Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 89




‘’ Lục Kiều Vũ, tóc của cậu…’’- Diệp Tử hả hốc mồm, trợn mắt kinh ngạc nhìn cô bạn Kiều Vũ đứng ở cửa lớp.

Theo câu nói của Diệp Tử, các bạn trong lớp cũng đồng thời nhìn về phía cửa, mắt trợn tròn vì kinh ngạc, có người không nhịn được mà thốt lên:’’ Có phải mình đang nằm mơ không vậy?’’

Lục Kiều Vũ cắt tóc rồi, chưa kể còn nhuộm một đầu màu tím khói.

Thực sự bọn họ vẫn quen với hình tượng cô bạn học kiêu ngạo và lạnh lùng hơn. Trông Kiều Vũ thế này thực sự là sốc tận óc. Cô mang một đôi giày đường phố, quần áo thì phối theo phong cách ngầu ngầu mà chưa từng thử qua, lớp trang điểm trên mặt đậm đến khó tin, nhưng tổng thể vẫn rất phù hợp với mái tóc màu tím khói. Tuy không toát lên vẻ đẹp của tiểu thư quyền quý nhưng lại rất giống như một chị đại đầy quyền lực, cả người toát ra một loại sức quyến rũ cuốn hút người khác.

Thực ra thì dù theo đuổi phong cách nào đi chăng nữa, trông cô vẫn rất dọa người.

Kiều Vũ đặt cặp sách xuống bàn, thản nhiên xem như không có gì gạt ánh mắt của bạn học sang một bên. Dường như tâm tình lại tốt hơn một chút. Cô bỗng nhớ lại hôm qua ở salon làm tóc, Sở Phi Dương đã cầm kéo giúp cô tháo xuống mái tóc dài mà Kiều Vũ rất trân quý.

Ngô Lệ nói nếu như để tóc dài, thì sẽ càng trông giống con nhà quý tộc hơn. Từ đó tới giờ Kiều Vũ chưa từng cắt ngắn, luôn duy trì một độ dài tóc ngang lưng vừa phải. Điều đó cũng trở thành một thói quen không thể bỏ của cô. Vậy mà hôm qua cô lại bằng lòng để Sở Phi Dương cắt nó đi.

Thực ra chiều qua cô đã đắn rõ rất nhiều, lúc ngồi trước gương thợ làm tóc có hỏi cô có chắc chắn không, Kiều Vũ ban đầu rất kiên định nhưng cũng rất lung lay. Mà thợ làm tóc nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, sợ cô phật ý cũng không dám làm bừa, vậy là bọn họ đã duy trì tư thế đó gần một tiếng.

Cuối cùng Sở Phi Dương ngồi cạnh cũng không nhịn được mà thốt lên:’’ Để tôi cắt cho cậu, đừng làm khó người ta.’’

Phi Dương cầm trên tay cây lược, một lần cuối cùng chải tóc cho Kiều Vũ. Mái tóc mềm mượt như nước chảy trên tay, mát lạnh lại thoải mái. Đây là lần đầu tiên cậu ta chải tóc cho bạn khác giới, một mái tóc mây mềm mượt mà nếu như cắt đi thì ngay cả Phi Dương cũng cảm thấy rất đáng tiếc chứ đừng nói Kiều Vũ.

Phi Dương không biết lí do vì sao cô cắt tóc, nhưng có lẽ phải quyết tâm lắm mới có thể đi đến đây. Khoảnh khắc Phi Dương cầm cây kéo lên, Kiều Vũ lạnh người. Ngay cả Sở Phi Dương cũng cảm nhận được sự không nỡ và tiếc nuối tràn ngập trong đáy mắt cô.

Từng lọn từng lọn tóc cứ thế rơi xuống nền đất, không đến vài phút sau tóc của Kiều Vũ đã bị cắt hết, chỉ còn đến hơi quá vai. Ai nuôi tóc dài lâu năm sẽ hiểu, nó là một phần của cơ thể, mà nếu như cắt đi sẽ không chỉ nuối tiếc mà còn đau đớn tận tâm can. Kiều Vũ nhìn bản thân mình trong gương, không còn mái tóc dài, là một gương mặt mới mẻ hơn.

