Cô Gái Bạc Liêu

Chương 43: Ý mẹ thầm mong em làm dâu




Cả nhà sau đó ngồi bên nhau ăn uống vui vẻ, ấm áp như một gia đình. Được thưởng thức đồ mẹ người yêu nấu, Cố Như vô cùng xúc động và cảm thấy ngại ngùng vì đã phiền bà.

- Ăn đi Như, bác có nấu món con thích nè, bác nấu nhiều cơm lắm hai đứa ăn cho no nha!

Bà chưa vội ngồi xuống bàn, cầm ba ly thủy tinh múc sữa đậu nành từ nồi gang trên bếp ra, cho mỗi người một ly.

Đường Trạch thấy trên bàn đặt dĩa thịt bò hầm váng đậu khô. Anh hào hứng, chỉ tay vào dĩa nhìn mẹ phấn khởi hỏi:

- Mẹ làm váng đậu hả?

Bà cười hiền hậu kéo ghế ngồi xuống.

- Tuần trước con nói mẹ muốn ăn mà?

Anh mơ hồ nhìn vào dĩa váng đậu trước mặt, tâm trí quay về thuở nhỏ. Ngày xưa mẹ anh bán sữa đậu nành, Đường Trạch rất thích ăn váng đậu nên cứ canh me vòi xin.

Để nấu được nồi sữa to, mẹ đã phải thức dậy từ lúc 4h sáng, nhưng để có thêm vài lớp váng, bà phải dậy sớm thêm 30 phút nữa.

Công đoạn làm váng rất cực, mỗi khi sữa nóng lên trên mặt nồi sẽ xuất hiện một lớp váng, phải hớt đi và chờ một lúc thì mới có được một lớp khác. Thế mà bà vẫn chiều anh.

Sau này lên Thành Phố, bà còn cực hơn. Mỗi tuần về nhà một lần, mỗi lần về bà lại thức khuya. Bà bận nhặt đậu và rang xay thành ngũ cốc, xé thịt rồi ram đến khi khô thành chà bông để anh mang về ăn.

Đường Trạch nhìn mẹ nói:

- Mấy thứ này con có thể mua ở Sài Gòn được mà mẹ, chủ nhật con về là để phụ mẹ chứ không muốn mẹ vất vả thêm.

Bà nhẹ nhàng từ chối:

- Mua ngoài không tốt cho sức khỏe! Bên ngoài sao bằng nhà làm?

Vừa nói bà vừa cầm đũa lên.

- Ăn đi hai đứa, ngồi đó nói chút nữa cơm canh nguội lạnh hết ngon giờ!

Lúc ấy cô nhìn thấy mắt anh đỏ, có thể anh đang cố dỗ dành cảm xúc của mình, ngăn những giọt nước mắt. Bà luôn như vậy, yêu anh nhiều hơn bản thân mình.

Nghe mẹ anh nói, Cố Như nhớ tới mẹ ở quê không khỏi cảm thán:

- Bác thương anh Trạch quá, làm con nhớ tới ba má con dưới quê. Làm mẹ ai cũng khổ vậy sao?

Đường Trạch thoáng nở nụ cười, âu yếm nhìn Cố Như giải thích:

- Sau này khi em có con, em sẽ thấy lúc em làm những thứ đó cho con mình, em thấy vui, khổ một nhưng vui mười!



Một người nói, một người tưởng tượng. Dù chưa có con, cô cũng công nhận, khi yêu ai đó bằng cả trái tim, sẽ không tiếc vì đã hy sinh thời gian cho họ ví dụ như cô từng học suốt hai tuần, tập tành liên tục mỗi tối để tự tay dành tặng sinh nhật anh ấy trong khi có thể chọn, đặt một chiếc bánh kem với giá vài trăm nghìn ngoài tiệm.

- Như nè, quê con xa lên xuống bất tiện, hay chủ nhật thằng Trạch về đây con cũng về cùng đi, muốn ăn gì bác nấu cho, cứ xem bác như mẹ con đi!

Bà rất quý mến cô ấy mời cô tới lui nhà mình vào những lúc rảnh rỗi một cách vui vẻ và thoải mái. Cố Như thì có vẻ không tin lắm, tưởng bà đang nói đùa với mình nên nhìn Đường Trạch xin ý kiến. Anh nhìn mẹ rồi nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô:

- Ý mẹ thầm mong em làm dâu đó, có ai vừa mới tới nhà một ngày mà bà nhiệt tình vậy đâu, đừng làm mẹ buồn!

Cố Như mím môi đỏ mặt cười bẽn lẽn hỏi nhỏ:

- Thiệt hả?

- Em nghĩ xem!

Cố Như đảo mắt khó xử trả lời:

- Làm vậy kì lắm bác ơi!

