Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 103




Kiều Vũ mơ màng mở mắt ra, lấy tay quơ quơ xung quanh thì phát hiện mình đang nằm trên giường. Cô ngồi dậy nhìn đồng hồ, hơn chín giờ tối.

Kiều Vũ xuống giường, mở cửa đi xuống phòng bếp. Quản gia Mộc nhìn thấy cô đứng bên cửa phòng ăn, nét mặt không giấu được sự vui sướng, bà ấy bê một nồi gì đó từ trong bếp ra, đặt lên trên bàn ăn, hứng khởi nhìn Kiều Vũ:

“Tiểu thư dậy rồi sao, Phi Dương thiếu gia hôm nay đích thân xuống bếp nấu canh gà, cô mau lại ăn đi.”

Kiều Vũ ngó một lượt, ngồi vào bàn ăn rồi hỏi quản gia:”Cậu ta đi đâu rồi?”

“Cậu ấy có chút chuyện nên về trước rồi.”

Quản gia Mộc nói xong liền đi ra sau bếp rồi biến mất. Kiều Vũ mấy ngày nay cái gì cũng nuốt không trôi, vừa ngủ dậy nhìn bát canh gà trước mắt bụng bỗng chốc sôi lên vì đói. Bát canh nóng bốc hơi nghi ngút, mùi canh gà tỏa ra khắp phòng, mùi hương của nấm kết hợp với nước cốt đậm vị, uống một hớp mà ấm cả lòng.

Kiều Vũ chỉ hơi ngạc nhiên, Sở Phi Dương cũng biết nấu ăn sao. Đúng lí ra thì phải không biết mới đúng. Hôm đó vì không muốn công sức của cậu ta đổ sống đổ biển, Kiều Vũ thực sự đã ăn rất no. No đến mức cô còn cảm thấy đau bụng nữa là.

Cô vào trong bếp tìm quản gia Mộc, dặn bọn họ từ giờ không được nấu nhiều đồ ăn như lúc trước nữa. Thực ra không nên lãng phí thức ăn. Nhưng cả phòng bếp lúc này chỉ còn hai ba người đang dọn dẹp lau chùi, những người khác đều vẫn đang dọn đồ bên ngoài vào. Hôm nay Lục thị tổng vệ sinh nên rất bận rộn.

“Tiểu thư, cô có cần gì không?”-Một cô giúp việc đi lên hỏi Kiều Vũ.

“Quản gia Mộc đâu?”- Kiều Vũ vừa xem bọn họ dọn dẹp vừa hỏi.

“Bà ấy ra ngoài sân dọn đồ rồi, không có ở đây ạ.”

Kiều Vũ thấy vậy cũng không hỏi nữa, nhưng vừa quay ra khỏi bếp liền bị một đống băng gạc trong thùng rác làm cho kinh hãi.

“Có ai bị thương sao?’’

Cô giúp việc thành thật trả lời:”Là Sở thiếu. Vừa nãy cậu ấy nấu canh nên không cẩn thận bị cắt vào tay.”

Kiều Vũ nhìn đống băng gạc dính máu trong thùng rác, lòng không khỏi xót xa.

“Nhưng cô yên tâm, bác sĩ nói cậu ấy không sao.”



Đêm tối, Lục thị sáng đèn nhưng lại âm u lạnh lẽo đến khó tả. Gió lùa qua khiến cửa sổ đập vào tường làm Kiều Vũ giật mình. Cô nhìn ra bên ngoài, hôm nay gió lớn quá. Kiều Vũ đã quỳ trong phòng thờ hơn hai tiếng, vì đêm nay cô không ngủ được. Bây giờ cả hai chân đều tê cứng, không đứng dậy nổi.



Ánh đèn vàng nhạt lờ mờ trong phòng thờ, soi lên hai tấm ảnh đặt cạnh nhau ở trên cao. Kiều Vũ bất giác lúc này lại rơi nước mắt, hôm nay là tròn bảy ngày bố mẹ cô qua đời. Bình thường ban ngày Sở Phi Dương đều ở bên cạnh, hắn không cho cô quỳ quá sức thế này. Nên Kiều Vũ chỉ có thể chờ tới đêm khi mọi người đi ngủ hết mới có thể ở đây canh linh đường.

Trước đây Kiều Vũ rất ghét mỗi khi Ngô Lệ giáo huấn mình, nhưng giờ muốn nghe bà ấy nói cũng không còn cơ hội nữa. Ngay cả cơ hội để gặp bố mẹ mình lần cuối cùng, cô cũng không còn. Dạo này cô phát hiện bản thân mình rất muốn ngủ, tần suất muốn ngủ nhiều hơn bình thường. Có hôm còn ngủ đến hai mươi tiếng.