Cô trước đây luôn có một rào cản vô hình ngăn cách mình với thế giới bên ngoài, hôm nay cô đã cắt tóc rồi. Vậy thì sẽ không còn bất cứ thứ gì có thể ngăn Kiều Vũ được nữa. Cô đã quá mệt mỏi khi phải làm theo ý của Ngô Lê giống như một con rối, cô muốn nhuộm tóc, cô muốn ăn chơi, cô muốn trở thành những người mà trước đây Ngô Lệ luôn coi thường và ghét bỏ.

Cô muốn trả thù bà ấy vì đã không thấu hiểu mình, muốn trả thù bố vì đã có con với người phụ nữ khác. Từ ngày hôm nay, bọn họ tuyệt đối không thể tiếp tục điều khiển cuộc sống của cô, nhất định sẽ không.



‘’ Tôi muốn nhuộm tóc.’’

Sở Phi Dương ngây người, Lục Kiều Vũ lại có thể chịu chơi đến như vậy? Rốt cuộc là cô ấy bị cái gì kích thích cơ chứ.



Mẫu tóc mà Kiều Vũ để không quá ba ngày liền trở thành kiểu tóc hot nhất lan tràn ngập trên mạng xã hội, bộ quần áo phong cách đường phố của cô cũng cháy hàng trong một nốt nhạc, phụ kiện và cách trang điểm cũng là tâm điểm cho các bạn nữ khác. Bình thường đi vào trong Âu Hoa cứ mười mét sẽ có một bạn nữ không là kiểu tóc thì cũng là quần áo giống cô.

Lục Cảnh Hiên không nhịn được cảm thán:’’ Đáng sợ, đúng là đáng sợ! Chúng ta có một Lục Kiều Vũ rồi giờ còn thêm mấy trăm phiên bản lỗi nữa.’’

Châu Từ tiến đến trước mặt Phi Dương, thoải mái khoác vai cậu ta:’’ Cậu sắp bị tóm đi rồi, chúng ta đi ăn bữa cuối chia tay đi.’’

Phi Dương không nói gì tùy cho bọn họ sắp xếp, dạo gần đây cậu cứ liên tục có dự cảm không lành, chỉ sợ lại sắp có chuyện xảy ra.

Bọn họ kéo nhau tới một nhà hàng Trung Hoa sang trọng, Châu Từ quen biết với giám đốc ở đây nên không cần đặt bàn cũng có thể được ngồi ở vị trí tốt nhất dành cho khách VIP. Châu Từ cầm menu, vừa nhìn huých nhẹ vào vai của Phi Dương:’’ Cậu muốn ăn gì?’’

Sở Phi Dương giật bắn mình, lơ đễnh trả lời:’’ Gì cũng được.’’

Châu Từ phát hiện ra Sở Phi Dương cứ nhìn về một phía từ nãy giờ, trạng thái không hề tập trung liền khẽ nhíu mày:’’ Cậu có chuyện gì vậy?’’

Phi Dương xua tay nói với cậu ta không sao, thực ra vừa nãy anh có nhìn thấy Ngô Diệu Chân đi vào đây cùng với một người phụ nữ quen mặt, vậy nên không tránh khỏi tò mò. Thực ra Ngô Diệu Chân đã rơi vào tầm ngắm của Sở Phi Dương từ rất lâu, chẳng qua anh mãi không tìm được sơ hở của người này nên không có lí do gì để đụng vào hắn. Nhưng trực giác mách bảo cho anh biết một điều rằng, Ngô Diệu Chân này thực sự không có ý tốt.

Những học sinh tham gia kì thi quốc gia đều phải ở một tuần cách li với gia đình và bạn bè trong nơi ở được sắp xếp trước. Khách sạn số chín của Lục thị, đối diện với hậu trường thi. Năm nào cứ mỗi lần diễn ra các cuộc thi này, Lục thị sẽ tài trợ nơi ở và thức ăn cho các học sinh. Tổng cộng có hơn một nghìn thí sinh tham gia dự thi, và một nghìn phòng khách sạn được chuẩn bị sẵn. Chi phí cho hoạt động này là một con số không hề nhỏ, người khác nhìn vào chỉ có thể nói Ngô Lệ thực sự rất chịu chi.

Suốt một tuần liền bọn họ sẽ phải ở trong phòng kín cách li không có điện thoại và mạng internet, chỉ được đem theo tài liệu ôn tập cần thiết và đồ dùng cá nhân. Còn ba ngày nữa là đến hạn, ai trong Âu Hoa cũng không tỏ ra quá lo lắng.





