Cô Gái Đồ Long

Chương 32




Vô Kỵ thấy trong bọc áo của Hiểu Phù có bảy tám lạng bạc, liền lấy bỏ vào túi để sử dụng.Tuy y không biết núi Côn Luân cách đó bao xa, nhưng y nghĩ mấy lạng bạc đó cũng đủ làm lộ phí đi đến nơi.Hai đứa bé đi nửa ngày mới ra khỏi Hồ Ðiệp Cốc.Bất Hối chân nhỏ, bước đi rất ngắn nên đã mỏi mệt không đi nữa được.Nghỉ ngơi lâu một lúc, hai đứa bé lại tiếp tục lên đường.Tối hôm đầu, hai đứa không tìm được khách điếm để trọ, đi mãi đến trời tối hẳn mà vẫn còn lang thang trong rừng núi, bốn bề chỉ nghe tiếng sài lang rú và tiếng cú kêu.Bất Hối kinh hãi đến khóc òa lên, Vô Kỵ cũng sợ, nhưng trong hoàn cảnh này y phải gượng làm ra gan dạ.Y thấy bên cạnh đường có một cái hang, liền kéo Bất Hối vào đó ẩn nấp.Y ôm Bất Hối vào lòng và lấy tay bịt tai con nhỏ lại để nó không nghe tiếng rú của thú dữ.Ðêm đó, hai đứa bé vừa đói vừa sợ nên không sao ngủ được.Sáng hôm sau, Vô Kỵ hái ít trái cây rừng cùng Bất Hối ăn, xong hai đứa lại tiếp tục đi.Ði đến chiều tối mà vẫn chưa ra khỏi rừng núi.Bất Hối đột nhiên thất thanh la lớn và chỉ tay vào một cỗ thụ bên đường.Vô Kỵ đưa mắt nhìn rồi cũng hoảng sợ, vội kéo Bất Hối ù té chạy.Thì ra trên cây đó có hai cái xác đang treo lủng lẳng.Hai đứa chạy được mười bước thì vấp phải đá, cùng té một lượt.Vô Kỵ đánh bạo quay đầu lại nhìn, y càng kinh ngạc và buột miệng la lớn:- Hồ tiên sinh.Thì ra hai cái xác treo lủng lẳng trên cành cây đó vừa bị gió thổi, một cái quay mặt trở lại, nên Vô Kỵ mới nhận ra là Hồ Thanh Ngưu.Còn một cái xác nữa, tóc dài xõa xuống lưng, y nhận ngay ra là xác của một thiếu phụ.Nhìn y phục y lại nhận ra là Vương Nạn Cô, vợ của Thanh Ngưu.Trong lúc trời tranh sáng tranh tối, gió thổi ào ào làm hai xác phất phới, trông lại càng rùng rợn.Vô Kỵ định trần một lát rồi tự an ủi:- Không sợ, không sợ.Kế y bò dậy, từ từ đi tới gần, quả nhiên thấy hai cái xác treo lơ lửng trên cây chính là vợ chồng Hồ Thanh Ngưu.Y thấy mặt hai vợ chồng Thanh Ngu có ánh sánh vàng lấp lóe, nhìn kỹ mới rõ mặt của hai người đều có cắm bông mai vàng.Lúc nầy Vô Kỵ mới hiểu và nghĩ thầm:- "Thì ra hai vợ chồng Hồ tiên sinh vẫn không sao thoát khỏi bàn tay độc ác của Kim Hoa lão bà".Y lại thấy một cái xe lừa mục nát nằm dưới khe suối, còn con lừa thì bị chết chìm dưới nuớc.Trời đã tối, biết không thể nào tiếp tục đi nữa, y đành cùng Bất Hối nằm ngủ dưới gốc cỗ thụ.Ngủ tới nửa đêm bỗng nghe có tiếng dã thú cắn nhau.Vô Kỵ thức tỉnh, mở mắt ra nhìn thì thấy có năm sáu con sài lang đang kêu rú và tranh ăn xác con lừa.Y vội cõng Bất Hối leo lên cành.Mấy con sài lang nghe tiếng động liền chạy lại quây quần dưới gốc cây, ngửng đầu lên nhìn. Một lát sau chúng lại quay trở xuống khe núi tiếp tục ăn xác con lừa.Nhưng chúng vẫn thèm ăn thịt người hơn nên lại quay lại gốc cây chầu chực.Chờ trời sáng hẳn chúng mới bỏ đi.Vô Kỵ thấy rõ lũ sài lang đã đi xa rồi liền cõng Bất Hối leo xuống.Ðoạn, y cởi sợi dây treo vợ chồng Thanh Ngưu để buông hai cái xác xuống, bỗng nghe kêu "bộp" một tiếng, trong người Nạn Cô có một cuốn sách rơi ra, Vô Kỵ vội lượm lên xem, mới hay đó là một quyển sổ viết chữ bằng tay, ngoài bìa đề "Ðộc vật đại toàn".Y mở ra xem, thấy viết chằng chịt các thứ độc vật, cách sử dụng và cách phá giải.Y liền bỏ vào trong túi rồi đặt hai cái xác vào một chỗ, nhặt những cục đá và đất, đắp lên thành một cái mộ.Y quỳ xuống lạy rồi mới dắt Bất Hối lên đường.Trưa hôm đó chúng đã đi tới đường cái quan, không bao lâu thì vào một thị trấn nhỏ.Y định mua cơm ăn, nhưng tới nhà nào cũng thấy bỏ trống không một bóng người.Bất đắc dĩ y đành tiếp tục lên đường nữa
data-ad-slot="8346126209">