Vương Quân liền la lớn: “Cô ta lừa anh đấy.”
Kevin cười đau khổ. “Không phải anh không biết cô ta đang lừa anh, mà anh không muốn tin vào điều đó. Anh biết cô ta không phải là người vì tình yêu mà bất chấp tất cả, nhưng cô ta một thời là người anh yêu, là người duy nhất khiến anh yêu mà bất chấp tất cả. Anh ở lại đây, nói đúng hơn là để chôn chân với giấc mơ đã tan nát của mình chứ không phải chờ đợi ngày để nên duyên vợ chồng với cô ta. Nếu anh không ở đây chầu chực như thế này thì anh phát hiện ra rằng tất cả những việc mà mình làm đều vô nghĩa, những tháng ngày trước đây mà anh đã sống… đều thật uổng phí…”
“Vậy là anh chờ đợi bao nhiêu năm như vậy ư?”
“Ừ, mấy năm qua, cô ta sai khiến anh như một con chó, cô ta có kế hoạch, gia đình của cô ta, cô ta chưa bao giờ muốn kết hôn với anh, nhưng cô ta lại muốn anh mãi mãi như một con chó trung thành thuần phục dưới chân cô ta, cô ta hận ai thì sai anh đi cắn, cô ta muốn nịnh bợ ai thì sai anh đi liếm láp, quấn quýt với họ, cô ta vui thì ném cho anh khúc xương đang ăn dở, không vui thì chả buồn đếm xỉa gì đến anh, gây ra họa gì lại sai anh đi chịu trận…”
“Anh đã nhìn thấu bản chất của cô ta là được rồi.”
Kevin liền thở dài. “Được gì mà được! Nhìn thấu bản chất của cô ta đồng nghĩa với việc nhìn thấu cuộc sống, nhìn thấu tình yêu mà.”
“Sao anh lại có thể nghĩ như vậy chứ? Thế gian này vẫn có tình yêu đích thực đấy.”
“Nhưng tình yêu đó vốn không thuộc về anh.”
Cô lấy hết can đảm nói: “Cũng có tình yêu đích thực... thuộc về anh đấy.”
“Ở đâu?”
Cô chỉ vào ngực mình, nói: “Ở đây.”
Anh lặng lẽ nhìn cô một lát rồi nói: “Anh sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho em.”
“Nhưng em là người vì tình yêu mà bất chấp tất cả.”
“Em có thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả mọi thứ của mình, nhưng làm sao em có thể bất chấp... tất cả mọi thứ của con trai em được chứ?”
Dường như cô bị người ta điểm trúng huyệt vị.
Rồi anh nói tiếp: “Anh cũng chỉ có thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả mọi thứ của anh, nhưng anh không thể bất chấp tất cả mọi thứ của... em và con trai em...”
Ngồi được một lát thì anh đứng lên, hỏi: “Hôm nay vẫn phải sơn tường à?”
Cô lắc đầu.
“Không sơn thì em nên về đi, tối đến đừng ở đây một mình.”
Cô cũng đứng dậy.
Kevin vừa đi ra cửa vừa nói: “Anh đã cảnh cáo cô ta là đừng có gây rắc rối cho em, nếu không anh sẽ đích thân trừng trị cô ta. Cô ta biết anh là người đã nói là làm nên không dám làm gì em nữa đâu.”
“Có phải anh đánh đổi bằng điều kiện sẽ không qua lại với em nữa hay không?”
Kevin ngoái đầu, đứng lại một lát rồi nói: “Anh chẳng đánh đổi điều kiện gì với cô ta cả, anh chỉ nói rắn thôi. Cô ta biết một kẻ coi trời bằng vung như anh chẳng có gì để mất cả, việc gì cũng có thể làm, hơn nữa anh cũng đã nắm được một số chứng cứ của cô ta.”
“Anh có chứng cứ của cô ta hả?”