Còn một tháng nữa là thi đại học, Phi Dương không thể nào lúc cũng cũng ở bên cạnh Kiều Vũ. Vậy nên ngoài thời gian học mới có thời gian đến thăm cô. Tình trạng của Kiều Vũ đã tốt hơn rất nhiều so với thời gian trước, không còn đáng lo nữa.

Sáng hôm sau, lớp A vẫn như mọi ngày, thiếu đi hai người không khí vẫn không có gì khác biệt. Tư Thuần ngồi ôn bài một mình chỗ cũ, thỉnh thoảng buồn buồn lại liếc nhìn sang chỗ trống bên cạnh.

Tư Thuần nhìn ra ngoài cửa lớp, ngạc nhiên đến mức đang trong giờ học mà tự dưng đứng bật dậy. Cả lớp khó hiểu nhìn cô, sau đó nhìn theo cánh tay của Tư Thuần ra ngoài cửa lớp, lúc này thì bọn họ đều há hốc mồm không tin.

Lục Kiều Vũ khoác cặp sách đứng bên ngoài, ung dung cúi đầu chào giáo viên rồi đi về vị trí. Mấy hôm nay Trương Phương nhân lúc Kiều Vũ không có ở đây tha hồ khua môi múa mép, đến lúc này mặt cũng tái mét không còn giọt máu.Trong lớp đột nhiên rộ lên một loạt lời bàn tán, nhưng Kiều Vũ chỉ cần liếc xung quanh lớp một lượt, không đến một giây sau không khí lớp học liền rơi vào trạng thái trầm mặc.

Cô tháo cặp sách ngồi xuống, tiếp tục bắt kịp bài trên bảng. Mà lúc này, Trương Phương ngồi bên trên Kiều Vũ sắc mặt đã trắng bệch, tay cầm bút cũng run cầm cập.

Chuyện Kiều Vũ đi học lại đã nhanh chóng lan rộng ra toàn trường, trông cô vẫn rất bình thường, không khác gì so với lúc trước đây là bao, nhưng nhìn kĩ là nhận ra hình như đã gầy hơn nhiều so với lúc trước. Bạn bè ai cũng biết là cô mất đi người thân, vậy nên cũng không dám lại gần.

Thực ra Kiều Vũ quay lại đây chỉ là muốn hoàn tất thủ tục tốt nghiệp của mình. Bởi vì cô đủ khả năng tốt nghiệp loại suất sắc nên được miễn không phải thi, nhưng vẫn cần đi học đủ bởi nếu như nghỉ nhiều quá sẽ không được xét tốt nghiệp. Hơn nữa kì thi Đại học và Tốt nghiệp được tách riêng, vậy nên mỗi ngày đến lớp cô cũng không cần phải học bài, đi cho đủ số lượng là được.

Tiếng chuông báo tan học vừa reo lên, bạn bè đều ùa nhau ra ngoài cửa lớp. Tư Thuần cất sách vở xong, quay sang nhìn Kiều Vũ lại phát hiện cô đang ngủ quên trên bàn.

“Kiều Vũ, tan học rồi mau dậy thôi.”- Tư Thuần lay nhẹ vai cô ấy, khẽ gọi.

Kiều Vũ lúc này mới lờ mờ tỉnh dậy, phát hiện trong lớp chỉ còn mình và Tư Thuần thì có chút bất ngờ, mơ màng nói:”Tan học rồi sao?”

Kiều Vũ dụi dụi mắt, ngồi học không biết sao lại ngủ quên. Chưa kể cô nhớ hình như là tối qua cũng ngủ rất sớm mà. Nét mặt Tư Thuần dần trở nên khó coi:”Kiều Vũ, sáng nay cậu có ăn gì không?”

“Sáng nay chỉ ăn một chút cháo. Dạo này cái gì cũng không vừa miệng.”

Lãnh Tư Thuần lúc này đột nhiên mở cặp sách lấy ra một vỉ thuốc đã hết, đưa cho Kiều Vũ:”Mình nhìn thấy nó trong thùng rác của phòng bếp. Sợ là có người cố ý bỏ vào trong đồ ăn.”

Kiều Vũ cầm vỉ thuốc trong tay, nhất thời im lặng không nói nên lời. Trong nhà cô vậy mà có người dám làm ra loại chuyện này.

