Vương Quân sợ hãi nói: “Anh... đừng dọa em!”
Kevin thắc mắc: “Sao vậy?”
“Anh... nói thế là có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả, anh chỉ đoán vậy thôi.”
“Tại sao... anh lại đoán như thế? Có phải... trốn em vì... khoảng cách tuổi tác không?”
Kevin liền bật cười. “Anh trốn em làm gì?”
“Thế tại sao anh lại nói... anh ta... yêu em, chỉ có điều cách yêu không phù hợp với em?”
“Có khả năng đó mà.”
“Không phải như thế! Nếu không phải là... cách yêu mà em muốn thì đó... không gọi là yêu em!”
“Wow, bá đạo vậy hả?”
“Không phải bá đạo mà là sự thật! Hai người yêu nhau buộc phải có định nghĩa tương đồng về tình yêu, nếu không... nếu không không gọi là... yêu nhau. Bà chủ của Phúc Lâm Môn bảo là cô ta yêu anh, nhưng anh có nghĩ là… cô ta yêu anh không?”
Kevin ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ừ, em nói cũng có lý. Nếu định nghĩa về tình yêu của hai người không giống nhau thì đó không gọi là yêu nhau mà là ông nói gà, bà nói vịt.”
“Chứ sao nữa!” Cô được đà lấn tới. “Em không cho phép anh nói anh ta yêu em, cũng không cho phép anh nói em yêu anh ta, vì đó không phải là sự thật, anh ta chưa bao giờ yêu em cả, em cũng chưa bao giờ yêu anh ta, hồi ấy em... không hiểu tình yêu là gì. Nếu không quen anh thì mãi mãi em sẽ không biết tình yêu là gì.”
“Ừ, anh cũng thế.” Kevin lo lắng hỏi. “Không biết sau này có xảy ra tình trạng em gặp ai đó rồi mới phát hiện ra cảm giác của em đối với anh bây giờ... cũng không phải là tình yêu không nhỉ?”
“Liệu anh có thế không?”
“Anh... không.”
“Thế thì làm sao em như thế được?”
“Anh không như thế thì em cũng không như thế ư?”
“Dĩ nhiên rồi! Tâm hồn của hai chúng mình hòa thành một nhịp mà.”
Kevin cười ranh mãnh. “Giờ em hiểu rồi chứ? Thế nên không bao giờ được nghĩ ngợi lung tung, tự mình dọa mình nghe chưa? Tâm hồn của hai chúng mình hòa thành một nhip, định nghĩa về tình yêu của chúng mình cũng giống nhau, em phải tin rằng anh yêu em. Nếu em biết bản thân em không bao giờ thay lòng đổi dạ thì em cũng nên tin rằng anh sẽ không thay lòng đổi dạ.”
Cô vui lắm. “Anh giỏi lòe người khác thật đấy.”
Kevin ấm ức nói: “Sao em vẫn cứ nói là anh giỏi lòe nhỉ?”
Lòe ở đây không phải là lừa bịp, mà là... khuyên giải.”
“Ừ... thế còn tạm được.” Kevin nói rất chân thành. “Tình yêu của chúng mình vốn gặp nhiều trở ngại, nếu bọn mình còn nghi ngờ lẫn nhau, thần hồn nát thần tính thì… chẳng lâu dài được...”
Cô thẳng thắn đáp: “Em sẽ không thần hồn nát thần tính nữa, anh cũng không được thần hồn nát thần tính nghe chưa?”
“Còn lâu anh mới như thế.”
“Anh cũng không được dọa em đâu nhé!”
“Anh không dọa em. Tại em suy nghĩ linh tinh đó chứ...”
“Em sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa mà chỉ tập trung cho chuyện ly hôn.”
“Ly hôn hay không thì có liên quan gì đâu?”
“Sao lại không có liên quan? Ly hôn rồi em mới được kết hôn với anh.” Cô miêu tả kế hoạch lớn lao của mình cho Kevin nghe rồi thề: “Em muốn anh thành công như Kenny G!”
“Đừng, đừng, đừng! Em đừng kỳ vọng quá lớn vào anh, anh cần sự thành công như thế làm gì? Anh không có khả năng đó và cũng không có tham vọng đó, anh chỉ muốn được sống một cuộc sống yên ổn với em và Tiểu Long đến khi đầu bạc răng long...”
“Thế thì em cũng phải ly hôn chứ! Nếu không làm sao sống cuộc sống yên ổn được...”
“Vậy em ly hôn đi, anh sẽ đứng sau lưng ủng hộ em.”
Cô đã nói là làm, bèn lên mạng tìm một mẫu đơn xin ly hôn rồi bắt chước để viết, sau đó gửi email cho Vương Thế Vĩ ký tên. Nhưng mấy ngày liền không thấy Vương Thế Vĩ có động tĩnh gì. Cô đành gọi điện thoại về giục: “Đơn xin ly hôn tôi gửi cho anh, anh đã đọc chưa?”
