Cô Gái Yêu Tiền

Chương 4-1




"Chẳng lẽ cô thích người như thế sao?" Sau khi nhảy xong một bài, Tề Vĩ lại đi theo đám bạn tốt chơi đùa, hoàn toàn quên mất mục đích tới đây —— chọc tức Hải Đông. Ôn Hải Đông đương nhiên nắm lấy cơ hội, kéo Tiêu Đồng vào một góc nói chuyện.

"Thích anh ta sao? Không thể nào?" Tiêu Đồng cười.

"Vậy tại sao cô lại . . . . . ."

"Chính là vì tiền, ngoài ra còn có thể vì lý do gì khác sao?" Cô cũng không mượn cớ vòng vo, nói thẳng lý do.

"Cô. . . . . .rất thiếu tiền sao?"

Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta, biết rằng anh ta chắc chắn sẽ tưởng tượng ra cô là một cô gái đáng thương, bán mình nuôi gia đình, cười nói: "Tôi không có khó khăn như vậy. . ., chỉ là điều kiện anh ta đưa ra rất tốt, không có lý do gì để từ chối cả!"

"Nhưng, trông cô không giống loại người như vậy. . . . . ." Ôn Hải Đông ngờ vực.

"Tôi đúng là loại người như vậy đấy!" Anh ta cho rằng mình hiểu cô lắm sao?"Anh Ôn, anh là người có tiền, đương nhiên sẽ không biết được cảm giác món đồ mình thích bị người khác dành mất, không biết tới cảm giác đó khó chịu đến nhường nào. Tôi luôn yêu tiền hơn mạng sống, không tin thì anh có thể đến công ty du lịch của tôi hỏi một chút, tôi là Tân Tiêu Đồng, từ trước đến nay đều có thể vì tiền mà quỳ gối khom lưng.”

"Nhưng vì tiền, vậy không đúng lắm. . . . . ." Ôn Hải Đông không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng nói.

"Như thế nào mới được coi là đúng? Vì yêu sao?" Tiêu Đồng lắc đầu cười, "Con người là một loài động vật bậc cao, cũng có dục vọng. Nhưng con người luôn tự xưng mình là bá chủ mọi vật, khinh thường việc tìm bạn tình của động vật. Vì vậy, động vật có thể tự do chọn bạn để giao phối, sinh sôi nảy nở, nhưng con người lại phải có ‘ tình cảm ’ mới có thể làm như vậy."

"Trong thế giới này, có bao nhiêu tình cảm là thật?" Tiêu Đồng không phải nhà diễn giả, cũng không quan tâm người khác có hiểu ý mình không, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Giải phóng tình dục, tình một đêm, ngoại tình, lang chạ . . . . . . Cái thế giới này đã sớm vẩn đục như vậy, liệu theo đuổi tình cảm có thể chân thực hơn so với theo đuổi tiền bạc hay không?"

"Tôi biết là anh xem thường những cô gái có thể vì tiền mà bán mình, nhưng cũng chưa chắc chúng tôi đã để ý các anh. Chúng tôi vì tiền bán mình, các anh vì dục vọng của bản thân mà chi tiền. Tôi nghĩ, việc mua bán này, anh chắc hẳn cũng đã làm qua" Tiêu Đồng thấy Ôn Hải Đông lúng túng gật đầu, nói tiếp, "Người mua và người bán, ai cao thượng hơn ai không quan trọng, chẳng qua cũng chỉ là cá mè một lứa mà thôi."

Ôn Hải Đông bị cô nói cho một phen, cả người sững sờ, một lúc sau mới thốt nên lời: "Chẳng lẽ mục tiêu của cô không phải là tình yêu và hôn nhân sao?"

"Tôi luôn dành tình yêu cho những món đồ xinh đẹp, hơn nữa tôi còn chưa tìm thấy người tôi muốn." Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra vẻ đẹp của tình yêu mà những người nghệ thuật kia vẫn thường ca ngợi, nhưng bây giờ, nó vẫn đang nằm ngoài cuộc sống của cô.

"Vậy nếu cô đồng ý, tôi sẽ ra giá cao hơn?"

"Xin lỗi." Cô bật cười, lắc đầu một cái.

"Tại sao?"

"Bởi vì vẻ ngoài của anh không phải là kiểu mà tôi thích, tôi sẽ không tự ép bản thân mình." Lời nói này có chút tổn thương lòng tự trọng của anh ta, cô cảm thấy hơi áy náy, "Bởi vì mục đích của anh không đơn thuần, tôi lại không muốn tự tìm đến phiền toái."

Hai bên đều không đặt tâm tư vào đó, tự nhiên cuộc giao dịch sẽ thành công. Nhưng nếu một bên đã nặng tâm, thì sự việc chắc hẳn sẽ ngày càng rắc rối.

Cô không hiểu nhiều về chuyện tình cảm, nhưng lại rất hiểu lòng người. Trong các vở hí kịch cũng thường có những cảnh này, kết quả đều là bi kịch kéo dài, như vậy thà không bắt đầu thì hơn.