Mẹ anh cười hiền từ, ấm áp nói:

- Không có gì kì hết á! Cứ qua đây ăn với bác cho vui, bác cháu nói chuyện đỡ buồn, chứ thằng Trạch là đàn ông con trai khô khan có gì đâu mà nói.

- Dạ, vậy khi nào rãnh con sẽ qua.

Bà nhiệt tình như vậy khiến Cố Như không thể từ chối. Qua tiếp xúc, cô thấy mẹ anh hiền hậu, khéo ăn nói và dễ chịu nên đồng ý qua lại trò chuyện với bà những khi rảnh rỗi.

- Ừm, nè ăn nhanh đi hai đứa! Chừng nào về kêu mẹ, mẹ đưa tụi con mấy hũ chà bông, chút rau củ đem lên đó ăn dần.

Bà Cố Như ngại không dám ăn nhiều nên chủ động gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Cố Như.

- Nè, có canh hẹ con thích, ăn thử coi ngon không!

Cố Như lễ phép gật đầu cảm ơn, cầm muỗng lên húp miếng canh hẹ, gắp miếng bò xào. Hai mắt cô như sáng ra như.... nhìn bà.

- Đồ bác nấu ngon lắm, như ngoài hàng ấy! Dù con là người dễ tính, nấu gì cũng ăn nhưng cũng biết món ăn thế nào là ngon. Rất hợp khẩu vị con luôn!

Cô nhận định, mẹ anh có kỹ năng nấu ăn thực sự rất tốt. Khi nếm thử một món nào mới, là bà sẽ nấu lại với hương vị tương tự, đây là điều không phải ai cũng có thể làm được.

Bà khoái chí cười lớn, thông qua Đường Trạch biết Cố Như thích ăn gì, đoán được khẩu vị của cô, thế là bà nấu thôi.

Ăn xong Cố Như và anh ở lại nói chuyện với bà tới chiều muộn mới về. Vừa bước ra khỏi cửa, bà cứ đi theo nhắc nhỡ nhớ đưa Cố Như về chơi với bà.

Trên Đường trở về Đường Trạch nói với Cố Như khi anh còn nhỏ, mục tiêu của mẹ là cho anh ăn no mặc ấm, lúc anh đi học mục tiêu của mẹ là để anh học tập thật tốt, thi vào trường trung học tốt, đại học tốt, có tiền đồ rộng mở.

Khi anh đi làm, mục tiêu của mẹ là nhìn anh tìm được một công việc tốt sau đó thuận lợi hẹn hò, kết hôn, sinh con, trải qua hạnh phúc của mình. Mẹ chỉ hy vọng anh sống tốt ngoài ra bà chẳng cần anh đền đáp thứ gì.

Giờ đây anh 39 tuổi, càng ngày càng chín chắn, hiểu chuyện cũng càng ngày càng độc lập. Mà bà không biết bắt đầu từ khi nào đã trở thành một người phụ nữ trung niên ngoài sáu mươi tuổi.

Dáng người có chút mập mạp, làn da trở nên khô héo khô quắt, bà trông già hơn nhiều và cũng cô đơn hơn rất nhiều, sớm tối côi cút hiu quạnh ở nhà làm bạn với vườn rau, chim chóc.

Anh chỉ hận không thể đưa mẹ về sống cùng với mình, để mẹ cô đơn ở nơi quê nhà như thế. Lúc nhỏ vừa mở mắt là hai người có thể thấy nhau, hiện tại chỉ có thể gặp nhau ngày chủ nhật. Mỗi lần tới cũng vội vã mà đi cũng vội vàng. Bất tri bất giác hai người họ điều đã thay đổi rất nhiều.

Đường Trạch tài giỏi tới mức nào cũng là con người, cũng sẽ có những vụn vỡ tâm hồn, có những quá khứ không ngủ yên. Cố Như có cơ hội chạm đến những góc khuất, nỗi buồn ẩn sâu trong tâm hồn cũng như suy nghĩ của anh, thì cô sẽ như một lương y, dốc lóng cảm hóa nó.

Nếu anh không có thời gian ở cạnh báo hiếu với mẹ nhiều, Cố Như sẽ thay anh làm điều đó, không để mẹ anh cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo, cô sẽ dùng khiếu hài hước, sự vui vẻ của mình khiến căn nhà nhỏ lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười.

…o0o…

Trời tháng Chạp xanh tít tầng cao, vạn vật những ngày cuối năm bừng đổi sắc. Một mầm cây nhỏ xíu trồi lên từ bao giờ trên mặt đất hanh khô.

Những mầm non xanh tươi, mập mạp của cây bưởi đầu nhà đua nhau bung ra. Mấy cây cam nở hoa trắng xóa, hương thơm dìu dịu đưa tận vào trong nhà.