“Hèn chi…hèn chi gần đây tôi cứ cảm thấy buồn ngủ liên tục, đầu óc còn thường xuyên không tỉnh táo.”



Kiều Vũ ngẫm nghĩ một lát, chỉ thấy mắt cô ấy lóe lên một tia khác lạ, không để ý đến Lãnh Tư Thuần cầm vội sách vở lao ra ngay bên ngoài cửa lớp. Vừa đi, Kiều Vũ vừa gọi điện cho Nhiếp Quân:

‘’Anh nói có thuốc an thần trong xe của bố mẹ tôi, có xác định được đó là loại thuốc nào không?”

“Baclofen thì phải.” - Nhiếp Quân nghe thấy giọng nói gấp gáp cùng với giọng điệu của Kiều Vũ liền phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Anh khẽ nhíu mày lo lắng:”Có chuyện gì sao?”

Nhưng còn chưa kịp nghe câu trả lời của Nhiếp Quân, Kiều Vũ đã vội tắt máy. Bước chân cô thoáng run, không tin được vào mắt mình mà nhìn lên dòng chữ Baclofen màu đỏ in trên vỉ thuốc đã hết. Điều này có nghĩa là, kẻ sát nhân đó vẫn đang ẩn nấp trong nhà cô. Hắn không chỉ muốn giết bố mẹ, mà ngay cả cô cũng đang nằm trong tầm ngắm.

Trong lòng Kiều Vũ hiện tại không có sợ hãi, mà chỉ thấy hận thù nhiều hơn. Cô nắm chặt vỉ thuốc dở trong tay, tự nhủ nhất định phải tìm ra kẻ đó, nhất định phải thay bố mẹ báo thù. Cô tuyệt đối sẽ không tha thứ, không khoan nhượng cho kẻ đó. Ánh mắt Kiều Vũ hằn lên tia máu, sự phẫn nộ lan tận vào trong tâm can. Nhất định cô sẽ khiến kẻ làm gia đình cô tan nát, sống không bằng chết.

Nợ máu…nhất định phải trả bằng máu.



Hôm nay là thời hạn cuối cùng mà Nhiếp Quân dành cho Lăng Hỷ. Anh chỉnh lại quần áo, chuẩn bị đến nhà giam một lần nữa. Đúng lúc này Lisa bước vào trong, trên tay còn cầm theo tài liệu.

‘’Đi đâu vậy?”- Lisa thản nhiên hỏi.

‘’Đến gặp Lăng Hỷ.”-Nhiếp Quân nói.

“Anh kiên trì thật đấy, dẫu biết là cô ta không nói mà vẫn kiên trì dùng đòn tâm lí. Loại người này không phải cứ kiên trì là được.”- Lisa dựa vào thành bàn làm việc của Nhiếp Quân, cao giọng khuyên anh. Cứ tiếp tục với một phạm nhân như vậy cũng không phải là cách.

Nhiếp Quân gần như bỏ ngoài tai lời nói của Lisa, vẫn đi tới phòng thẩm vấn.

Hôm nay Lăng Hỷ vẫn như mọi ngày, đều nhận hết trách nhiệm về mình, một câu cũng không khai. Nhiếp Quân nhìn Lăng Hỷ như vậy, chán nán nói với cô:” Lục Kiều Vũ suýt thì bị người ta hại chết em có biết không?”

Nghe đến đây ánh mắt của Lăng Hỷ liền khẽ lay động, hai mắt đỏ hoe nhìn Nhiếp Quân:”Cậu ấy…không sao chứ?”

“Có kẻ lén bỏ thuốc an thần vào đồ ăn hằng ngày của em ấy, may là phát hiện kịp thời. Nếu không để lâu dài thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”- Nhiếp Quân lại tiếp tục dùng đòn tâm lí:”Lăng Hỷ, nếu bây giờ em nói, không chỉ cứu được em, mà còn cả Kiều Vũ. Bây giờ bố mẹ không còn, Kiều Vũ không sớm thì muộn lúc nào cũng đối mặt với nguy hiểm. “

Lăng Hỷ bỗng im lặng, cô khẽ vò hai bàn tay mình vào nhau, đấu tranh từng chút một. Cô cứ cho rằng mình đúng, cứ nghĩ rằng chỉ cần im lặng mọi chuyện nhất định sẽ có ngày êm xuôi, nhưng cô lại đánh giá quá thấp Ngô Diệu Chân. Hắn không chỉ muốn chiếm Âu Hoa, mà còn muốn Lục thị đổi chủ.

“Được. Tôi giao bằng chứng cho các người.”

….