Vương Quân tức quá, chỉ muốn gọi điện thoại chất vấn chồng ngay, nhưng nhìn đồng hồ mới chỉ sáu giờ sáng bên đó, sớm quá, chắc Vương Thế Vĩ vẫn chưa dậy, lôi cổ anh ta dậy chất vấn có thể sẽ khiến sự việc càng tồi tệ hơn, đừng có để như chị cả nói, anh ta lập tức yêu cầu ly hôn, khiến cô trở tay không kịp.
Cô chẳng có bao nhiêu tài khoản phải phân tán, chỉ có một ít tiền tiết kiệm đã mang ra trả góp đợt đầu để mua nhà, nếu ly hôn, chỉ có ngôi nhà đó có thể chia, nếu anh ta muốn khiên nữa ngôi nhà về Trung Quốc, cô cũng chẳng có ý kiến gì.
Điều cô lo lắng nhất là con trai Tiểu Long của cô. Nếu Vương Thế Vĩ tìm một cô bồ trẻ chưa chồng thì có thể anh ta sẽ không đòi nuôi Tiểu Long. Nhưng hiện tại anh ta lại tìm một góa phụ tuổi trung niên có con riêng, chắc chắn anh ta sẽ đưa Tiểu Long đi, hai đứa con trai một Long, một Hổ, dạy chúng đá bóng, như thế chẳng khác gì tình tiết “từ nhỏ luyện võ” mà Tông Gia Anh viết trong tiểu thuyết.
Hiện tại Tiểu Long đang ở Trung Quốc, nếu chồng muốn cướp con thì thật quá dễ dàng, đợi đến khi cô vượt ngàn dặm xa xôi về đến nơi, chắc chắn anh ta đã cướp con đi và mang về quê giấu. anh ta là cha đứa trẻ, anh ta đưa con đi thì làm sao anh trai, chị dâu cô ngăn cản được ?
Cô như kiến bò trên chảo lửa, đứng ngồi không yên, khó khăn lắm mới đợi được đến bảy giờ sáng bên Trung Quốc, vội gọi điện thoại cho anh trai, muốn bàn với Tiểu Long để đón con sang Mỹ sớm. Khi con đã về Mỹ rồi thì cô không sợ chồng cướp mất con, đến lúc đó chất vấn anh ta cũng chưa muộn.
Người nghe máy là chị dâu cô : “Tìm anh hả em ? Mấy bác cháu ra sân đá bóng rồi.”
“Sớm thể hả chị ?”
“Còn sớm gì nữa ? Dạo này trời nóng nên chỉ có thể đá vào buổi sáng, buổi trưa nắng lắm. Em gọi vào di động cho anh ấy nhé !”
Cô liền gọi số di động của anh trai và nói khéo : “Anh à, nếu Tiểu Long không thích đá bóng thì anh đừng ép nó nữa.”
Anh cô liền cười nói : “Anh có ép nó đâu,. Nó ép anh đấy chứ ! Anh bỏ dạy Tiểu Bân từ lâu rồi, nó bận học hành, nhiều bài tập lắm , chẳng có thời gian đá bóng nữa. Từ hôm
Tiểu Long về đây, ngày nào cũng bám riết bác bắt dạy đá bóng, anh đành phải tranh thủ ngày nghĩ cuối tuần đưa hai thằng đi đá một lúc…”
Cô thật sự không dám tin vào tai mình : “Tiểu Long thật sự thích đá bóng vậy hả ?”
“Chứ sao nữa, mà đá cũng khá lắm, sắp đuổi kịp Tiểu Bân nhà anh rồi. Điều này chứng tỏ việc đá bóng không cần phải luyện sớm, đợi đến độ tuổi phù hợp trẻ sẽ học rất nhanh.”
Cô vốn là người chỉ cần con vui là mình cũng vui, bèn quyết định tạm thời chưa đi chất vấn chồng, cứ đợi một thời gian, khi nào Long Long sang Mỹ rồi tính sau. Hiện tại việc cần làm nhất là làm nội thất trong nhà cho thật ổn thỏa, Long Long quay trở về sẽ có nhà mới ở.