“Đơn gì?”
“Đơn xin ly hôn.”
“Ở đâu?”
“Trong hòm thư email!”
“Viết cái gì vậy?”
“Dĩ nhiên là... chuyện ly hôn rồi. Tiểu Long theo tôi, anh có quyền được đến thăm, tôi không bắt anh phải gửi tiền nuôi con hằng tháng.”
“Em gửi cái đó cho anh làm gì?”
“Ly hôn chứ làm gì!”
“Tại sao phải ly hôn?”
“Vì... tôi... không còn yêu anh nữa.”
Vương Thế Vĩ liền cười với vẻ không thèm chấp. “Ai bảo em không yêu anh nữa?”
“Tôi bảo.”
“Em không biết em đang nói gì đâu.”
Cô bực bội nói: “Tại sao tôi lại không biết tôi đang nói gì?”
“Chẳng lẽ em biết ư?”
“Dĩ nhiên là tôi phải biết rồi.”
“Tôi thấy cô ở phòng thí nghiệm đó lâu quá nên lạc hậu so với xã hội rồi. Cô thử hỏi chị cả và bạn bè cô xem hiện nay một người phụ nữ gần bốn mươi có ai dám đòi ly hôn không, có mà còn phải đề phòng chồng đòi ly hôn ấy chứ!”
Cô liền mỉa mai: “Anh nắm sai tình hình thì phải?”
“Cô mới là người nắm sai tình hình! Cô tưởng gã họ Hứa kia yêu cô thật lòng hả? Cô tưởng cô ly hôn rồi hắn ta sẽ lấy cô ư? Đừng có nằm mơ nữa!”
“Anh ta ly hôn hay không thì liên quan gì đến tôi?”
“Hừ, đàn bà tôi còn không hiểu à? Nếu bọn họ không nghĩ mình đã tìm được đường lùi thì làm sao họ có thể to gan lớn mật ly hôn với chồng như thế? Cẩn thận đấy, cô coi một người như gã Hứa Đào kia làm đường lùi sẽ chết thảm đấy!”
“Tôi chẳng có quan hệ gì với anh ta cả!”
“Tôi đây nể tình vợ chồng nhiều năm nên mới khuyên cô thật lòng, cô đừng có lầm đường lạc lối…”
Cô lạnh lùng nói: “Tôi cũng vì nể tình vợ chồng nhiều năm nên mới ly hôn trong hòa bình với anh, nếu không đi đến thống nhất được thì tôi sẽ nộp đơn lên tòa án.”
Vương Thế Vĩ sững lại một lát mới nói: “Em đòi ly hôn với anh thật hả?”
“Dĩ nhiên là thật rồi.”
“Em làm như thế là... dồn anh vào đường chết ư?
Cô cũng thấy lo, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: “Anh đừng nói linh tinh.”
“Chẳng lẽ em đã quên lời hẹn ước giữa hai chúng mình ư? Ngày xưa bọn mình đã nói là sẽ không bao giờ nói lời chia tay, nếu em đòi chia tay với anh, anh sẽ... không ăn không uống, tuyệt thực cho đến chết...”
Dĩ nhiên là cô còn nhớ câu này, nhưng từ lâu đã chẳng buồn nhớ đến những chi tiết cụ thể nữa, vì cứ nhớ đến chuyện ngày đó là cô lại cảm thấy mặt đỏ bừng, hồi đó ngốc thật!
Cô bình tĩnh nói: “Hồi đó trẻ nên không hiểu chuyện...”
“Có thể hồi nói câu đó em còn trẻ, chưa hiểu chuyện, nhưng anh không như thế, anh là người nói lời luôn giữ lấy lời...”
Cô hậm hực quát: “Sao anh lại như thế nhỉ? Lúc cần yêu thì không chịu yêu hết mình, đến ngày phải chia tay thì lại đòi sống đòi chết…”
“Anh đã giải thích với em rồi còn gì. Từ trước đến nay anh luôn yêu em thật lòng, chỉ có điều không hợp ý em. Em nói đi, em muốn anh yêu em thế nào, anh sẽ làm như thế...”
“Hiện tại đã muộn rồi!”
“Không muộn! Anh có chết đâu mà muộn.”
Cô không biết phải nói thế nào.
Vương Thế Vĩ đã túm được lý. “Em xem, anh bảo em phải nói cho anh biết em muốn anh yêu em theo cách nào, nhưng em đâu chịu nói, mấy ngày sau lại bảo anh không yêu em theo cách mà em thích, sao phụ nữ bọn em... rắc rối vậy nhỉ?”
