Cô Gái Trừ Ma

Chương 20: Hồn Ma Trong Biệt Thự (6)




Sau khi đọc qua về trận pháp mà Hứa Văn đã dùng, họ nhận ra rằng đây không giống bất kì loại trận pháp nào trong sách mà họ có. Lúc này Đường Mộc Nhi cảm thấy khá căng thẳng “Một loại trận pháp mà ông nội cũng không biết ư? Vậy chúng ta làm sao thanh tẩy hắn đây?”

Vương Lân và Tạ Lâm không trả lời, họ cũng không biết làm sao giải quyết vấn đề này. Tạ Lâm nói “Dù sao thì chỉ cần không ai bước vào ngôi biệt thự đó thì sẽ ổn thôi. Chúng ta có nhiều thời gian để chuẩn bị, giờ cứ bình tĩnh tìm cách giải quyết.”

“Phải, chúng ta cũng không có cách nào khác, chẳng thể liều lĩnh được.” Đường Mộc Nhi tán thành. Trong khi đó, Vương Lân có vẻ không kiên nhẫn với việc đó, nhưng anh ta cũng biết không có lựa chọn nào khác.

Tạ Lâm trở về nhà. Đường Mộc Nhi ngồi trong phòng ông nội tiếp tục suy nghĩ về vấn đề hiện tại. Cô nói với Vương Lân “Anh nghĩ tại sao Hứa Văn lại có được cuốn sách này nhỉ? Các tà thuật trong đây rất chính xác, chắc chắn không phải là một trò đùa.”

“Tôi không rõ, có thể là do một tà sư nào đó rảnh rỗi truyền bá những thứ này cho người khác chăng? Cô đã nói còn gì, trên đời này kiểu người gì chẳng có.” Vương Lân đáp.

“Cũng phải, về bức thư của ông nội, anh nghĩ thế nào? Sao ông lại khẳng định rằng Hứa Văn dùng trận pháp số 7?” Đường Mộc Nhi nói.

“Vì sư phụ đã nhầm, rõ ràng thế còn gì? Tôi biết là thầy Đường Thân là một thầy trừ ma kì cựu, nhưng tuổi già không chừa một ai, thầy nhầm lẫn có gì là lạ.” Vương Lân không hiểu sao cô lại hỏi điều này.

“Sai rồi. Đáp án chính xác đó là ông tôi không có viết như vậy. Ông đã viết rằng trận pháp trong quyển sách cuối cùng.”

“Ý cô là một trận pháp khác trong cuốn sách này, nhưng rõ ràng đâu còn trận pháp nào khác.”

“Lại sai nữa rồi, đáp án là đây không phải cuốn sách cuối cùng.” Đường Mộc Nhi nói “Đầu tiên, có thế thấy những cuốn sách trước luôn chừa lại trang trắng ở phía sau để bổ sung phụ lục nếu cần thiết, vì vậy dù cuốn sách này còn trang trắng cũng không có nghĩa là nó chưa kết thúc. Ông nội không thể lầm lẫn giữa hai loại trận pháp quá khác biệt được, lời giải thích duy nhất là do ông nói mập mở làm khổ cháu gái mình thế này đây.” Đường Mộc Nhi nói.

Vương Lân cảm thấy có lý “Thế quyển sách cuối cùng hiện đang ở đâu? Sao lại không có trong phòng?”

“Tôi hỏi anh này, ngoài anh ra thì ông nội tôi còn đệ tử nào nữa không?” Đường Mộc Nhi đi vào vấn đề quan trọng nhất.

“Chuyện này thì... Hình như là có, nhưmg chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau cả.” Vương Lân trả lời.

“Theo tôi nghĩ là một trong các đệ tử còn lại của ông nội tôi đang giữ cuốn sách đó. Trong cuốn gần mới nhất này có một nét chữ khác với chữ của ông, chứng tỏ có người giúp ông biên soạn. Có lẽ khi ông chết thì người đó vẫn còn đang giữ cuốn sách cuối cùng.” Đường Mộc Nhi phán đoán.



Vương Lân gật gù tỏ ý tán thành, anh ta nhận xét “Đôi lúc cô hơi ngáo ngơ nhưng đầu óc không thể coi thường được.”

“Đó là lời khen hay chê vậy?”

“Cả hai.”

“Tôi sẽ tiếp nhận lời khen thôi.” Đường Mộc Nhi tìm kiếm thứ gì đó trong hộc bàn rồi lấy ra một chiếc điện thoại kiểu dáng rất cũ. Cô giải thích “Đây là điện thoại của ông tôi, dù sim chắc đã bị cắt rồi nhưng số liên lạc vẫn còn lưu trong máy. Có lẽ trong đây sẽ có các đệ tử của ông.”

Đường Thân chỉ liên hệ với một số người, nhiều nhất là Tổng Biên Tập, sau đó là cô, Đường Mộc Nhi. Kế đến là hai cái tên Triệu Chính Nhân và Vương Lân. Trong bốn cái tên thì ba cái đã rõ ràng, Triệu Chính Nhân là ẩn số ở đây.

Cô bấm số máy đó, hy vọng rằng đây đúng là đệ tử của ông nội chứ không phải số đặt hàng của chủ quán ăn yêu thích của ông.

Không lâu sau có người bắt máy, người đó xưng tên trước “Alo, tôi là Triệu Chính Nhân, cho hỏi là ai đó?”

“Xin chào, tôi là Đường Mộc Nhi, cháu nội của Đường Thân.” Cô tự giới thiệu.

“Thầy Đường Thân? Tôi có nghe tin thầy đã qua đời nhưng lúc đó không dự đám tang được. Cô tìm tôi chắc là có chuyện gì liên quan đến việc trừ ma phải không?” Triệu Chính Nhân hỏi.

Đường Mộc Nhi cảm thấy thật suôn sẻ khi không cần phải giải thích nhiều mà đối phương đã tự hiểu vấn đề “Đúng vậy, cho tôi hỏi có phải ông nội tôi có một cuốn sách trừ ma đang viết hiện đang ở chỗ của anh?”

“À phải rồi, sau khi nghe tin thầy chết, tôi không còn tâm trạng biên soạn nữa nên đã quên mất. Nếu cô cần thì có thể đến chỗ tôi để lấy lại.” Triệu Chính Nhân đáp, sau đó anh ta đọc một địa chỉ.

Đường Mộc Nhi ghi chú lại, nơi đó cách đây khá xa, mà bây giờ trời đã tối, cô hẹn “Ngày mai chúng tôi sẽ tới đó nhé.”

Triệu Chính Nhân đồng ý. Sau đó, Đường Mộc Nhi nhắn cho Tạ Lâm về phát hiện mới này. Sau đó cô chuẩn bị bản thảo cho câu chuyện mới rồi đi ngủ.