Cô Gái Trừ Ma

Chương 22: Hồn Ma Trong Biệt Thự (8)




Không thể ngủ lại được, Đường Mộc Nhi đành xuống phòng ăn pha cà phê để thức tới sáng. Cô ngồi xuống ghế, cầm tách cà phê trên tay hớp một miếng nhỏ.

“Eo, sao lại đắng thế này?” Đường Mộc Nhi thốt lên.

“ Cà phê phải đắng chứ, cô có thể cho thêm đường mà.” Vương Lân nói.

Đường Mộc Nhi cho một muỗng đường vào sau đó uống thử, sau đó cô lại cho một muỗng nữa, rồi lại một muỗng nữa.

“Này, cô muốn tiểu đường à?”

“Nhưng cà phê đắng quá, oa oa.”

“Cô có phải trẻ con đâu, mà cô chưa uống cà phê bao giờ à?”

“Cà phê này để cho khách thôi, tôi chỉ uống trà hoặc sữa, trà sữa lại càng tốt.” Đường Mộc Nhi quyết định chuyển sang uống trà và ngồi viết bản thảo để giết thời gian.

Chờ đợi mãi cũng đã đến sáng, Đường Mộc Nhi liền gọi điện cho Tạ Lâm “Ò ó o, trời sáng rồi, chúng ta mau lên đường thôi.”

“Mới sáu giờ sáng thôi mà, sao lại gấp vậy?” Tạ Lâm không hiểu sao đột nhiên cô lại hăng hái đến vậy.

“Tôi không chờ đợi được nữa đâu, tôi cần đi ngủ.” Đường Mộc Nhi nói.

“Thì cô cứ đi ngủ đi, tỉnh táo rồi chúng ta lên đường.” Tạ Lâm lấy làm lạ.

“Không, sự việc rắc rối hơn thế.” Đường Mộc Nhi giải thích với Tạ Lâm về việc Hứa Văn đã có thể xâm nhập vào giấc mơ của cô, thế nên bây giờ Đường Mộc Nhi không thể đi ngủ được.



“Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ tới ngay.” Tạ Lâm hiểu ra vấn đề và nhanh chóng lên xe lái tới nhà Đường Mộc Nhi.

Trong lúc đó, cô và Vương Lân đứng đợi sẵn trước cửa nhà, cô Trịnh đi ngang qua, nhìn sắc mặt cô liền thốt lên “Ôi cháu sao vậy, nhìn như cả đêm không ngủ thế?”

“Dạ, cháu phải đi sửa bản thảo ạ, bây giờ cháu đợi trợ lý tới đón để lên nhà xuất bản.” Đường Mộc Nhi tìm cách giải thích thật hợp lý.

“Phải thức xuyên đêm luôn à? Biên tập là ai mà quá quắt thế?” Cô Trịnh tức giận khi thấy đứa cháu hàng xóm thân yêu chịu khổ.

“Vâng, ông ấy khắc nghiệt lắm.” Đường Mộc Nhi hùa theo, trong đầu cô thầm xin lỗi biên tập viên vì đã nói xấu bà.

Họ nói chuyện phiếm cho đến khi Tạ Lâm tới, cô Trịnh nhìn chiếc xe của anh, ngạc nhiên hỏi “Cậu ấy là trợ lý nhà văn mà đi xe sang thế à?”

“Vì đây là nghề tay trái của anh ấy thôi ạ. Anh ấy còn có một salon, và ba mẹ anh ấy cũng rất giàu.” Đường Mộc Nhi giải thích.

Sau khi Đường Mộc Nhi và Vương Lân lên xe, họ chào Trịnh Hoa rồi bắt đầu di chuyển tới nhà Triệu Chính Nhân. Lúc lái xe không tiện bịt một mắt lại, Tạ Lâm chỉ dán bùa lên một bên tai để nghe Vương Lân nói chuyện.

Trên đường đi, Đường Mộc Nhi ngủ gục một lần, may mắn là Tạ Lâm phát hiện và gọi cô dậy ngay.

“Trước khi trở thành nhà văn kiêm thầy trừ ma, cô từng có ước mơ khác không?” Tạ Lâm bắt chuyện để giữ cho cô không ngủ lần nữa.

“Ước mơ ấy à? Để tôi nhớ lại đã. Còn anh thì sao? Làm chủ salon và thầy trừ ma có phải ước mơ của anh không?” Đường Mộc Nhi tạm thời không nhớ ra được mình từng muốn làm gì.

“Cả hai đều là ước mơ của tôi, lúc lên bốn thì tôi đã bỏ ước mơ làm thầy trừ ma vì nghĩ ma quỷ không có thật, nhưng khi lớn lên lại được tiết lộ sự thật rằng gia đình mình ba đời làm thầy trừ ma, giống như giấc mơ thành hiện thực vậy. Còn tiệm salon là ước mơ từ hồi lớp chín.” Tạ Lâm nói.

“À phải rồi, lúc lớp chín tôi có ước mơ làm công chúa.” Đường Mộc Nhi nhớ ra.

“Tôi nói lớp chín, không phải chín tuổi.” Tạ Lâm nói.



“Thì tôi cũng nói lớp chín mà, lúc chín tuổi thì tôi muốn làm thủy thủ mặt trăng cơ.” Đường Mộc Nhi đáp.

“Nhiều lúc tôi cứ nghĩ cô mới sáu tuổi đấy.” Vương Lân nhận xét.

Một lúc sau, Đường Mộc Nhi bỗng nảy ra một ý nghĩ, cô nói với Tạ Lâm “Này, đúng một phút sau gọi tôi dậy nhé.”

“Cô định làm gì thế?” Tạ Lâm hỏi.

“Cứ làm theo lời tôi là được.” Đường Mộc Nhi nói.

Vương Lân đoán được cô định làm gì, anh ta thở dài trước tính cách trẻ con của Đường Mộc Nhi.

Cô nhắm mắt lại, dễ dàng chìm vào giấc ngủ, một lần nữa, Đường Mộc Nhi thấy mình ở trong ngôi biệt thự. Đứng chờ đợi vài giây, cô thấy Hứa Văn xuất hiện trước mặt, hắn cười nham hiểm nói “Hết chịu nổi rồi phải không? Đã chìm vào giấc ngủ thì tao lại là người chiếm thế thượng phong.”

“Anh là ma mà? Người bao giờ?” Đường Mộc Nhi nói.

“Im miệng.” Bị bắt bẻ, Hứa Văn lại lên cơn thịnh nộ.

Nhắm chừng đã sắp hết một phút, Đường Mộc Nhi kéo một bên mí dưới xuống, thè lưỡi ra nói “Lêu lêu.”

Hứa Văn khựng lại trong giây lát, hắn không hiểu sao bỗng nhiên cô lại như mới ăn gan hùm. Hắn trợn mắt chuẩn bị lao tới thì Tạ Lâm đã đánh thức cô dậy.

Đường Mộc Nhi bật cười trước vẻ mặt vừa nãy của Hứa Văn, cô kể cho Tạ Lâm và Vương Lân chuyện vừa rồi. Tạ Lâm cũng mỉm cười, nói “Cô làm tôi nhớ đến lúc nhỏ thường hay chơi trò mạo hiểm chọc chó đấy.”

“Hơi sợ nhưng mà vui phết, chúng ta làm lại lần nữa nhé.” Đường Mộc Nhi đề nghị.