Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 16




Nghiêng đầu, Tạ Cúc Tuyên nhíu mày nhìn Lãnh Nặc Băng, biết cô mất hứng rồi. Tạ Cúc Tuyên lập tức giải thích:

”Nặc Băng ~, em tức giận sao? Không phải anh kêu bọn họ làm như vậy, mà chính là bọn họ muốn làm như vậy.”

Tạ Cúc Tuyên giải thích, sợ hãi chọc Lãnh Nặc Băng mất hứng. Tạ CúcTuyên cũng chỉ có 25 tuổi, thân cao 1m8, bộ dạng coi như là tuấn tú,khôi ngô. Làm cho người ta một loại cảm giác ngọc thụ lâm phong. Hắntướng tá cao to, ôn hòa, ôn nhu là một người đàn ông chuẩn mực.

Không có gì khiến hắn thất bại. Cha mẹ hắn luôn giúp đỡ hắn trong mọiviệc. Nếu muốn nói hắn thất bại, cũng chỉ có trước mắt người này, hắnluôn đuổi không kịp. Làm cho hắn thực sự thất bại, chẳng lẽ mị lực củamình không đủ hấp dẫn.

Lãnh Nặc Băng không nói gì.

”Đinh ——”

Thang máy mở ra, Lãnh Nặc Băng xinh đẹp nhấc chân đi thẳng về phía trước, rồi sau đó quay lại thản nhiên nói Tạ Cúc Tuyên:

”Về sau đừng cần làm những chuyện nhàm chán đó nữa!”

Ngữ khí thản nhiên, lướt đi nhẹ nhàng, làm tâm Tạ Cúc Tuyên thật sự đauđớn. Nhưng vô luận cô lạnh nhạt như thế nào, nói như thế nào đều mặc kệ, hắn sẽ không buông tay.

Thư ký Tiểu Lý nhìn Lãnh Nặc Băng đang đi tới, lập tức đứng lên, báo cáo:

”Lãnh luật sư, văn phòng có một người tự xưng là Mộc tiên sinh, nói vài ngày trước kia đã có hẹn với chị.”

”Ừ!”

Đẩy cửa ra, người đàn ông nhìn Lãnh Nặc Băng đi đến, lập tức từ trên ghế đứng lên, đi đến trước mặt Lãnh Nặc Băng, cười yếu ớt vươn một bàn tay:

”Xin chào, Lãnh luật sư, tôi là người đại diện Mộc tiên sinh mấy ngày hôm trước hẹn với cô.”

”Xin chào.”

Thái độ lễ phép khiến Lãnh Nặc Băng phải giơ tay ra bắt nhẹ rồi thu hồinhanh lại. Cô không thích bắt tay người khác. Đi đến bàn làm việc, ngồixuống.

”Mời ngồi!”

Ngữ khí thản nhiên nhưng lại như một lời mệnh lệnh không thể kháng cự.

”Cám ơn!”

Nam nhân cười rồi ngồi xuống. Sau đó, Tiểu Lý đem vào hai tách cà phê.Liền đóng cửa đi ra ngoài. Bên trong căn phòng lạnh như băng, nháy mắtliền tràn ngập hương cà phê đậm đà. Lãnh Nặc Băng hai chân giao nhaungồi ghế, giống như nữ vương, cầm lấy ly cà phê trước mặt nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nói:

”Nói đi! Chuyện gì?”

Lời nói ngắn gọn, cho thấy cô không có kiên nhẫn, cô chịu đựng rất tệ.Nói như vậy, làm chongười đàn ông đối diện nói ngắn gọn, nói trọng điểm.

”Là như vậy Lãnh tiểu thư......”

Nam nhân lấy lòng nói, vẫn chưa nói xong đã bị Lãnh Nặc Băng đánh gãy,

”Gọi tôi là Lãnh luật sư.”

Ở công ty, Lãnh Nặc Băng không thích người khác kêu tên riêng của mình.

”Nga, thực xin lỗi, thực xin lỗi, Lãnh luật sư là ta nhất thời nói lỡ.”

