Cô Gái Đồ Long

Chương 35




Thục Nhân cười nhạt nói:- Người ta, một thằng nhỏ nh thế mà còn có tình nghĩa biết cứu bạn lúc lâm nguy, chứ có phải như anh là kẻ vô tình bạc nghĩa như thế đâu.Thái Xung thấy vợ mắng nhiếc mình như vậy, mặt đỏ bừng liền chộp lấy gáy Vô Kỵ quăng ra ngoài xa, quát lớn:- Thằng nhãi con này đi mà gặp cha mẹ mi đi!Y ném một cái thật mạnh, đầu Vô Kỵ nhằm một tảng đá lớn mép núi đâm tới.Vô Kỵ không sao cự được, bị Thái Xung ném ra như bay và trông thấy đầu của mình sắp va vào tảng đá vỡ sọ vọt óc đến nơi...Bỗng nhiên có một sức mạnh ở bên cạnh phi tới lôi mạnh người Vô Kỵ sang bên.Vô Kỵ chưa hoàn hồn, hai chân đã đứng xuống mặt đất, mắt sưng húp, chỉ trông thấy được chút xíu thôi, nhưng y cũng quay đầu lại nhìn xem người nào đã ra tay cứu giúp mình.Y thấy một thư sinh trạc trung niên, mặc áo dài trắng đứng cách chỗ mình chừng năm thước. Thục Nhân, Thái Xung đều nhìn nhau kinh ngạc vô cùng vì vợ chồng họ không biết thư sinh đó tới lúc nào và ở đâu tới mà dù người đó có núp sẳn đàng sau tảng đá thì vợ chồng y thế nào cũng biết.Tại sao từ nãy giờ không ai hay một tí gì cả nên cả vợ chồng y mới ngạc nhiên như thế. Vả lại cái ném của Thái Xung ít nhất cũng có năm sáu trăm cân sức mà thư sinh chỉ dùng tay áo khẽ cuộn một cái đã tiêu giải được sức mạnh đó và đặt Vô Kỵ đứng sang bên một cách nhẹ nhàng vô cùng đủ thấy thế võ của y cao siêu biết bao. Nhưng vợ chồng Thái Xung thấy chàng ta tuổi trạc bốn mươi, mặt mũi trông rất thanh tú bảnh trai, đôi mày vừa dài vừa xuôi xuống hai bên, cạnh mép có mấy vết hằn khá sâu.Thư sinh cứ đứng yên ở đó chẳng nói chẳng rằng, ngửng mặt nhìn nơi khác hình như đang nghĩ ngợi điều gì vậy.Thái Xung ho một tiếng rồi hỏi:- Các hạ là ai, tại sao lại ra tay can thiệp đến việc của phái Côn Luân chúng tôi?Thư sinh nọ cúi đầu vái chào đáp:- Thế ra ngài là Thiết Cầm tiên sinh Hà tiền bối đấy. Tại hạ ngưỡng mộ anh danh đã từ lâu, chẳng hay vị này có phải là Hà phu nhân không? Còn tại hạ đây là Dương Tiêu.Chàng ta vừa nói xong hai chử Dương Tiêu, Thái Xung, Thục Nhân và Vô Kỵ ba người không hẹn mà nên, đều thất thanh kêu ủa một tiếng.Tiếng kêu của Vô Kỵ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, còn tiếng kêu của vợ chồng Thái Xung vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ nghe tiếng kêu "xọet xọet" hai tiếng, hai nữ đệ tử của phải Côn Luân đã rút trường kiếm ra khỏi bao rồi chúng xoay ngược hai thanh kiếm đưa cho sư phụ và sư mẫu.Vợ chồng họ Hà cầm hai thanh kiếm đó rồi múa kiếm xông vào tấn công luôn bảy tám thế, thế kiếm nào của họ cũng nhằm những yếu huyệt của kẻ địch mà điểm tới.Dương Tiêu tựa như không hay biết gì hết, y nghe tiếng kêu của Vô Kỵ chứa đầy sự mừng rỡ, trong lòng cũng lấy làm ngạc nhiên bèn liếc