh yêu em”.

Ví dụ như, Tống Quy Phàm vĩnh viễn là người bị động.

Ví dụ như, Tống Quy Phàm không giữ anh lại.

Vừa giận dỗi, đã chia tay.

Vô cùng đơn giản, nói chia là chia, ai sợ ai.

Trì Phi Điềm đứng ngoài quán bar, mấy chiếc xe xông về phía anh phải vòng lối khác để đi, anh hắt hơi một cái trong gió rét, cảm thấy mình còn tiêu điều đáng thương hơn cả lá cây bên vệ đường.

Một cô gái xinh đẹp bước xuống từ taxi còn cười nhạo anh: “Bên kia có một con sâu rượu kìa.”

Trì Phi Điềm trừng mắt giơ nắm đấm ra, còn chưa kịp tức giận đã quay người lại ôm cột điện nôn đầy đất.

Dương Hoa Lộ lao ra từ quán rượu, quần áo trên người đã bị Trì Phi Điềm làm cho nhăn nhúm, cực kỳ tức giận, đôi giày cao gót mười cen-ti-mét một cước đá thẳng vào mông Trì Phi Điềm: “Thế mà ông dám bảo mời tôi uống rượu à, mẹ nó chứ đã say còn đếch thanh toán!”

Trì Phi Điềm lảo đảo một cái, không muốn ra vẻ ông lớn nữa, nhịn không được đặt mông xuống đất khóc “oa” một tiếng, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Gào khóc không thèm để ý hình tượng.

Dương Hoa Lộ: “…”

“Chân trời rộng lớn nào thiếu cỏ thơm chứ.” Dương Hoa Lộ ngồi xổm xuống, thở dài an ủi bạn học cấp ba của mình – Trì Phi Điềm.

“Quần lót bà lòi ra rồi kìa.” Trì Phi Điềm lau nước mũi: “Tôi chỉ thấy mỗi một ngọn cỏ thơm là ổng thôi.”

“Cây cỏ dạo này nhiều lắm! Chỗ nào cũng có một đống, mắt ông có vấn đề rồi. Người thích ông nắm lại cũng có một bó, muốn nam có nam muốn nữ có nữ, gay cũng có nốt, hà tất phải rối rắm như thế?” Dương Hoa Lộ không tự nhiên kéo váy xuống, phóng khoáng vỗ vỗ vai anh.

Trì Phi Điềm hoảng hốt nhắc nhở: “Gì mà gay cũng có chứ, chẳng có ai cả… bà dùng sai lượng từ rồi.”

Dương Hoa Lộ kéo cái váy nhăn nhúm của mình ra khỏi tay Trì Phi Điềm, tức giận nói: “Nếu không bỏ xuống được thì sao không đuổi theo, quấn quít dính người không phải sở trường của ông sao?”

Một người luôn quấn quít bám theo bạn cũng bởi hy vọng rằng sau này không cần phải làm thế nữa thôi.

Anh hơi mệt rồi.

Chỉ hơi mệt mà thôi.

Huống gì…

“Ông mặt dày mày dạn bẻ cong ổng rồi, có phải ích kỷ quá không? Lỡ sau này ổng hối hận thì sao, chẳng phải cuộc đời cả hai đều bị hủy rồi? Trai thẳng sớm muộn gì cũng muốn thẳng lại.”

Đây là câu Dương Hoa Lộ từng vui đùa với anh hồi cấp ba, bây giờ nhớ lại đúng là từng chữ ghim tim.

Là anh chủ động nói lời chia tay, chết cũng muốn sĩ diện mà không thèm quay đầu lại.

Anh mua vé máy bay, khó có khi lập dị mà nghĩ trong lòng, nếu Tống Quy Phàm có thích anh một chút, cũng sẽ quyết không để anh rời đi như vậy…

Nếu hắn không tới, thì đúng là tình yêu nông cạn.

Trì Phi Điềm cho dù yêu đến không có cốt khí, nhưng vẫn có lòng tự trọng.

Cuối cùng Tống Quy Phàm không hề tới, anh bước đi, lấy điện thoại trong túi ra, hất tay một cái, ném điện thoại vào thùng rác. Nhẹ nhàng, không hề lưu luyến.

Thế thôi, thoáng cái đã qua hai năm rưỡi.

Bây giờ nhớ lại thật ra cũng không khó khăn lắm.

# chua xót làm sao dám yêu dám hận #

Trì phi Điềm đương nhiên sẽ không nói mấy lời này với Học sinh tiểu học, tuy rằng họ quen biết mấy năm rồi, nhưng chuyện xưa của anh và Tống Quy Phàm thật sự quá dài, tùy tiện nói ra miệng chắc phải viết thành truyện dài luôn quá.

Trì Phi Điềm nói qua loa: Chia tay cũng bởi tính cách không hợp nhau nên muốn mượn cơ hội này được phát thẻ người tốt, buông tha cho cô ấy đi tìm người mới thôi, còn có thể có lý do gì chứ?

Học sinh tiểu học: Nhiều lý do lắm chớ… Ví dụ như bạn học Địch Lô Nhân Già sát nhà em ấy, bạn ấy và em gái lớp sáu chia tay vì ngực em ấy không đủ lớn, còn có Lỗ Nhân Ý sau nhà em, bạn ấy và bạn học chia tay là bởi áp lực từ giáo viên ý… [Thỏ Tzuki bóp mặt]

Trì Phi Điềm: Thế giới của thiếu niên trưởng thành thật ra rất phức tạp! Bạn gái anh ngực cực kỳ lớn ~ cực kỳ cực kỳ lớn luôn, anh chịu không nổi nên chia tay cô ấy đấy. ( ̄_, ̄)

Học sinh tiểu học: …

Học sinh tiểu học hỏi: Đại đại à, nếu sư mẫu quay về tìm anh, anh có chấp nhận không? [Thỏ Tzuki bóp mặt]

# nhật ký hoa khôi giảng đường #

Tiểu Trì, chờ anh ba năm.

Diuisca: Đừng hỏi vì sao tên bạn học dị thế, tự bịa thì làm sao hay được =)).