Nam nhân lập tức xin lỗi, hắn cũng không biết tại sao chính mình vừa mới kêu cô là Lãnh tiểu thư. Bất quá cô quả thật là so với lời đồn đãi cònlạnh lùng hơn, nhưng cũng so với dư luận thì xinh đẹp gấp trăm lần.

Mắt kính của Lãnh Nặc Băng đã bị cô làm mất ngày hôm qua, không kịp muacái mới, cho nên hôm nay Lãnh Nặc Băng không mang mắt kính đi làm.

Ánh mắt của Lãnh Nặc Băng lúc này càng chân thực, như trí mạng, ngườiđàn ông bị hấp dẫn khi nhìn vào ánh mắt ấy. Người đàn ông họ Mộc nàycũng giống như những kẻ khác, nhìn, nhìn, làm cho chính mình say mê.

Cảm nhận được người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt LãnhNặc Băng lạnh giá nguy hiểm nheo lại, phản ra một tia lợi hại hướngngười đàn ông chiếu tới. Cảm nhận được ý của đôi mắt đó, người đàn ôngđột nhiên tỉnh táo lại. Xấu hổ cười làm lành.

”Là như vậy Lãnh tiểu thư, à không, Lãnh luật sư, tôi là người đại diệncủa tiểu thư Đại Lỵ, tên là Mộc Sâm. Tiểu thư Đại Lỵ đó, cô biết không!Cô ấy hiện tại siêu mẫu nổi tiếng khắp thành phố......”

Nhắc tới việc tâng bốc những cô gái, hắn giống như nước sông cuồn cuộnnói như thế nào cũng không xong. Bởi vì đây là kiêu ngạo của hắn.

”Nói, trọng, điểm.”

Trong tay Lãnh Nặc Băng không biết khi nào lại có một cái bút, không nói trọng điểm Lãnh Nặc Băng gõ bút lên mặt bàn. Đem ảo tưởng trong ngườiđàn ông này trở về hiện thật. Đại Lỵ là ai? Lãnh Nặc Băng căn bản làkhông biết, cũng không muốn biết. Cô chỉ muốn biết hắn hôm nay tới tìmmình là có chuyện gì?

”Nga, thực xin lỗi, tôi lại nói lỡ rồi.”

Mộc Sâm lập tức xin lỗi, sắc mặt hơi kém chút. Nói như thế nào hắn cũngba mươi mấy tuổi coi như là một người đàn ông rất thành công. Vì saotrước mặt cô gái này, hắn cảm giác mình thật nhỏ bé. Trên mặt nữ vươngnày mười phần đều lạnh cảm, xách giày cho cô Mộc Sâm không tư cách.

Thu hồi suy nghĩ, Mộc Sâm lập tức nói.

”Nửa tháng phía trước Đại Lỵ cùng tổng tài Hạ Liên Ký tập đoàn Hạ Thị ký hợp đồng, có mời Đại Lỵ diễn một bộ phim nữ chính. Nhưng tuần trước,tập đoàn Hạ thị không biết vì sao lại huỷ hợp đồng Đại Lỵ. Vì tổng tàiHạ Liên lên tiếng, nên cô đã vì vậy mà tận tâm công việc không nhận hợpđồng nào thêm. Nay bọn họ không nói một tiếng mà huỷ hợp đồng, đây không phải là để cho tôi cùng Đại Lỵ bị tiền mất tật mang sao?” Trong quátrình nói chuyện, Mộc Sâm có thể nhìn ra, trước mặt cô gái này là mộtngười kiên nhẫn cực kém, cho nên tận lực nói ngắn gọn.

”Hạ tổng tài làm như vậy là vi phạm hợp đồng!”

Lãnh Nặc Băng miệng hé ra hỏi ngày vấn đề. Nhắc tới đến việc này, Mộc Sâm hận nghiến răng nghiến lợi.

”Là vi phạm hợp đồng, nhưng tổng tài Hạ Liên lại nói là sinh hoạt cánhân Đại Lỵ phức tạp, nên bị hủy vai nữ chính. Cho nên làm như vậy vớiĐại Lỵ là trái hợp đồng, hắn cũng không bồi thường. Lãnh luật sư, côcũng biết, ai cũng phải kiếm cơm, không có chuyện có scandal mà còn nổidanh được. Tổng tài Hạ Liên này rõ ràng chính là đang giở trò!.”