Cô đành kiên nhẫn giải thích: “Chuyện tình yêu không thể để người khác dạy anh được, anh phải tự mình ngộ ra vấn đề, nếu không ngộ ra được thì chứng tỏ định nghĩa về tình yêu của anh và tôi không giống nhau...”
“Anh cảm thấy định nghĩa của tụi mình về tình yêu giống nhau, nếu không tại sao cách nhau xa như vậy mà còn đến được với nhau? Và lại sống với nhau lâu như thế nữa chứ?”
Cô không biết phải nói thế nào, và cũng không muốn nói nữa, chỉ khẳng định như đinh đóng cột: “Anh thích nói gì thì nói, đằng nào thì tôi cũng đã quyết định ly hôn rồi.”
“Được thôi, đằng nào thì cái mạng này của anh cũng không là gì đối với em, anh thích làm thế nào thì làm!”
Cô thật sự bó tay, đành gọi điện thoại xin ý kiến chị cả.
Chị cả liền khuyên: “Thôi, đừng ly hôn nữa, ta cảm thấy Vương Đẹp Trai cũng được đấy chứ, thời nay bói đâu ra mẫu đàn ông như thế? Đúng là như hắn ta nói thật, đám phụ nữ tuổi trung niên như bọn mình bây giờ suốt ngày chỉ nơm nớp lo chồng ngoại tình, chỉ sợ chồng đòi ly hôn, nếu hắn ta kiên quyết như vậy thì chứng tỏ hắn ta yêu nhà ngươi, ngươi cũng đừng sống trong phúc mà không biết hưởng phúc…”
“Chẳng lẽ đám phụ nữ trung niên tụi mình phải ngồi đợi chồng bỏ ư?”
“Nhà ngươi muốn ra tay trước cho bõ tức hả?”
“Cũng không hẳn là ra tay trước cho bõ tức, mà chỉ cảm thấy đàn bà bất luận ở độ tuổi nào cũng đều có quyền được yêu, đều có quyền được hưởng hạnh phúc...”
“Vấn đề là làm gì có người yêu các bà tuổi trung niên như bọn mình? Anh soái đệ kia của ngươi cũng chỉ là nhiệt tình nhất thời, chẳng mấy nữa mà thấy hết mới mẻ, phủi đít bỏ đi thì ngươi làm thế nào?”
“Thì sống một mình thôi.”
“Tội gì phải như thế? Có lão Vương Thế Vĩ vẫn hơn là không có lão nào...”
Cô biết mình không thể thay đổi cách nghĩ của chị cả nên không nói gì nữa.
Đang sốt ruột thì Hứa Đào lại gọi điện thoại cho cô: “Hơ hơ, Vương Quân à, em chẳng biết gì nhỉ?”
“Sao vậy?”
“Cả thế giới đều biết, chỉ mỗi em là không!”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Anh chồng em đang giấu em ăn chơi trác táng trong nước kia kìa!”
“Thật hả?”
“Em không hề biết gì à?”
“Ai vậy? Anh nói cho em biết ngay đi!”
Hứa Đào thủng thẳng đáp: “Anh vốn là người không thích phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, nhưng hắn ta... lừa dối em như vậy thì quá đáng quá, dù gì bọn mình cũng là bạn học cũ của nhau đúng không? Anh không thể để người ta... cười vào mũi em được…”
“Anh nói cho em biết đi!”
“Chuyện là thế này, mặc dù anh đã quay về thành phố H nhưng ở thành phố D anh vẫn có rất nhiều mối quan hệ, nhiều bạn học cũ ở lại thành phố D làm việc. Anh thấy rất tò mò, Vương Thế Vĩ về nước rồi, bỏ mặc em ở Mỹ một mình mà chịu ngoan ngoãn làm sư khổ hạnh trong nước ư? Không thể như thế được! Nếu làm sư khổ hạnh thì còn về nước làm gì? Ai cũng biết đàn ông từ nước ngoài về nước nhằm mục đích gì...”
“Rốt cuộc là ai vậy?”
“Đừng sốt ruột, nghe anh nói đã nào...”
Cô không còn đầu óc nào mà nghe anh ta huyên thuyên nên sốt sắng hỏi: “Có phải một con bé họ Mật không?”
“Ái chà, em biết rồi hả?”
“Em có nghe nói...”
“Con bé họ Mật đó không phải là nhân vật đơn giản đâu, nhà giàu lắm, chồng em cặp với nó chắc chắn là kiếm bộn...”
Cô không quan tâm đến việc Vương Thế Vĩ kiếm bộn thế nào mà chỉ hỏi: “Anh có bằng chứng không?”
“Có chứ, sao lại không, không có mà anh nói linh tinh với em được à?”
“Cho em bằng chứng đi.” .