Cô lập tức bắt tay vào việc trang trí nhà cửa, đầu tiên là quét sơn.
Chủ cũ của ngôi nhà sơn tường các phòng thành nhiều màu khác nhau, toàn là màu xanh, màu đỏ đậm, rất chói mắt, cô không ưng chút nào nên quyết định sơn lại toàn bộ.
Cũng do lang thang nhiều trên các website nhà cữa nên cô biết tiền công sơn tường ở
Mỹ rất đắt, với ngôi nhà hơn ba nghìn feet vuông như nhà cô, tiền công sơn nhà chắc cũng phải hơn ba nghìn đô. Mọi người trên các forum đều nói, sơn tường là công việc đơn giản nhất, không đòi hỏi kĩ thuật nhất trong trang trí nội thất, ai cũng làm được, thế là cô cũng nung nấu ý định tự sơn tường, tiết kiệm hơn ba nghìn đô.
Cô đến Home Depot mua sơn, đứng ở quầy bán sơn tìm hiểu, nhân viên bán hàng đã mang đến cho cô mọi dụng cụ cần dùng trong quá trình sơn – bao gồm cả thang, cô trả tiền rồi chở hết các dụng cụ về nhà mới, sau đó lại ra siêu thị tiện lợi mua mấy chái nước, túi đựng rác, giấy ăn, hoa quả, đồ ăn vặt, còn mua cả bao tay cao su, dép mềm, rồi mua thêm hai bộ quần áo ngủ mới, bộ quần áo ngủ cũ sẽ mặc để sơn tường, đằng nào thì quần áo ngủ của cô cũng là loại áo phông cộc tay dáng dài đó.
Cô chuyển hết đồ vừa mua vào nhà mới rồi thay sang bộ áo ngủ cũ, đi đôi dép mềm giá hai đô và đôi găng cao su rồi chuẩn bị bắt tay vào công việc, xong xuôi mới chợt nhớ ra mình đã quên mua cái quan trọng nhất : mũ.
Lúc đầu cô định mua một cái mũ lưỡi trai để sơn tường, nhưng đi vòng qua vòng lại một hồi lại quên mất. Giờ mà chạy đi mua thì mất công quá, cô liền tìm một cái túi nilon chụp lên đầu rồi buộc lại cho chặt, nhìn thì không đẹp nhưng cũng che được tóc.
Sơn được hơn hai tiếng đồng hồ thì đột nhiên có tiếng chuông cửa, cô giật nẩy mình, cô vẫn chưa chuyển đến, chưa nói với ai địa chỉ này, không biết ai đến tìm nhỉ ?
Cô leo xuống thang, chạy ra trước cửa sổ, vén rèm cửa xếp nhìn thấy một chiếc xe trắng đang đỗ trước cửa, đuôi xe hướng về phía ga ra nhà cô, trên xe chở rất nhiều hộp thấp.
Cô mới sực nhớ ra là ông chủ Thi đã chở sàn gỗ từ siêu thị nội thất Home Depot về cho cô, bèn chạy vội xuống tầng mở cửa.
Quả nhiên là ông chủ Thi. “June à, anh chở vật liệu về cho em rồi đây, phải để trong phòng em mấy ngày để thích nghi với độ ẩm và nhiệt độ ở đây, nếu là ngay sẽ dễ bị phồng.”
Cô vội đáp : “Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm ! Không ngờ cuối tuần mà anh cũng không được nghỉ.”
“Vì June mà, nghỉ ngơi gì chứ !”
Cô vờ như không nghe thấy lời trêu nghẹo của ông chủ Thi.
Ông chủ Thi liền hỏi : “Đặt trong phòng khách được chứ em ?”
“Dạ được, anh thấy đặt ở đâu ổn thì cứ đặt, đằng nào em cũng chưa chuyển đến ở, phòng vẫn để không mà.”
Ông chủ Thi đi đến cửa liền gọi với ra hướng xe đỗ : “Kevin, chuyển vào được rồi đấy, cứ để trong phòng khách nhé.”