“Tay người Mexico mà cô ta thuê giết ông già đó, sau này lại vượt biên sang Mỹ, anh biết hắn đang ở đâu.”
“Anh đã kể chuyện của tay người Mexico cho cô ta rồi à?”
“Trước thì anh không kể, sợ cô ta hãm hại tay đó, nhưng hôm nay anh đã nói hết rồi, để cô ta đừng tưởng rằng mọi chuyện mà cô ta làm đều trót lọt, kín kẽ.”
Cô lo lắng hỏi: “Nhưng cô ta... không xử luôn tay người Mexico đó được sao?”
“Anh không nói cho cô ta biết hắn đang ở đâu.”
Nghe xong cô mới cảm thấy yên tâm hơn.
Anh nói: “Hiện tại cô ta biết đã bị anh nắm thóp trong tay nên không dám gây rắc rối cho em nữa đâu.”
“Em không sợ cô ta gây rắc rối cho em mà chỉ sợ cô ta gây rắc rối cho anh thôi.”
“Cô ta cũng không dám gây rắc rối cho anh nữa đâu.”
“Tại sao? Chẳng phải cô ta vẫn đang giữ khẩu súng còn gì? Trên đó có dấu vân tay của anh. Nếu tay người Mexico ấy không đứng ra làm chứng thì anh có cách nào để minh oan cho mình, và làm sao hắn có thể đứng ra làm chứng rằng chính hắn là kẻ giết người?”
Kevin liền khen: “Em thông minh thật đấy.”
“Thông minh thì giải quyết được gì? Em có minh oan được cho anh đâu.”
“Nhưng anh cũng rất thông minh, anh có cách để minh oan cho mình.”
“Cách nào?”
“Hôm nay trước khi đến gặp cô ta, anh đã mua một chiếc máy ghi âm nhỏ, nếu không cũng đã không muộn, bắt em phải đợi lâu như thế.”
“Anh ghi lại hết nội dung cuộc nói chuyện của anh và cô ta hả?”
“Ừ.” Kevin lấy từ trong túi ra một đồ vật giống cái bút bi. “Nằm hết trong này.”
Cô nóng lòng nói: “Để em nghe thử xem nào!”
Kevin liền đưa máy ghi âm cho cô nghe, chất lượng không tốt lắm, nhưng cuộc đối thoại vẫn nghe khá rõ. Lúc đầu giọng bà chủ rất nhẹ nhàng, tựa như nũng nịu vậy, nhưng càng về sau càng đanh thép, cuối cùng chẳng khác gì gầm lớn, còn có cả tiếng bạt tai nữa.
Cô hỏi: “Cô ta lại đánh anh hả?”
“Ừ.”
“Anh không đáp trả à?”
“Làm sao cô ta chịu được cú đáp trả của anh?”
“Hai người... gặp nhau ở đâu?”
“Trên xe anh.”
“Cô ta có ngả vào lòng anh không?”
“Cô ta muốn như thế, nhưng em không nghe thấy anh chửi cô ta à?”
“Em chỉ nghe thấy anh nói “biết điều một chút!”, như thế là chửi hả?”
Kevin liền cười. “Thế em tưởng anh chửi cô ta thế nào? Chửi bậy, chửi cả ba đời tổ tiên của cô ta hả?”
Cô cũng không mong như thế, nhưng cứ có cảm giác rằng nói “biết điều một chút” chưa đủ để xả hận. “Anh bảo cô ta biết điều một chút là cô ta... biết điều hả?”
“Cô ta không thể không ngoan ngoãn hơn được vì anh đã giơ máy ghi âm ra cho cô ta xem.”
“Cô ta không nhảy bổ lên cướp máy ghi âm của anh à?”
“Sao cô ta cướp của anh được? Anh chỉ cần vặn nhẹ là đã bẻ gãy cổ tay của cô ta rồi.”
“Sao cô ta không gọi chồng cô ta ra... cướp giúp?”
