Cô Gái Đồ Long

Chương 40




Do chỉ biết oán trách Vô Kỵ, y không nghĩ tới tự y nghĩ hết kế này, mưu nọ để hãm hại Vô Kỵ nên mới có kết cục ngày nay như vậy. Mà y chỉ thấy đối phương quá may mắn còn mình thì quá sui xẻo tuy vậy y vẫn cố nén lửa giận xuống làm ra vẻ tươi cười hỏi tiếp:- Vậy cuốn Cửu Dương Chân Kinh đâu? Cho tôi xem chốc lát có được không?Vô Kỵ liền nghĩ thầm:- Cho ngươi xem cũng không sao, chẳng lẽ trong chốc lát mà ngươi lại nhớ được hết ngay hay sao?Nghĩ đoạn chàng liền đáp:- Tôi đã chôn ở trong thung lung kia rồi, để ngày mai tôi sẽ mang sang đây cho bác xem.Trường Linh lại hỏi:- Sao chú chóng lớn thế? Mà người chú to lớn như vậy thì làm sao mà chui được vào cái hang nhỏ kia?- Cái hang đó cũng không nhỏ hẹp cho lắm. Quý hồ cứ rụt người lại dùng sức chém mạnh một cái thì sẽ qua được ngay.- Chú bảo tôi có thể chui qua được không?- Ðược, ngày mai chúng ta thử xem. Bên trong đó rộng lớn và có nhiều cảnh đẹp lắm, chứ quanh năm ngày tháng ở trên cái bình đài nho nhỏ này chịu sao nổi.Nói tới đó chàng nghĩ thầm:- Chắc Trường Linh không thể nào chui lọt được đâu nhưng ta vận công nắn bóp xương vai, ngực và hông cho y may ra có thể giúp y chui qua được .Trường Linh thấy Vô Kỵ đang nghĩ ngợi vừa cười vừa nói tiếp:- Chú em tử tế thật, không nhớ những mối thù cũ. Trước kia có những điều gì không phải xin chú lượng thứ cho!Nói xong, y vội chắp tay vái chào.Vô Kỵ trả lễ xong liền đáp:- Bác Trường Linh! Hà tất bác phải đa lễ như thế làm gì? Ngày mai chúng ta nghĩ cách ra khỏi nơi đây.Trường Linh cả mừng vội hỏi:- Chú bảo có thể rời khỏi nơi đây?- Những con khỉ còn có thể ra vào thung lũng được thì tại sao chúng ta lại không qua được?- Sao chú không ra ngay từ những ngày trước mà lại phải chờ đến bây giờ mới ra?- Trước kia tôi không muốn đi ra là vì tôi không muốn bị người ta hà hiếp. Nhưng bây giờ tôi không sợ nữa, muốn ra thăm Thái sư phụ cùng sư thúc, sư bá tôi nữa.Trường Linh ha hả cười vỗ tay tán thành:- Hay lắm! Hay lắm!Rồi y lui lại hai bước, đột nhiên thấy thân hình y lảo đảo kêu "ối chà" một tiếng.Vô Kỵ thấy y một chân dẫm hụt về phía sau, người té xuống vực thẳm.Vô Kỵ kinh hãi vô cùng vội nhoài người ra ngoài sườn núi cúi đầu xuống gọi:- Bác Trường Linh, bác có việc gì không?Chàng liền nghe thấy bên dưới có tiếng kêu rên rất nhỏ vọng lên.Chàng mừng rỡ vô cùng nghĩ thầm:- Cũng may, y không té xuống vực, nhưng lúc này chắc thế nào y cũng bị thương nặng .Nghe thấy tiếng rên rỉ của Trường Linh chàng đoán Trường Linh bị té cách sườn núi chừng mấy trượng thôi.Chàng liền định thần nhìn kỹ thì thấy bên dưới có một cây thông lớn mọc nhô ra lưng chừng núi.Trường Linh đang nằm vắt ngang trên cành cây, không hề cử động chút nào.Vô Kỵ nhận xét tình thế, chàng biết mình với công lực bây giờ có thê nhảy xuống bên dưới ẳm Trường Linh rồi lại nhảy lên bình đài được nên chàng nhịn hơi, nhằm một cành cây bên dưới rồi tung mình nhẹ nhàng nhảy xuống.Ngờ đâu lúc chân chàng sắp đụng tới cành cây, chỉ còn cách độ nửa thước nữa là đến nới thì đột nhiên thấy cành cây đó gãy rời rơi xuống vực liền.Thế là chàng không còn có chỗ nào để hạ chân nữa.Dù chàng có luyện được Cửu Dương Thần Công tuyệt đỉnh rồi nhưng chàng cũng vẫn là người đâu phải là chim chóc đâu mà lúc đang rơi có thể bay lên được.Sự việc xảy ra nhanh như điện chớp, chàng hiểu ngay gian kế của Trường Linh.Chàng nghĩ thầm:- Thì ra y dùng gian kế để hại ta. Y đã bẻ gãy cành cây đó cầm trên tay chờ lúc ta nhảy xuống liền buông tay cho cành cây rơi xuống .Lúc này tuy đã biết rõ gian kế của Trường Linh nhưng đã quá muộn rồi vì người chàng đang lao vun vút xuống vực thẳm.Trường Linh ở trên bình đài nhỏ này suốt bốn năm ròng nên một ngọn cỏ, một hòn đá y đều biết rõ hết.Trong lúc đêm tối y liền giả tảng bị té ngã bị thương xuống vực.Y đoán chắc Vô Kỵ thế nào cũng nhảy xuống cứu y.Quả nhiên y đã thi hành được gian kế đó.Vô Kỵ đã bị mắc lỡm ngã xuống vực thẳm muôn trượng.Y ha hả cười, leo theo sợi dây mây dài ở cạnh cây thông lên trên bình đài.Vừa leo y vừa nghĩ thầm:- Lần đầu tiên ta không thể chui lọt được cái hang ấy chắc vì ta nóng lòng sốt ruột chui qua mà bị gãy xương sườn. Lúc này thằng nhỏ còn to lớn hơn ta nhiều, nó có thể chui qua được thì tất nhiên ta cũng có thể chui qua được. Ta lấy được cuốn Cửu Dương Chân Kinh rồi sẽ tìm đường về nhà. Sau này ta luyện thành công môn Cửu Dương Thần Công đó sẽ là thiên hạ vô địch. Như vậy cũng không phí công ta bị giam lỏng nơi này mấy năm trời. Thực khoái quá, hà hà...Y càng nghĩ càng khoái chí liền chui ngay vào trong hang, bò được một quãng đã tới chỗ bốn năm trước y bị đè gãy xương sườn.Y liền nghĩ thầm:- Người thằng nhỏ to lớn hơn ta, nó chui lọt tất nhiên ta chui lọt chứ !Y nghĩ như vậy rất phải trừ một điều y không nghĩ tới là Vô Kỵ đã luyện thành công phương pháp Xúc Cốt Công trong Cửu Dương Thần Công rồi còn y thì chưa.Trường Linh bình tâm tĩnh trươnø từ từ chui vào trong động.Y từng tấc một tiến vào phía trong.Quả nhiên lần này y đã tiến bộ hơn bốn năm trước nhiều.Y đã len vào hơn được một trượng nhưng chỉ tới mức đó chứ không thể nào tiến lên thêm được một li nào nữa.Trường Linh tự biết nếu cố gượng len vào thì cũng sẽ bị gãy xương sườn như bốn năm trước nhưng y vẫn định thần và cố hết sức ép người lại chui thêm.Quả nhiên y lại bò thêm được ba thước nữa nhưng lúc này y đã thấy nghẹt thở, tim đập mạnh như trống đánh, sắp sửa chết giấc đến nơi.Y biết có vào nữa thì chỉ có ngạt thở mà chết thôi nên phải lui ra trước rồi tính toán sau.Ngờ đâu lúc vào thì dùng sức đầu ngón chân đẩy có thể đưa người vào được, bây giờ lui ra thì hai tay không thể nào lấy sức như chân mà đẩy ngược lại được.Thế là y đành thúc thủ nằm yên tại chỗ chịu chết nghĩ thầm:- Thân hình của Vô Kỵ cao lớn hơn ta nhiều, y đã chui qua được sao ta lại không chui được? Tại sao ta lại chịu bó tay nằm nơi đây ?Có ngờ đâu trên đời có nhiều chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng được.Cũng vì thế mà một tay cao thủ võ lâm, văn võ toàn tài bị kẹt chặt trong hang đá, tiến không được mà thoái cũng không xong.Lại nói về Vô Kỵ mắc phải gian kế của Trường Linh, người bị rơi thẳng xuống vực.Trong lúc chàng đang bị rơi trong lòng cứ tự hận nghĩ thầm:- Vô Kỵ ơi! Vô Kỵ ơi! Mi thật là đồ vô dụng quá. Mi đã biết rõ Trường Linh là một kẻ gian trá vô cùng, tại sao ngươi lại còn mắc hỡm y? Ðáng chết lắm! Ðáng chết lắm!Tuy chàng vẫn tự mắng chửi thầm nhưng chàng vẫn cố nghĩ cách để cứu mình.Chàng cảm thấy chân khí trong người vẫn lu thông như thường liền vận khí tung mình nhảy lên để khỏi rơi nhanh như vậy thì lúc tới mặt đất sẽ tan xương nát thịt.Nhưng người đang lơ lửng ở trên không, không có chỗ để mượn sức thì làm sao mà nhảy trở lên được.Chàng chỉ nghe tiếng gió thổi qua tai kêu vù vù và hai mắt lòa đi vì ánh sáng do tuyết phản chiếu tới.Vô Kỵ biết lúc này sự sống chết của mình như chỉ mảnh treo chuông.Chàng bỗng thấy chỗ cách xa hơn trượng có một đống tuyết lớn.Chẳng cần biết dưới đống tuyết đó là vật gì chàng liền lộn một vòng đâm thẳng về đống tuyết đó, cố tung mình nhảy lên một cái.Nhưng chàng từ trên cao muôn trượng rớt xuống, sức mạnh biết bao nếu là người thường thì đã nát bấy thành đống thịt vụn trên đống tuyết đó rồi.Nhưng Vô Kỵ nhờ có oai lực của Cửu Dương Thần Công nên chàng chỉ nghe mấy tiếng "cách" và hai dùi thì đau nhức vô cùng.Thì ra xương dùi của chàng đã bị gãy hết.Tuy chàng bị thương nặng nhưng thần chí vẫn tỉnh táo
data-ad-slot="8346126209">