nhìn thằng nhỏ, thấy mặt dính đầy máu tươi, mặt sưng húp không còn ra vẻ người chút nào. Nhưng y vẫn trông thấy vẻ vui mừng lộ ra trên bộ mặt sưng vù đó.Vô Kỵ lại hỏi:- Ngài... có phải là Quang Minh Sứ Giả của Minh Giáo Bát Dương Tiêu đấy không?Dương Tiêu gật đầu đáp:- Cậu bé, sao cậu biết tên họ của tôi như vậy?Vô Kỵ chỉ Bất Hối rồi tiếp:- Cô bé này là con gái của bác đấy!Nói xong y kéo tay bất hối tới gần và nói tiếp:- Em Bất Hối, mau lại chào cha em đi! Chúng ta đã kiếm thấy cha em rồi đấy.Bất Hối trợn tròn đôi mắt nhìn chòng chọc vào Dương Tiêu và nói:- Ông có phải là cha tôi không? Mẹ tôi đâu? Tôi phải đi tìm mẹ tôi.Thì ra Bất Hối cứ nghĩ đến mẹ là khóc, suốt dọc đường, Vô Kỵ cứ dỗ dành bảo nó tới đây là để tìm mẹ nó.Dương Tiêu nghe nói giật mình, túm lấy đầu vai Vô Kỵ vội hỏi:- Cậu em, nên nói rõ ra một chút, con bé này là con của ai? Mẹ nó là ai thế?Chàng dùng sức nắm, Vô Kỵ đau buốt tận xương nhưng vẫn không chịu hèn kém nên không kêu đau. Nhưng rút cuộc y vẫn phải kêu "ớ" một tiếng rồi mới nói ược.- Bất Hối là con gái của bác, mẹ em là Kỷ Hiểu Phù nữ hiệp của phái Nga Mi đấy.Mặt đã nhợt nhạt, Dương Tiêu nghe Vô Kỵ nói như vậy lại càng nhợt nhạt hơn nữa, giọng run run đáp:- Nàng... nàng có con gái thật? Hiện giờ... nàng đang ở đâu?Chàng ta vừa nói vừa giơ hai tay ra ẳm Bất Hối thấy hai má con nhỏ bị Thái Xung đánh hai chưởng sưng húp lên nhưng vẫn còn vẻ giống Hiểu Phù.Chàng đang nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên thấy trên cổ Bất Hối có một sợi dây tơ màu đen, liền khẽ kéo ra xem. Quả nhiên thấy đầu dây có một cái thiết bài, trên mặt có khắc một cái mặt nạ ma quỷ đang múa nanh múa vuốt.Ðó là Thiết Ma lệnh của Minh Giáo mà chàng đã tặng cho Hiểu Phù đeo.Lúc này chàng không còn hoài nghi gì nữa, liền ôm chặt Bất Hối và hỏi :- Mẹ con đâu? Mẹ con đâu?Bất Hối đáp:- Mẹ con mất rồi, con đang đi tìm mẹ con, cha có thấy mẹ con không?Dương Tiêu thấy con mình tuổi quá nhỏ, ăn nói không rõ rệt liền đưa mắt nhìn Vô Kỵ có ý hỏi xem sao.Vô Kỵ thở dài một tiếng rồi đáp:- Thưa bác họ Dương, tôi nói ra bác đừng đau lòng nhé! Kỷ cô nương đã bị sư phụ của nàng đánh chết rồi, lúc sắp chết...Dương Tiêu quát lớn:- Ngươi nói dối, ngươi nói dối.Chỉ nghe cắc một tiếng, bả vai của Vô Kỵ bị chàng bóp vỡ.Tiếp theo đó cả Dương Tiêu lẫn Vô Kỵ đều ngã ra đất. Dương Tiêu tay vẫn ôm chặt con gái mình.Dương Tiêu đột nhiên nghe tin Hiểu Phù đã chết y liền chết giấc tức thì.Vô Kỵ bị chàng bóp đau quá mà té ngã, vợ chồng Thái Xung đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai cùng chĩa mũi kiếm dí vào giữa mí mắt và yết hầu của Dương Tiêu.Thì ra Dương Tiêu là một nhân vật rất quan trọng trong tay Minh Giáo, có thù oán rất lớn với phái Côn Luân
data-ad-slot="8346126209">