“Hơ hơ, làm sao cô ta dám để anh ta biết những bí mật này?”
“Cô ta bảo chồng cô ta biết hết mọi chuyện mà vẫn hết lòng yêu cô ta.”
“Em đừng tin những lời nói dối trắng trợn của cô ta. Những chuyện đó cô ta đều phải giấu chồng, nếu không chắc chắn anh ta sẽ đá bay cô ta ra khỏi nhà. Anh ta có tiền, có thân phận, tìm vợ có gì khó đâu.”
Cô nói rất hả hê: “Hừ, nếu từ nay trở đi cô ta còn dám gây rắc rối cho em thì em sẽ đi nói hết với chồng cô ta.”
“Ừ, giờ em không lo gì nữa chứ?”
“Không lo gì nữa rồi.”
Kevin liền cười. “Nhưng cô ta nói em hứa sẽ không qua lại với anh nữa.”
“Em không nói là sẽ không qua lại với anh, em chỉ nói là giữa bọn mình sẽ không có gì cả.”
Kevin cười. “Thì cũng là ý đó.”
Cô còn muốn thanh minh nhưng Kevin đã nói: “Ra ga ra lấy xe đi, anh phải được trực tiếp nhìn em về, nếu không anh lại phải quay đi quay lại xem em đã về hay chưa.”
Cô ngoan ngoãn ra ga ra lấy xe, lúc lùi xe ra khỏi ga ra, cô nhìn thấy xe anh đã không còn đỗ ở trước cửa nhà cô mà đỗ cạnh thùng thư bên vệ đường. Cô bấm điều khiển đóng cửa ga ra và chạy xe về cửa phía tây của khu dân cư, xe anh bám ngay đằng sau, ra khỏi cửa tây, hai xe đều chạy về phía bắc, nhưng được khoảng một dặm, cô rẽ sang con đường phía tây về nhà, còn anh thì rẽ sang phía đông.
Đêm hôm ấy, cô ngủ rất ngon, vì đêm hôm trước cô gần như không chợp mắt, cũng là do Kevin đã nắm được chứng cứ của bà chủ nhà hàng, cô ta sẽ không dám hại anh nữa.
Sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, Vương Thế Vĩ gọi đến: “Tôi đã tìm cô ta rồi, cô ta bảo sẽ đích thân nói rõ mọi chuyện với cô.”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
“Cô thừa biết là tôi đang nói gì. Mẹ kiếp, góa phụ nhàn cư vi bất thiện, không có thằng nào nên mới lôi ba cái chuyện vớ vẩn đó ra để hại người.”
Rồi Vương Thế Vĩ cúp máy cái rụp, cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc anh ta đang nói chuyện gì.
Mãi cho đến khi check email ở cơ quan, cô mới vỡ lẽ mọi chuyện.
Trong hòm thư email ở viện A của cô có một lá thư viết bằng tiếng Trung do Tông Gia Anh gửi: “Không ngờ tôi lên mạng tập tành viết lách thì lại bị chị phát hiện, lại còn tưởng là thật, gây ra hiểu lầm giữa hai vợ chồng chị. Hôm nay Thế Vĩ gọi điện thoại đến, nói đến chuyện này rất giận dữ, muốn tôi thanh minh với chị, thế nên tôi mới mạo muội viết lá thư này cho chị để nói rõ mọi chuyện. Tôi và Thế Vĩ đã chia tay nhau từ lâu và không có bất kỳ sự tiếp xúc nào, con trai cũng không phải là con của Thế Vĩ mà là con của tôi và chồng tôi. Vợ chồng tôi nhờ duyên nợ mà quen biết nhau nên cuộc sống rất hạnh phúc. Tôi lên blog viết như thế chỉ là để tiểu thuyết có thêm nhiều tình tiết rắc rối, đọc hấp dẫn hơn mà thôi. Hiện tại tôi đã xóa hết những cái đó rồi, tôi rất lấy làm tiếc vì đã gây mâu thuẫn và tổn thương cho gia đình chị.”