“Này, em phải nghĩ thoáng đi nhé, thời buổi này những chuyện như thế nhiều lắm, nếu như Vương Thế Vĩ không có chuyện thì mới gọi là bất thường...”
“Em thoải mái mà, đang buồn vì không có cách nào để ly hôn với anh ta.”
“Thật hả? Em... làm thật hả?”
Cô biết anh ta lại bắt đầu tưởng bở, nhưng cũng không buồn nói thẳng thừng với anh ta ngay bây giờ, quan trọng nhất vẫn là phải thu thập chứng cứ. “Dĩ nhiên là làm thật rồi, anh mau cho em bằng chứng đi.”
“Bằng chứng à... em cần bằng chứng như thế nào?”
“Thế nào cũng được, chỉ cần chứng minh được anh ta cặp bồ, ảnh nuy, thư tình, tin nhắn, ghi âm... cái gì cũng được.”
“Cái này... để anh thử tìm xem, không biết có lấy được không, nhưng việc anh ta cặp bồ là đúng một trăm phần trăm, rất nhiều người biết, con bé họ Mật kia không bao giờ giấu chuyện này...”
Cô liền nảy ra một ý: “Thế anh có cách liên hệ với con bé họ Mật đó không? Ý của em là làm sao mới có thể liên hệ với con bé đó?”
“Để anh nghĩ cách.”
Đúng là Hứa Đào không hề đơn giản, chẳng biết nghĩ ra cách nào mà Tiểu Mật tự mò đến, viết một lá thư gửi vào hòm thư email của viện cho cô, cho cô số điện thoại, nói có thể gọi điện thoại bằng số này.
Cô liền gọi điện ngay cho Tiểu Mật, đi thẳng vào vấn đề: “Chị là vợ Vương Thế Vĩ, chị muốn ly hôn với anh ta nhưng anh ta không chịu, rất mong em cho chị ít bằng chứng chứng minh anh ta ngoại tình.”
Tiểu Mật liền than: “Cô à, cô mạnh mẽ thật đấy! Bốn mươi tuổi rồi mà còn đòi ly hôn với chồng! Cháu thật ngưỡng mộ cô!”
“Cháu có bằng chứng chứng minh ông ấy ngoại tình không?'
“Còn phải xem bằng chứng mà cô nói ở đây là gì nữa.”
“Ảnh nuy, thư tình, tin nhắn, ghi âm, tất cả những cái chứng minh rằng ông ấy ngoại tình đều được.”
“Dạ... ông ấy rất giảo hoạt, chẳng bao giờ cho chụp ảnh, cũng không viết thư tình, tin nhắn cũng rất ít...”
“Thế làm sao chứng minh được ông ấy... có chuyện đó với cháu?”
“Có mà, cô vẫn không tin hả? Chẳng lẽ cháu mang danh dự của mình ra để đùa ư?”
Cô nghĩ bụng: “Người đàn bà như ngươi mà còn có danh dự ư?”, nhưng cô biết hiện tại không phải là lúc mở phiên tòa đạo đức, bèn kiên nhẫn nói: “Không phải cô không tin cháu, mà cô chỉ cần bằng chứng...”
“Có người sống sờ sờ như cháu mà không được gọi là bằng chứng ư?”
Cô nghĩ cũng phải. “Nếu ông ấy không thừa nhận thì cháu có đứng ra làm chứng không?”
“Dĩ nhiên là có chứ! Chẳng lẽ cháu sợ ông ấy à?”
“Hiện tại hai người... bye nhau rồi hả?”
“Cháu đá ông ấy rồi.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả, già quá, lại chẳng biết lãng mạn, chán chết đi được...”
“Bố cháu quyên góp tiền cho trường ông ấy à?”
“Vâng.”
“Cháu là người tác động ở giữa ư?”
“Cháu nói với bố cháu mới có ba triệu nhân dân tệ...” Tiểu Mật thanh minh. “Nhưng cô đừng nghĩ ông ấy đến với cháu vì tiền, ông ấy yêu cháu thật lòng, nói mãi đến khi gặp cháu mới biết tình yêu là gì, trước đó sống với cô là... tạm bợ thôi.”
Cô tức lắm, nhưng lập tức ý thức được rằng đây chỉ là cách thể hiện lòng sĩ diện mà thôi, bèn cố gắng đáp thật bình tĩnh: “Tốt mà, thế tại sao cháu lại đá ông ấy?”
“Cháu không thể cứ gặp người yêu cháu là lại yêu người ta, nếu như thế thì cháu đã yêu người khác từ lâu rồi, làm gì đến lượt ông ấy?”
Cô không muốn nói về chuyện tình yêu của hai kẻ đó nữa nên chỉ nói rất đơn giản: “Cảm ơn cháu, để cô nói chuyện với ông ấy.”