"Tôi với anh cùng nhau đi nghe diễn xướng, cùng nhau đi dạo phố như những người bạn tốt, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?" Tiêu Đồng đứng dậy, vươn tay ra.

Ôn Hải Đông chần chừ một chút, rồi bắt lấy tay cô: "Vậy lần sau tôi có thể mời cô cùng tham dự triển lãm tranh chứ?"

"Dĩ nhiên là được, nhưng mà bây giờ, chúng ta có thể nhảy một điệu được không? Ngồi như vậy rất nhàm chán!"

"Câu này nên để tôi nói mới đúng." Ôn Hải Đông cúi người xuống, "Tiêu Đồng, tôi có thể vinh hạnh mời cô nhảy một bản chứ . . . . . ."

"Được, chúng ta nhảy bài kế tiếp." Cô dẫn anh vào sân.

"Thì ra là ở đây, Tề Vĩ là người khiêu vũ kém nhất, chẳng trách anh ta vừa tới nơi liền chạy đi trò chuyện cùng bạn." Tiêu Đồng bước theo nhịp, bản nhạc du dương, giai điệu này cô đã rất quen thuộc.

"Thật ra anh ta chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, ngoài ra. . . . . . gia đình anh ta rất giàu có." Ôn Hải Đông nhìn về phía Tề Vĩ cùng đám người kia, "Vật họp theo loài, anh ta đi theo đám người kia cũng học không học được cái gì tốt đẹp cả, suốt ngày chỉ biết vào dựa vào quyền thế. Tôi cũng không biết đã đắc tội gì với anh ta, anh ta luôn xem tôi như kẻ thù. . . . . . Tìm đến cô, có lẽ cũng là vì tôi. . . . . ."

"Vì anh?"

"Đúng vậy, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh ta đã nhìn thấy. Tôi đã nghĩ anh có thể sẽ làm phiền cô . . . . . . Kết quả . . . . . ."

"À, tôi còn đang tự hỏi giữa tôi và anh ta không có chút quan hệ nào, tôi lại không phải là một đại mỹ nữ gì, tại sao anh ta lại chủ động tìm tôi, thì ra nguyên nhân là vì anh." Tiêu Đồng hiểu ra, "Thì ra tôi chỉ là một món đồ chơi để tranh giành. . . . . . Thật đáng thương . . . . . ."

"Là anh ta muốn đấu với tôi, tôi cũng cảm thấy rất nhức đầu!" Ôn Hải Đông vừa khiêu vũ cùng cô vừa tìm ra rất nhiều manh mối, "Anh ta cũng có không ít kẻ thù . . . . . . Thật may là mặc dù R& Q có quy mô rất lớn, nhưng chủ tịch Tề vẫn chưa giao nhiều quyền lực vào tay anh ta. . . . . ."

"Anh ta rất để ý anh nha."

Ôn Hải Đông trợn tròn mắt: "Tiêu Đồng. . . . . . Xin cô đừng nói những câu nghe kỳ cục như vậy được không?"

"Vốn là như vậy mà, tôi nghĩ rằng cho dù là yêu hay là hận, ở mức độ này anh ta chính là rất để ý anh." Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt sợ hãi của anh ta, cười lớn, "Tôi cũng không nói các anh là BL. . . , anh khẩn trương như vậy làm gì?"

"BL?"

"Boy’s love. . . . . . Anh không biết sao? Homo? Gay? Đã hiểu chưa?"

Ôn Hải Đông phục cô không kiêng kỵ điều gì: "Tôi biết. Nhưng chúng tôi chỉ là không vừa mắt nhau thôi. . . . . . Anh ta luôn cướp bạn gái của tôi." Anh đỏ mặt lên, nhớ tới điều Tiêu Đồng vừa nói, "Mà tôi lại luôn gây cản trở việc buôn bán của anh ta."

"Các anh thật là vô vị." Tiêu Đồng kết luận.

"Trông hai người trò chuyện rất vui vẻ!" Bọn họ đang trò chuyện trong khi anh không ở đây, ánh mắt khó chịu nhìn về phía Ôn Hải Đông.

"Bị bạn trai bỏ rơi, không còn cách nào khác đành tìm người giúp đỡ!" Tiêu Đồng không cảm thấy chột dạ, nhìn lại một cách thoải mái.

"Vậy đem bạn gái trả lại cho anh, trông nom kỹ một chút." Ôn Hải Đông trong lòng cảm thấy buồn cười, Tiêu Đồng rất khôn khéo, lại chính mình cặp cùng một người trì độn như vậy.

Nhưng mà anh sẽ không bỏ qua cơ hội chọc tức Tề Vĩ này, cúi xuống thì thầm bên tai Tiêu Đồng: "Nhớ chuyện cô vừa đồng ý với tôi, còn nữa, cám ơn cô hôm nay đã đặc biệt mặc bộ đồ này vì tôi, rất đẹp, rất hợp với cô." Sau đó rời đi.

Chọn lầm bạn rồi . . . . . . Tiêu Đồng mỉm cười, rồi lắc đầu, chuẩn bị chống đỡ núi lửa Tề Vĩ sắp phun trào.