Cô đọc lá thư mấy lần mới hiểu được ý Tông Gia Anh, đồng thời cũng hiểu được ý câu nói của chồng qua điện thoại lúc trước.
Cô vào mấy blog của Tông Gia Anh xem thì thấy “Thế Gian Phương Tông” và “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” đều đã bị xóa hết, chỉ có các bài post trên “Mạc Vấn Phương Tông” được giữ lại, tất cả đều bày tỏ nỗi đau mất chồng.
Trong “Thế Gian Phương Tông” có một thông báo: “Vì có một độc giả nhiệt tình coi đây là câu chuyện của mình, gây mâu thuẫn lớn trong quan hệ vợ chồng, mấy lần định ly hôn, tác giả quyết định dừng update để đáp tạ tình cảm của vị độc giả này.”
Phía dưới có mấy comment cười nhạo vị “độc giả nhiệt tình” là cô, bảo cô tưởng bở, đầu óc có vấn đề, có người còn khẩn cầu chủ nhân của blog tiếp tục update, đừng để mất hứng như thế, cứ để vị “độc giả nhiệt tình” kia gây chiến với chồng, đến khi nào bọn họ ly hôn mới hả giận. Có một comment còn kinh khủng hơn, đòi chủ nhân blog post tên và ảnh của vị độc giả ngớ ngẩn này cho mọi người xem để mở mang tầm nhìn.
Tông Gia Anh trả lời từng comment một, hàm ý đều là vị “độc giả nhiệt tình” mặc dù ngớ ngẩn nhưng mình là một người có đường ăn lẽ ở nên quyết định dừng update, rất mong mọi người thông cảm.
Cô đọc thông báo và mấy lời post của Tông Gia Anh mà tức điên người, đặc biệt là nghĩ đến việc Tông Gia Anh biết địa chỉ hòm thư của viện cô, nếu cô ta công bố địa chỉ này lên blog thì những kẻ lắm chuyện kia có thể dễ dàng lôi cổ cô ra và bêu riếu trên mạng.
Cô chạy ra phòng giải lao gọi điện thoại cho Vương Thế Vĩ: “Sao anh lại cho cô ta địa chỉ hòm thư của tôi ở viện?”
“Cho... ai?”
“Tông Gia Anh chứ còn ai nữa!”
“Tôi bảo cô ta gọi điện thoại cho cô để nói rõ chuyện này, cô ta bảo nói điện thoại không tiện, muốn viết email cho cô để giải thích nên tôi đã cho cô ta địa chỉ email của cô.”
“Nhưng anh cũng không thể đưa cô ta địa chỉ email ở viện của tôi được!”
“Không cho cô ta hòm thư của viện cô thì còn cho hòm thư nào? Cô mở hòm thư email có bao giờ cho tôi biết đâu...”
“Anh cũng đã từng là người của viện A, chẳng lẽ anh không biết hòm thư cơ quan là tài sản của cơ quan, khi nào cơ quan muốn check hòm thư của anh là có thể check vào bất cứ lúc nào...”
“Cô ta viết bằng tiếng Anh à?”
“Tiếng Trung.”
“Thế thì cô sợ cái gì? Cơ quan có ai hiểu tiếng Trung đâu.”
“Xí, phòng IT đông người Trung Quốc như thế, ai không hiểu tiếng Trung chứ?”
Biết mình đuối lý nhưng Vương Thế Vĩ vẫn cố lý sự: “Chẳng lẽ đọc xong cô không biết delete à?”
“Dĩ nhiên đọc xong tôi sẽ delete, nhưng ai mà biết lá thư đó gửi đến được bao lâu rồi? Hơn nữa còn để cô ta biết cơ quan và hòm thư của tôi, nếu cô ta mang lên mạng để làm chuyện bậy bạ thì bản thân anh cũng chẳng chạy đi đâu được...”