Một cơn gió nhẹ thổi, vài chiếc lá mai còn sót lại cuối cùng lìa cành rơi theo chiều gió. Những cánh hoa cam rụng trắng đầy cả gốc.

Đã là mùa thứ ba họ yêu nhau. Bên Đường Trạch khiến Cố Như cảm thấy mình trở nên đắt giá hơn. Đắt giá không chỉ là nâng cao vật chất đời sống bản thân, mà còn là đời sống tinh thần phong phú và cuộc sống có thêm nhiều sự lựa chọn.



Anh luôn đối xử với cô ấy một cách dịu dàng, sẵn sàng lắng nghe những câu chuyện thường ngày của cô. Những món anh không thích, một khi cô đã thích, anh sẽ cùng cô ăn. Những lúc giận hờn, anh không nổi nóng, không bỏ đi, không để cô một mình. Lúc cô cần anh ôm, cô khóc anh luôn có ở cạnh, anh không thích uống trà sữa, nhưng vẫn nhớ vị cô thích...

Cô luôn muốn nói lời cảm ơn với Đường Trạch. Cảm ơn anh đã đến động viên cô sau những mệt nhọc hàng ngày, yêu thương cô dù có lúc cô cứng đầu bướng bỉnh. Dù cho anh có nhiều điều chưa hoàn hảo đi chăng nữa, nhưng vẫn yêu cô theo cách tốt nhất mà cô từng cảm nhận được.

Dù hiện tại họ vẫn chưa làm được trọn vẹn những điều từng dự định. Nhưng ở hiện tại, cô cảm thấy hài lòng với mọi thứ, cả anh cả tình yêu của họ.

…o0o…

Trường đại học Tây Kỳ...

Cố Như vội ôm cặp chạy vào giảng đường, mắt nhìn quanh tìm ghế trống. Ngọc Thùy đang nhắn tin nhìn thấy liền đứng lên gọi Cố Như lại:

- Ê, Như! Bên này, ở đây nè!

Cố Như dừng lại tìm xung quanh theo hướng phát ra giọng nói, thấy nhỏ Thùy vẩy tay, cô quay ngược lại bước nhanh về hướng nó.

- Tao tưởng nay mày nghỉ.

Vừa nói nó vừa ngồi xuống ghế, lấy cái cặp bên ghế ôm vào người.

Cố Như thở dài ngao ngán ngồi xuống ghế, kéo vách ra làm bàn lấy giáo trình ra rồi treo cặp lên ghế.

- Cũng muốn nghỉ lắm mà học marketing không tham gia mấy buổi học này mốt sao tốt nghiệp.

Vừa dứt câu, những tạp âm trong giảng đường cũng nhỏ dần và biến mất. Không ai bảo ai tất cả cùng kéo vách ngăn bên tay vịnh ra, lấy giáo trình đặt lên bàn ngồi nghiêm chỉnh.

Mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh nền trắng, quần kaki xanh navy, Từ Đông bước vào đặt laptop xuống bàn phát biểu, ngẩng đầu nhìn lướt qua sinh viên.

- Lớp hôm nay vắng nhiều vậy? Các em học chểnh mảng, cứ chê bài khó rồi chán nản bỏ học. Ai cũng biết mỗi buổi học, kiến ​​thức sẽ khác nhau, bỏ lỡ một buổi học là sẽ mất đi một phần kiến ​​thức, sau này khi đi làm nếu gặp vấn đề liên quan đến kiến ​​thức này, các em sẽ xử lý như thế nào?

Sinh viên im lặng cúi đầu không ai phản kháng, vì cảnh tượng này đã quá quen. Đường Trạch rời khỏi cương vị giáo sư, Từ Đông được bổ nhiệm vào thay thế. Bi kích bắt đầu với sinh viên từ đó...

Tuy Đường Trạch cầu toàn, khắt khe nhưng vẫn luôn hướng đến lợi ích của sinh viên, anh luôn sẵn sàng hỗ trợ mọi lúc khi sinh viên của mình gặp khó khăn, điều này không có ở Từ Đông.

Lão ta thường nổi nóng, la mắng sinh viên thậm tệ mỗi khi làm bài sai và không trả lời được những câu hỏi. Sinh viên phàn nàn dạy quá khó nhưng nhà trường chưa bao giờ thực sự quan tâm và muốn giải quyết vấn đề này, thế nên mới có tình trạng bỏ học đáng kể mỗi khi Từ Đông đứng lớp.

- Các em đóng giáo trình lại nhìn lên màn hình.

Lão mở tệp tin trong máy tính tiến hành trình chiếu lên màn hình led lớn phía trên.

- Trên đây có 200 câu hỏi trắc nghiệm về ngành marketing, các em đứng dậy lần lượt từ trái sang phải trả lời!