”Đưa tôi xem hợp đồng.”

Mộc Sâm lập tức đem hợp đồng ra, con ngươi đen lạnh băng thản nhiên cẩnthận nhìn nội dung bản hợp đồng. Đúng vậy, thật là có như vậy, nếu bên A có sinh hoạt cá nhân quá mức thối nát, không kiềm chế, công ty hoặc làtập đoàn có thể phản đối, ất mới có quyền lợi đơn phương huỷ hợp đồng và không bồi thường.

Lãnh Nặc Băng cẩn thận đọc các điều khoản, liền phát hiện các người viết các điều khoản trong này là người có suy nghĩ rất tinh tế. Tuy rằng đại khái xem, cả hai bên đều có lợi, nhưng là nhìn kỹ anh sẽ phát hiện, bên B có lợi nhiều hơn bên A.

Những chuyện trong làng giải trí, Lãnh Nặc Băng cũng không biết. Bất quá có thể lấy được từ Tổng tài đầu tư vài triệu đóng phim, hơn nữa nhânvật chính cũng làngười mẫu nổi tiếng. Bên trong quan hệ không cần nóicũng biết.

Nay hắn muốn huỷ hợp đồng, đơn giản cũng chính là muốn tẩy chay cô đơngiản như vậy. Nhưng cô gái này chính là nhìn không thấu, còn muốn kiệnhắn lên tòa án, thật sự là buồn cười. Những vụ kiện về tiền bạc, LãnhNặc Băng không bao giờ thu lý, không biết vì sao, hôm nay Lãnh Nặc Băngchấp nhận giải quyết.

”Được thôi, hợp đồng đặt ở đây, vụ kiện này tôi sẽ xử lý.”

Ngẩng đầu, Lãnh Nặc Băng không biểu tình nhiều. Vẫn là như vậy bộ dángvân đạm phong khinh. Giống như là đang trong những cuộc bàn luận.

”Thật vậy sao? Vậy thì thật cám ơn Lãnh luật sư!”

Mộc Sâm hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được. Mộc Sâm vốn cònchuẩn bị lí do muốn thuyết phục Lãnh Nhược Băng. Bởi vì người khác cũngkhông dám nhận vụ kiện này, bởi vì làm như vậy là đối đầu với Hạ thị.

Hạ thị ở thành phố coi như là một tập đoàn có sức ảnh hưởng mạnh, ai cóhiểu biết chút, đều không có lá gan đối đầu. Cô gái trước mặt, muốnthanh danh, tên của cô sớm nổi tiếng ở nước ngoài, toàn bộ thành phố mọi người cũng biết, kim bài luật sư Lãnh Nặc Băng.

Cần tiền, xem ra cô cũng không có thiếu tiền, rốt cuộc vì sao muốn nhậnvụ kiện này, Mộc Sâm trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Luôn có một loại cảmgiác xấu.

”Ổn rồi, anh có thể ra ngoài, tôi cần thu thập một ít tư liệu, mấy ngày nữa tôisẽ gọi điện thoại tìm anh sau.”

Lãnh Nặc Băng chán ghét ánh mắt của người đàn ông kia, cho nên là lậptức hạ lệnh tiễn khách. Rõ ràng là mệnh lệnh đuổi khách, Mộc Sâm lại làm sao có thể nghe không hiểu, mặt tỏ vẻ xấu hổ. Rồi sau đó lấy lòng nói:

”Lãnh luật sư kỳ thật chúng ta cũng không phải cần náo loạn đến trên tòa án, nếu có thể giải quyết riêng vẫn là tận lực giải quyết riêng đi.”

Mộc Sâm thật sự không muốn đối nghịch Hạ thị, chẳng qua muốn bồi thườngtiền vị phạm thôi. Nếu có thể giải quyết riêng thì thật là tốt, nếu đểnáo loạn trên tòa án, người Hạ gia quyền lực như vậy, bọn họ làm sao cóthể thắng a.