Vương Thế Vĩ định cúp máy nhưng cô đã túm lại: “Đợi chút đã, tôi còn chưa hỏi anh đấy, thằng con trai của cô ta... là con của anh à?”
Vương Thế Vĩ liền nổi cáu. “Cô ta chưa nói rõ với cô à? Mẹ kiếp, cái con này thật đáng ăn một trận đòn!”
Cô vội nói: “Cô ta có nói, nhưng tôi... không tin.”
Vương Thế Vĩ nghĩ một lát rồi nói: “Để tôi đi làm giám định ADN, cô cứ đợi kết quả giám định của tôi.”
Cô không biết “đợi kết quả” ở đây có nghĩa là gì, nhưng cô cũng chẳng buồn tra khảo, nếu anh ta muốn làm thì anh ta cứ việc làm, đằng nào thì cô cũng đã quyết định sẽ ly hôn với anh ta, chuyện này không thể trở thành lý do để ly hôn thì tìm lý do khác.
Cô chỉ buông một câu “tùy anh” rồi cúp máy.
Hôm nay là ngày cuối cùng Kevin làm sàn cho cô, buổi chiều Jimmy sẽ đến thanh toán, sau đó Kevin sẽ đến làm sàn cho Eric, sau khi xong sẽ về nước.
Suốt cả ngày cô đều có cảm giác như ngày tận thế, lòng dạ rối bời, chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn một chút để cô có thể đến gặp Kevin, nhưng rồi cô lại sợ thời gian trôi qua quá nhanh, thanh toán xong anh lại về mất.
Đã hẹn khoảng năm giờ chiều, bốn giờ ba mươi cô xuất phát, đường hơi tắc nên hơn năm giờ cô mới đến nơi, từ xa đã nhìn thấy có hai chiếc xe tải nhỏ màu trắng giống hệt nhau đỗ trước cửa, bên trên đều có dòng chữ “Sweet Home” rất to, là tên công ty của ông chủ Thi.
Kevin và ông chủ Thi đều đang đứng dưới bóng cây trước cửa nhà cô.
Cô đỗ xe trước cửa rồi xuống xe, ông chủ Thi liền bước tới. “June à, anh đã xem sàn nhà em rồi, lát đẹp thật đấy!”
“Đúng là rất đẹp!”
“Sau này em nhớ quảng cáo cho công ty của bọn anh nhé!”
“Nhất định rồi, dạo này cứ gặp ai là em lại khoe về công ty của các anh, tay nghề rất chuẩn, giá tiền rất ổn.”
Ông chủ Thi rất phấn khởi.
Cô liền mời: “Các anh vào nhà đi, để em kê séc cho các anh.”
Ông chủ Thi liền theo cô vào nhà, nhưng Kevin không vào mà vẫn đứng ở ngoài. Cô hỏi: “Sao anh không vào?”
“Em kê séc cho anh là được rồi, anh sẽ trả tiền công cho anh ấy.”
Cô liền lấy séc và hợp đồng ra, dựa trên giá ghi trên hợp đồng để viết séc rồi đưa cho ông chủ Thi. “Cảm ơn anh nhé, sàn các anh làm rất đẹp.”
“June hài lòng là tốt rồi. Anh gửi lại chìa khóa cho em nhé?”
Cô đón lấy chiếc chìa khóa mà trong lòng vô cùng trống trải.
Hai chiếc xe tải màu trắng đều đã lùi ra khỏi khoảng sân trước cổng nhà cô, chẳng mấy chốc đã rẽ sang đường khác và biến mất.
Cô quay vào nhà mà như người mất hồn, đóng cửa lại, ngồi trên bậc cầu thang, thẫn thờ nhìn phòng khách trống trải, đống thùng carton đã không còn nữa, chỉ còn lại một thùng, bên trong là mấy miếng sàn tấm chưa dùng đến, để lại sau này nếu sửa sang thì sử dụng.