‘’ Lục Kiều Vũ, tóc của con bị sao vậy?’’- Ngô Lệ phu nhân vừa bước chân vào đến cửa nhà, mắt trợn trừng nhìn Lục Kiều Vũ đang thản nhiên gác chân lên bàn xem phim.

Kiều Vũ bỏ miếng khoai tây chiên vào trong miệng, hời hợt đáp:’’ Con mới đi cắt.’’

Ngô Lệ tức đến không nói thành lời, vội vàng đi đến giật ngay gói đồ ăn vặt trong tay Kiều Vũ ra:’’ Cái gì đây? Ai cho phép con ăn những loại thực phẩm rác này? ‘’

Tức giận một hồi Ngô Lệ liền lớn tiếng quát:’’ Người đâu? Quản gia Mộc đâu? Ai mua những thứ này?’’

Kiều Vũ không nhìn nổi cảnh Ngô Lệ quát tháo người hầu, đột nhiên đứng bật dậy:’’ Con mua đấy.’’

Ngô Lệ sững người mất vài giây, sau nhìn mấy người hầu đứng đó, nghiêm giọng ra lệnh:’’ Còn đứng đó làm gì. Không mau đem những thứ này vứt hết đi cho tôi.’’

Ngô Lệ nhìn Kiều Vũ, túm lấy quần áo trên người cô, tức đến mức giọng nói phát ra cũng run theo:’’ Sao con dám mặc những thứ quần áo này chứ? Mặc rồi thì cũng thôi đi, đến tóc cũng dám cắt, còn nhuộm một cái đầu không giống ai như vậy nữa? Có phải làm cho mẹ tức chết con mới vừa lòng đúng không?’’

Kiều Vũ không nói gì, cứ thế đi lướt qua người Ngô Lệ giống như bà trước mặt cô là người vô hình, xem như không nhìn thấy, tai cũng không nghe thấy. Ngô Lệ trân trân nhìn theo bóng lưng con gái, không chịu được liền ngã ngồi xuống ghế sô pha, ôm ngực thở dốc. Quản gia Mộc nhìn thấy sắc mặt phu nhân kém như vậy, liền bước đến bàn rót cho bà một li trà, giúp Ngô Lệ bình tĩnh lại.

Ngô Lệ đến lúc này mới nhận ra, bà bây giờ không thể nào kiểm soát con gái của mình được nữa. Lục Kiều Vũ giống như một người xa lạ, trước đây con bé không phải thế này, đại tiểu thư của Lục gia có trên có dưới, biết cách đối nhân xử thế không thể nào biến thành bộ dạng bất cần đời như bây giờ.

Là Kiều Vũ thay đổi, hay do từ trước tới nay Ngô Lệ chưa từng hiểu cô? Lúc làm xong mái tóc mới, tối đó Kiều Vũ đã khóc rất lâu. Cô là một người rất ít khi rơi nước mắt, cảm xúc chai lì đến mức cho dù có uất ức cũng chỉ biết nuốt ngược vào trong. Thực sự lúc đó nếu không có Sở Phi Dương, cô nhất định sẽ bỏ về.

Phi Dương hỏi Kiều Vũ lí do cô cắt tóc, cô chỉ nhàn nhạt nói với cậu ta, bản thân mình đã bị ràng buộc quá lâu, bị nhốt trong một cái lồng quá cứng. Nếu hôm nay cô có thể cắt đi mái tóc này, cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ không cần phải nghe theo sự sắp đặt của Ngô Lệ, không cần chịu áp lực vô hình từ bá ấy. Cô là con người, không phải một con robot biết nói.

Ngô Lệ có thể thấu hiểu cô, nhưng bà ấy chọn cách nuôi dạy Kiều Vũ theo một cách khác. Nhưng mà cô là con người, không phải là thánh nữ, không thể nào luôn luôn hoàn hảo. Kiều Vũ không muốn mỗi lần bà ấy đều nói, mẹ kì vọng con thế nào, nuôi dạy con ra sao. Nhưng mà bà ấy quá tàn nhẫn, cũng quá ác độc. Ác độc đến mức chính cô cũng phải khiếp sợ, tàn nhẫn đến độ chính cô cũng không chấp nhận nổi.

Mà tất cả bọn họ đều không biết, Lăng Thiếu Mai đứng trong một góc yên lặng quan sát tất thảy mọi thứ, khóe môi nở một nụ cười không thể nào lạnh lùng hơn.