Lúc này cô mới chú ý đến một người đàn ông cao to đang đứng dựa ngoài khung cửa, anh ta mặc chiếc áo T-shirt màu trắng và quần soóc bò lửng, nói là soóc nhưng thực ra cũng không ngắn lắm, dài gần đến đầu gối, là loại quần đang rất mốt hiện nay.
Cô thấy mặt anh ta quen quen, hình như là anh chàng Don Juan người Trung Mỹ thường đưa bình đựng ni tơ lỏng cho phòng thí nghiệm A,râu tóc rậm rạp, mắt rất sâu. Người đó cũng có mái tóc xoăn chấm vai, sóng xoăn không phải sóng lớn, cũng không phải xoăn li ti như người châu Phi, mà xoăn ở mức độ vừa phải.
Cô không biết tên của chàng trai người Trung Mỹ đó như buổi sáng đi làm thường xuyên gặp, anh ta luôn tranh thủ mang bình đựng ni tơ lỏng đến khi phòng thí nghiệm chưa vào giờ làm việc. Vì buổi sáng cô phải đưa con đi học nên đến phòng thí nghiệm cũng rất sớm, hai người thường xuyên vào thang máy cùng lúc, thỉnh thoảng còn lên cùng một tầng, sẽ chào nhau “Morning” gì đó.
Cô không ngờ anh chàng đưa bình ni tơ lỏng cho phòng thí nghiệm lại xuất hiện ở đây, lòng cũng thấy thắc mắc, chẳng lẽ anh ta làm thuê cho ông chủ Thi sao ?
Anh chàng đó đang bước về phía thùng xe, thấy cô nhìn liền mím môi cười, giơ tay lên và nói : “Hi !”
Cô cũng giơ tay theo phản xạ : “Hi”
Anh chàng đó liền chuyển một thùng carton từ trên xe xuống, bê khệ nệ bằng hai tay rồi bước về phía cô. Đó là thùng dài năm, sáu inch, rộng hơn một inch, dày hai đến ba
inch, bên trong đựng gỗ lát sàn, cô đã từng bê thử ở cửa hàng, rất nặng.
Anh chàng đó bước về phía cô, đến trước mặt cô liền dừng lại, mỉm cười nhìn cô vẻ rất hào hứng, đến giờ cô mới phát hiện ra đó không phải là anh chàng người Trung Mỹ hay đưa ni tơ lỏng mà là một người Hoa.
Cô ngượng đến mức không thốt ra được lời nào.
Anh ta nói : “Wow, thời trang quá !”
Cô không hiểu anh ta đang nói gì.
Anh ta liền chu môi ý chỉ lên đầu cô và nói : “Cái mũ em đội thời trang quá !”
Lúc này cô mới sực nhớ ra mình vẫn đang đội cái túi nilon đó, vội kéo ngay xuống, kết quả lại làm tóc xõa xuống, cô vội lấy tay túm tóc lại, vừa túm vừa giải thích : “Tôi… đang sơn tường, quên không mua mũ, sợ dây vào tóc nên đành tìm tạm… một cái túi nilon đội vào.”
Anh ta lại mím môi cười rồi đi vào phòng khách, đặt thùng gỗ lát xuống và vào phòng trong, lúc đi ngang qua cô, anh ta liền lấy cái mũ trên đầu mình đội lên đầu cô, rồi còn
ấn chiếc mũ xuống, chắc là để cho chặt, sau đó nói : “Đội cái này đi, cái kia đội bí lắm !”
Cô không ngờ anh ta lại đội mũ của mình cho cô, cành không thể ngờ rằng anh ta còn
ấn chiếc mũ xuống, máu nóng lập tức dồn lên, mặt cô đỏ bừng, vội chạy vào nhà vệ sinh.
Cô đóng cửa nhà vệ sinh lại, bật đèn lên nhìn mình trong gương, thấy mình vô cùng thảm hại, tóc tai lòa xòa, mặt, cổ chỗ nào cũng dính sơn, chiếc váy ngủ cũ đó nhìn thấy quá ngắn, chưa đến đầu gối. Điều tệ nhất là cô thấy nóng nên không mặt áo ngực, hai bầu ngực lồ lộ trên áo.