Lão chỉ bút về hướng sinh viên nam bàn nhất phía ngoài gần cửa giảng đường, cậu ta gấp giáo trình lại căng thẳng đứng dậy nhìn lên màn hình led.

- Marketing ra đời khi nào?

Nam sinh nheo mắt nhìn, tay ghì chặt ống quần nghiêng đầu nhìn sang trái như cố nhớ lại điều gì đó.

- Trong nền sản xuất hàng hóa.

Từ Đông mở to mắt ngạc nhiên nhìn nam sinh kia.

- Chỉ vậy thôi à?

Nam Sinh do dự một hồi, cũng không nghĩ ra cái gì, cứ thế gật đầu.

- Dạ.

- Không giải quyết mâu thuẫn giữa cung và cầu sao? Ở tất cả các giai đoạn của quá trình sản xuất, từ khi nghiên cứu thị trường để nắm bắt nhu cầu cho đến cả sau khi bán hàng không cần đến marketing à?

Từ Đông nói như hét, nam sinh ngồi trên ghế toàn thân run rẩy, lão chống tay xuống bàn nhìn lướt qua mọi người.

- Ngay cả kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết thì em không xứng đáng ngồi học trong lớp này! Ngày mai đừng vào đây nữa, em dành thời gian viết đơn xin việc còn còn ít hơn đó!



Lão tiếp tục nhấp chuột chuyển sang một câu hỏi khác.

- Em kế bên trả lời đi, biện pháp của marketing hướng về khách hàng gì?

Nghe câu hỏi này, nữ sinh đứng dậy với vẻ mặt tự tin.

- Thúc đẩy bán hàng, nỗ lực hoàn thiện sản phẩm và mở rộng quy mô sản xuất, phạm vi phân phối thưa giáo sư.

Dường như không kiềm chế được cơn tức giận khi nữ sinh trả lời sai, Từ Đông đã gập mạnh laptop xuống, đi về phía nữ sinh lớn tiếng:

- Nỗ lực thúc đẩy hoàn thiện sản phẩm cho ai xem? Em phải xác định nhu cầu, mong muốn của khách hàng và làm thoả mãn họ chứ?

Xen giữa tiếng Từ Đông là giọng nữ sinh kia:

- Dạ, em xin lỗi, em đọc câu hỏi chưa kỹ.

Lão dừng bước trước mặt nữ sinh, chống hai tay lên bàn rướn người về phía trước tiếp tục mắng:

- Em học kiểu gì vậy? Sau này công ty nào dám thuê em tôi chắc chắn sẽ phá sản trong một nốt nhạc.

Sinh viên không còn can đảm nhìn thẳng vào mặt lão, cúi đầu nắm lấy vạt áo, giọng nói lo lắng, ѕợ hãi đáp lại:

- Dạ em về sẽ học lại ạ...

Nhưng lão vẫn tiếp tục quát lớn hơn, giọng khó nghe:

- Tên em là gì? Ra khỏi lớp đi! Đừng ở đây làm phí thời gian tôi nữa, em đã rớt môn này!

Từ Đông đập tay xuống bàn chỉ ra cửa, nữ sinh kia xấu hổ cúi người ôm cặp lấy giáo trình rời khỏi giảng đường. Cố Như thấy hình bóng mình trong đó, nhớ ngày trước cô cũng từng ôm một bụng ấm ức khi bị Đường Trạch đuổi khỏi lớp.

Ngọc Thùy ngồi dưới run lên cầm cập vì sợ hãi khi nhìn dáng vẻ, điệu bộ muốn ăn tươi nuốt sống cô gái kia của Từ Đông. Cố Như bên cạnh kéo Thùy qua, nói nhỏ bên tai:

- Yên tâm đi, chút tao nhắc bài cho!

Nhỏ Thùy giật mình nhìn Cố Như có vẻ không tin. Người yêu là thầy giáo Cố Như không sợ thiếu thốn tri thức, anh ấy giống như một cuốn từ điển sống vậy, sở hữu vốn kiến thức vô cùng sâu rộng.

- Ê, con Hà hồi đó học với giáo sư Đường giỏi lắm á! Mà học với ông này cũng đâu có dỡ đâu, tại ổng hỏi không đúng trọng tâm nên nó mới trả lời lan man thôi.

Ngọc Thùy cũng đồng ý, rướn người về hướng cô bạn chung dãy góp lời:

- Mà nó học giỏi môn này lắm đó, trước giờ ít khi mắc lỗi, vậy mà ổng cứ nói như con Hà lười lắm vậy.

Hành động vừa rồi của Từ Đông trở thành đề tài bán tán xôn xao. Đa số sinh viên đều cảm thấy “sốc” và không chấp nhận được phương pháp giảng dạy của ông ta.