Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em

Chương 30: Denim




Lần này về nước anh định trả thù Tố Di nhưng khi nhìn thấy cô ấy như vậy thì anh chẳng còn lòng dạ nào mà trả thù cô ấy nữa rồi. Chẳng phải 6 năm trước cô ấy sống rất vui vẻ,sức khỏe bình thường sao, nhưng mà tại sao hiện tại lại thành ra như thế này chứ,càng lúc anh lại càng khó hiểu hơn..

[ Reng..reng..]

Anh mở điện thoại lên là số của Vân Kiều,ngay sau đó anh liền tắt máy rồi bỏ điện thoại vào trong túi quần.

" Tần Quyên,cô gái mù kia là bạn của cô à. "

Bùi Thành lên tiếng hỏi han bởi vì anh ta bây giờ rất có hứng thú với cô gái này.

" Tố Di là bạn của tôi,anh đừng nói cô ấy bị mù tội nghiệp cô ấy lắm."

" Ừm "

" Tố Di thường bán hoa ở quán bar này à.."

" Không có đâu,hôm nay tôi thấy có ảnh đế đến nên mới dắt cô ấy đến đây bán đó.Hôm nay quán bar đông nên cô ấy sẽ bán được nhiều,chứ ngày thường cô ấy sẽ bán ở công viên …""

" Ừm "

Bùi Thành gật đầu rồi cũng không hỏi nữa,nếu muốn biết cái gì thì đi điều tra sẽ nhanh hơn.Anh tự tin với bản thân mình thế nào cũng sẽ bắt cô gái mù đó làm tình nhân của mình, không sớm thì muộn cũng sẽ được mà thôi.

Tử Nam ngồi đó nghe hết cuộc trò chuyện của hai người họ không hề xót một chữ nào cả. Sau đó anh cầm điếu thuốc lên hút thư giãn một chút..

Phải chi gặp lại cô ấy trong bộ dạng bình thường thì anh sẽ rất vui,sẽ hăng hái mà hành hạ cô ấy. Nhưng không,bây giờ anh chẳng có chút tâm trạng gì cả..

Tố Di rốt cuộc em là con người như thế nào đây,là do anh không hiểu em hay là chúng ta không hề hiểu nhau …

___##

Tầm 12 giờ đêm thì anh anh mới rời khỏi quán bar rồi trở về biệt thự riêng của mình.Anh ở chỉ có một mình mà thôi,trợ lý thì ở nhà riêng chứ cũng không có ở chung với anh.

[ Ting …ting …]

[ Tử Nam cuối tuần này con đến công ty nhậm chức chủ tịch đi,con đừng làm ảnh đế nữa.Công ty ba cần con hơn …]

Đọc tin nhắn xong anh lại quăng điện thoại qua một bên rồi khui rượu ra uống tiếp tục.Mới đây mà đã 6 năm rồi, thời gian trôi cũng nhanh thật đấy,chớp mắt một cái mà anh đã 24 tuổi rồi.

Đêm nay anh không ngủ được,cho nên chỉ biết uống rượu và hút thuốc lá mà thôi. Chứng mất ngủ của anh vẫn cứ kéo dài như thế,bao năm qua vẫn như vậy khiến cho anh vô cùng đau đầu và khó chịu.

Sáng hôm sau 5 giờ sáng thì anh mới ngủ lại,giờ giấc của anh lúc nào cũng thất thường như vậy hết..

Tố Di buổi sáng thì đến trại trẻ mồ côi chơi cùng với các em, đến chiều thì cô mới đi ra công viên bán hoa.Công việc mỗi ngày của cô là như vậy cho nên cô đã quá đỗi quen thuộc rồi..

" Tố Di ăn cơm thôi "

" Dạ được ạ."

" Chị Tố Di để em lấy cơm cho chị.."

" Ừm,cảm ơn em nha “”

Khánh An lấy cơm cho cô, thằng bé thấy cô khó khăn trong việc nhìn thấy cho nên mỗi lần đến giờ ăn cơm thì điều sẽ giúp cô lấy cơm và lấy nước.

Tố Di ăn cơm rất dễ, chỉ cần có rau là có thể ăn được rồi. Hoàn cảnh của cô bây giờ nó vô cùng khó khăn, cho nên cô không có bất kỳ đòi hỏi nào cho bản thân của mình cả …

Sau khi ăn xong thì Tố Di tiếp tục dạy các bạn nhỏ học,các em ở đây rất là ngoan cho nên cô cũng không cần tốn nhiều thời gian cho lắm.

Đến chiều thì Tố Di cũng trở về nhà,cô về nhà thay đồ tắm rửa để lát nữa còn đi bán nữa. Vừa về đến nhà thì cô nghe thấy tiếng của Tần Quyên, giờ này hình như cô ấy vẫn chưa đi làm.

" Cậu vẫn chưa đi làm à.."

" Vẫn chưa …À mà Tố Di tối qua cậu bán rất nhiều bông có đúng không "

" Ừm,bán rất nhiều…"

" Tố Di,tối qua Bùi Thành hỏi rất nhiều về cậu đó. "

" Anh ta hỏi cái gì "

" Thì anh ta hỏi cậu có thường bán ở quán bar hay không…"

" Tần Quyên … Ngày hôm qua anh ta đề nghị mình làm tình nhân cho anh ta và mình đã từ chối rồi …"

" Đúng đó,cậu phải từ chối…Anh ta đã gần 40 tuổi rồi,đã vậy chơi gái rất nhiều cho nên cậu phải từ chối nếu không sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo đấy … Mình với anh ta chỉ là mối quan hệ xã giao qua lại mà thôi, chứ mình cũng không có ưa gì anh ta đâu.."

" À mà Tố Di, ngày hôm qua có rất nhiều người xin chụp hình với ảnh đế mà anh ấy lạnh lùng quá đi.Xin chữ ký còn khó chứ nói gì là xin chữ ký. Nghe nói đâu anh ấy sau khi học xong ở Mỹ thì liền về đây để tiếp quản công ty của gia đình.."

" Cậu biết anh ấy tên gì không…" _ Tố Di lên tiếng hỏi.

" Chà chà,hôm nay cậu cũng để ý đến trai đẹp nữa sao …"

" Mọi người thường gọi anh ấy là Denim còn tên thật là Mạc Tử Nam.."

Tố Di nghe xong thì liền đứng hình luôn,hoá ra giọng nói ngày hôm qua là của anh ấy.Cô không nghe lầm nữa rồi,anh ấy thật sự đã trở về.