Cô Gái Đồ Long

Chương 43




Diệt Tuyệt sư thái quắc mắt nhìn Vô Kỵ quát lớn:- Bước ra đây!Chu Chỉ Nhược tiến lên một bước bẩm báo:- Thưa sư phụ! Người này đã bị gãy hai chân nên không đi lại được.Diệt Tuyệt sư thái liền ra lệnh:- Làm hai cái cáng tuyết đem chúng nó đi!Trừ Ðinh Mẫn Quân các đệ tử khác đều vâng lời, mười một người nhanh nhẩu làm hai cái cáng tuyết, hai nữ đệ tử khiêng Thù Nhi còn hai người nam đệ tử khiêng Vô Kỵ kéo chạy theo sư thái về phía Tây.Vô Kỵ chỉ quan tâm đến tính mạng của Thù Nhi chứ không nghĩ đến sự sống chết của mình. Ði được hơn mười dặm chàng mới nghe Thù Nhi rên rĩ .Chàng lớn tiếng hỏi:- Thù Nhi, em bị thương ra sao? Có bị nội thương không?- Em bị đánh gãy hai xương cổ tay, nhưng nội tạng không việc gì.- Em dùng khủyu tay trái thúc vào phía dưới khủyu tay phải chừng ba tấc rưỡi, chỗ co cánh tay rồi lại dùng tay phải thúc như vậy sẽ thấy bớt đau đớn liền.Thù Nhi chưa kịp trả lời thì Diệt Tuyệt sư thái đã kêu "ủa" một tiếng quay đầu lại trợn mắt lên nhìn Vô Kỵ và hỏi:- Thằng nhỏ này sao lại tinh thông y lý như vậy? Tên họ ngươi là gì?- Tại hạ họ Tăng, tên A Ngưu.- Sư phụ của ngươi là ai?- Sư phụ của tại hạ là một lưng y vô danh, suốt đời ở một tiêu trấn nơi thôn dã, dù có nói ra sư thái cũng không biết được đâu.Sư thái chỉ dùng giọng mũi "hừ" một tiếng rồi quay đi không thèm hỏi Vô Kỵ nữa.Mọi người đi một hơi cho tới sáng tỏ mới ngừng chân để nghỉ ngơi.Họ lấy lưng khô ra ăn. Chu Chỉ Nhược chia cho Vô Kỵ với Thù Nhi mỗi người ba cái bánh bao.Người miền bắc Trung Quốc không ăn cơm như người miền nam. Họ ăn bánh bao hấp không nhân.Nàng thấy Vô Kỵ đã cạo râu và búi tóc lên, vẻ mặt bây giờ khác hẳn đi, trông không khác gì một thiếu niên đẹp trai dũng mãnh, trong lòng cũng kinh ngạc thầm.Mọi người nghỉ ngơi được hai tiếng đồng hồ lại lên đường nhằm phía tây trực chỉ.Họ đi như vậy luôn ba ngày ba đêm, hình như có việc khẩn cấp cần giải quyết ngay vậy.Bất cứ là đi đường hay lúc nghỉ ngơi Vô Kỵ không thấy đệ tử của phái Nga Mi nói năng gì cả. Người nào người nấy như ngậm thẻ.Chàng muốn dò biết họ đi như thế chằm mục đích gì nhưng không sao dò la ra được.Bấy giờ chân chàng đã lành lặn, có thể đi lại được rồi nhưng chàng vẫn giơ vờ như chưa khỏi, thỉnh thoảng lại rên rố như trước để Diệt Tuyệt sư thái không để ý đề phòng.Nếu có dịp may thì chàng sẽ giải cứu cho Thù Nhi và đào tẩu luôn.Chàng thấy những nơi đi ngang qua đều là hoang mạc mênh mông, không có một bụi cây ngọn cỏ nên chàng sợ tẩu thoát chưa được bao xa đã bị người của phái Nga Mi đuổi theo. Chàng chưa dám hành động ngay chỉ nắn xương nối khớp cho Thù Nhi.Diệt Tuyệt sư thái liếc mắt trông thấy nhưng không ngăn cản.Mọi người đi được hai ngày nữa.Trưa hôm đó đã tới một bãi sa mạc mênh mông rộng lớn, tuyết ở dưới đất đã tan hết, hai cái cáng tuyết vẫn y nguyên nên Vô Kỵ và Thù Nhi vẫn được nằm yên như trước.Bọn người đang đi bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía tây chạy tới.Sư thái ra tay ra hiệu, các đệ tử liền ẩn thân phía sau đồi cát, phái hai người cầm đoản kiếm dí vào lưng Vô Kỵ va Thù Nhi.Họ làm như vậy với mục đích rất rõ rệt, trong khi phái Nga Mi phục kích kẻ địch Vô Kỵ và Thù Nhi đừng có lên tiếng báo hiệu