Cô vội chạy lên tầng, mở tủ lấy ra chiếc váy mặc từ nhà sang rồi chạy vào nhà vệ sinh, tháo mũ ra, đầu tiên lấy móng tay cạo hết vết sơn trên mặt, trên ngực đi, sau đó giội qua người, lau khô rồi thay chiếc váy đó.
Cô lấy tay làm lược chải tóc cho đỡ rối, lấy dây chun buộc lại, xong mới chạy xuống tầng, phát hiện thấy phòng khách đã chất đầy thùng carton, ông chủ Thi lại đang chăm chú vào cái máy tính của mình. Cô không nhìn thấy Kelvin, chắc là đã ra xe chuyển vật liệu.
Ông chủ Thi nhìn thấy cô liền nói : “June à, Home Depot không bán ván ghép chân tường và bậc cầu thang, anh sẽ đến cửa hàng của bạn anh mua, anh đã tính tiền rồi, em viết tấm séc cho anh để anh đi mua, em cũng đỡ phải đi.”
Cô không thể nào tập trung được đầu óc, lúc viết séc cũng chẳng biết mình đang viết gì.
Kevin bê một thùng vật liệu bước vào, chắc là nhìn thấy cô đã thay đổi phong cách, lại mím môi cười nhưng không nói gì, chỉ đặt vật liệu xuống rồi đi ra.
Cô viết xong tấm séc liền đưa cho ông chủ Thi, vờ vô tình hỏi : “Ông chủ Thi, cậu ấy là con trai anh hả ?”
Ông chủ Thi liền kêu lớn : “Đâu có anh làm gì có con trai lớn như thế !”
Cô vội xin lỗi : “Xin lỗi anh, rất xin lỗi, em nhầm.”
Ông chủ Thi liền nói : “Đến bạn gái anh còn chưa có nữa là…”
“Ồ, thật hả ?”
“Dĩ nhiên là thật, em giới thiệu giúp anh một cô bạn gái người thành phố E đi.”
Cô ngẫn người ra một lát rồi nói : “Ok, nhất định em sẽ để ý giúp anh.”
“Anh muốn tìm một cô gái người thành phố E đang sống ở Mỹ ấy, đừng tìm ở đại lục, những người đó đều không thật lòng đâu, chỉ muốn được sang Mỹ thôi, đến khi đưa cô ta sang rồi, cô ta lại bye bye với mình ngay.”
“Ok, em nhớ rồi, em sẽ lưu ý.”
Ông chủ Thi liền nói : “Tuần sau sẽ tháo thảm sàn cũ cho nhà em, thứ Tư là có thể bắt đầu lát gỗ rồi. Em có dư cái chìa khóa không ? Cho anh một cái.”
Cô liền lấy ra một chiếc chìa khóa từ chùm chìa khóa của mình đưa cho ông chủ Thi.
“Một cái có đủ không ?”
“Đủ rồi, chỉ một người làm thôi mà.”
Kevin chuyển thùng gỗ sàn cuối cùng vào nhà, đếm một lúc rồi nói : “Năm mươi hai thùng tất cả, không thiếu thùng nào.”
Cô nhiệt tình hỏi : “Các anh… có uống nước không ? Tôi có nước đóng chai thôi.”
“Không cần đâu, trên xe có nước.”
Cô sực nhớ ra điều gì, liền nói : “Anh đợi chút nhé !”
Hai người đó đều đứng yên tại chỗ.
Cô chạy lên lầu, lấy chiếc mũ của Kevin xuống và đưa cho anh. “Cảm ơn cái mũ của anh.”
“Cứ để mà dùng.”
“Không cần nữa đâu…”
“Đội túi nilon trên đầu bí và khó chịu lắm, đội lâu sẽ đau đầu đấy.”
“Sao anh biết là bí ?”
“Tôi từng đội mà.”
“Anh sơn tường cũng quên mũ à ?”
“Không.”
“Thế sao anh lại đội túi nilon thay mũ ?”
“Vì tôi cũng là người theo đuổi thời trang mà.”