cho kẻ địch của họ biết bằng không hai người đệ tử kia sẽ dùng đoản kiếm giết chết ngay.Lúc ấy tiếng vó ngựa càng lúc càng nhộn nhịp nhưng vẫn còn cách xa lắm.Họ phải phải khá lây mới tới trước mặt bọn người phái Nga Mi.Một lát sau, bọn người cưỡi ngựa đã tới, một người trong bọn đột nhiên trông thấy vết chân trên cát liền ngừng ngựa lại để quan sát.Tĩnh Hư sư thái giơ phất trần lên, phất một cái, mười một đệ tử của phái Nga Mi đã nhảy xổ ra vây chặt lấy bọn kỵ sĩ kia.Vô Kỵ ngửng đầu lên nhìn thấy bọn họ chỉ có bốn người thôi, người nào người nấy đều mặc áo bào trắng. Trên mũ và áo đều có thêu một bó lửa đỏ hồng.Bốn người đó biết trúng đã lọt vào ổ phục kích của địch liền đồng thanh hò reo và rút khí giới ra nghênh địch.Tĩnh Hư sư thái lớn tiếng ra lệnh:- Bọn chúng đều là người của Ma Giáo, không được để cho tên nào chạy thoát hết!Tuy người của phái Nga Mi nhiều hơn nhưng họ không lợi dụng số đông mà vây đánh số ít kẻ địch kia.Họ nghe lời của Tĩnh Hư sư thái kia liền có hai nữ đệ tử và hai tên nam đệ tử xông lên chặn lối đi của kẻ địch.Bốn người bên Ma Giáo cầm giáo cong cong ra tay rất hung ác nhưng mười hai đệ tử của phái Nga Mi được phái đi Tây Vực lần này đều được lựa chọn rất kỹ nên người nào người nấy Võ nghệ rất cao cường.Hai bên đấu với nhau được by tám mươi hiệp đã có ba người của Ma Giáo bị đâm chém ngã ngựa, còn một người cuối, Võ công rất lợi hại, chém một nam đệ tử của phái Nga Mi bị thương nơi vai trái rồi tháo đường bỏ chạy.Y chạy được vài trượng Tĩnh Huyền sư thái quát lớn:- Ri xuống!Vở sư thái ấy thân pháp rất nhanh, chỉ nhún mình nhảy đôi ba cái, đã lướt tới sau lưng người kia, giơ phất trần lên quýt luôn vào dùi trái của y.Người nọ vội khua đao chống đỡ nhưng Tĩnh Huyền sư thái đã đổi thế khác. chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, sau ót người kia đã bị Tĩnh Huyền đánh trúng.Thế là người ấy đã bị ngã ngựa liền.Không ngờ người đó rất hung tợn, đã bị thương như vậy mà còn muốn thờ mạng với kẻ địch, y giưng hai cánh tay nhảy xổ lại định chộp lấy Tĩnh Huyền.Nhưng Tĩnh Huyền đã nhanh chân tránh sang bên, tay trái phất cái phất trần vào mặt đối thủ. Lúc ấy cái lồng chim cột ở cổ ngựa bỗng có ba con bồ câu trắng bay ra, đang định vỗ cánh bay đi thì Tĩnh Hư đã lớn tiếng hỏi:- Lạ thật, chúng làm cái trò ma quái gì thế kia?Sư nữ ấy vừa nói vừa móc túi lấy ba viên Thiết Liên Tử ra ném mấy con chim kia.Hai con chim trúng phải ám khí rơi ngay xuống đất tức thì.Còn viên Thiết Liên Tử thứ ba bị kẻ địch dùng tay áo phất mạnh một cái nên mũi viên ám khí đó không bắn trúng được con chim cuối.Như vậy con chim sau cùng đã thoát chết.Các đệ tử khác của phái Nga Mi đều lấy ám khí ra ném theo nhưng không sao ném trúng được.Con chim đó đã bay lên trên mây và đi về phía đông bắc mất hút liền.Tĩnh Hư phất tay trái một cái, các nam đệ tử đã lôi bốn tù nhân trước mặt nữ trưởng môn. Từ đầu chờ cuối Diệt Tuyệt sư thái chỉ khoanh tay đứng đó xem chứ không hề lên tiếng và ra tay đánh địch.Vô Kỵ nghĩ thầm:- Ðối với Thù Nhi bà ta lại đích thân ra tay đánh, như vậy là ba ta coi trọng Thù Nhi lắm. Có lẽ vì Ðinh Mẫn Quân bị chín gẫy hai tay nên lão ni mới coi trọng Thù Nhi như vậy
data-ad-slot="8346126209">