Cô Gái Ăn Phải Nấm Độc

Chương 4




Vậy thì, đúng là Giang Chu?



Tôi hoàn hồn, lại nghe thấy Giang Chu nói: “Chu Tư Nhiễm, em có thể rút tay về không?”



“À.”



Tôi ra vẻ bình tĩnh, kìm nén nhịp tim đang đập dữ dội, im lặng rút tay lại.



Chúng tôi sóng vai nhau ra WC ở hành lang, tôi trộm đánh giá anh ấy, tìm chủ đề nói chuyện.



“Bác sĩ Giang, anh cũng tới hát Karaoke à?”



“Ừm.”



“Cùng bạn bè à?”



“Một mình thôi.”



Một mình đi hát ở KTV? Tôi ngẩn người, đúng là nhã hứng hay.



Khi nói chuyện, chúng tôi đã đi gần tới cửa phòng, xuyên qua lớp cửa kính, tôi mơ hồ có thể thấy hai người bên trong kia đang đường mật ngọt ngào với nhau.



Vừa mới bị bọn họ k1ch thích, cảm giác nghẹn khuất lần thứ hai lại nảy lên trong lòng, nương theo men say, tôi túm chặt tay áo bác sĩ Giang.



Hơn nữa, lần này tôi không gọi sai nữa rồi.



“Bác sĩ Giang, anh có thể diễn kịch với em không?”



Anh hơi hơi nhướng mày: “Diễn gì thế?”



“Bạn trai.”



Vào khoảnh khắc Giang Chu kinh ngạc gật đầu kia, tôi nắm lấy tay anh ấy rồi đẩy cửa đi vào.



Tôi kéo Giang Chu, cố ý ngồi ở bên cạnh Du Du, dùng khuỷu tay đẩy cô nàng một chút, sau đó ghé vào tai cô ấy nói nhỏ: “Bà chị này, so sánh thử xem?”



Cô ấy khó hiểu: “So cái gì?”



“So với bạn trai của bất kỳ ai khác cũng đều đẹp trai hơn.”



Tôi nói rõ từng câu từng chữ, có vẻ cực kỳ đắc ý.



Nhớ lại tình tỷ muội giả dối của chúng tôi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng đều phải phân cao thấp với nhau.



Du Du sững sờ hai giây sau đó lại cười, vừa vặn lúc này Thư Ngạn ấn tạm dừng nhạc, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.



Du Du nhìn tôi chớp chớp mắt: “Vấn đề là, bác sĩ Giang là bạn trai của cậu sao?”



Ta dựng thẳng cổ nói dối: “Đương nhiên rồi.”



“Làm thế nào để chứng minh?”



Vừa dứt lời, Hà Du Du nâng khuôn mặt của Thư Ngạn lên rồi hôn chụt một cái rõ kêu ở ngoài miệng anh ta.



Cũng quay đầu ý bảo tôi làm theo.



Tôi:……



Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ở trong lòng tôi mặc niệm vài câu thật xin lỗi bác sĩ Chu, sau đó xoay người nâng lên mặt Giang Chu lên, học theo, cũng hôn đánh chụt một cái ở bên má trái anh ấy.



Du Du không vui: “Hôn môi! Chu Tư Nhiễm, rốt cuộc anh ấy có phải bạn trai cậu không, ngay cả miệng cũng không dám hôn.”



Tôi nhìn lướt qua mặt Giang Chu, tâm sinh hoảng sợ, giọng nói run run ứng phó:



“Hôm nay anh ấy ăn rau hẹ với tỏi, để hôm khác hôn đi.”



Giây tiếp theo, Giang Chu ở bên cạnh im lặng quay đầu sang với ánh mắt sáng quắc.



Ánh mắt kia, ánh mắt đó, khả năng là anh ấy…… Cũng biết bản thân mình đang bị đổ oan rồi.



16



Sau khi tan cuộc ở KTV, chúng tôi lại hẹn nhau cùng đi ăn đêm.



Có một cửa hàng đặc sắc chuyên làm tôm hùm đất, chúng tôi gọi một vài vị tôm hùm đất, lại gọi thêm rất nhiều rượu.



Có thể nhìn ra được, Thư Ngạn là một người dịu dàng, không biết có phải do tình yêu cuồng nhiệt không, nhưng ít nhất hiện tại nhìn qua có vẻ đối xử với Du Du rất tốt, cũng được coi là chu đáo đầy đủ.



Ăn tôm sẽ bóc vỏ tôm, uống nước sẽ rót nước, rõ ràng là ăn tôm hùm đất, vậy mà từ đầu tới cuối Du Du chưa từng phải đeo găng tay, tay cũng chẳng dính chút bẩn nào.



Tôi để ý tới hai người bọn họ cảm thấy vui mừng thay.



Du Du là người bạn có tiếng lụy tình của chúng tôi, luôn có thể tìm ra các loại lý do, vì tình yêu của cô nàng mà phấn đấu quên mình.



Hơn nữa giỏi nhất là tự tẩy não bản thân mình. Cho nên, khi cô ấy yêu ai, luôn làm tôi thấy lo lắng.



Tuy nhiên, nhân phẩm của tên Thư Ngạn này có vẻ tốt, ít nhất lần đầu tiên gặp mặt đã bị tôi ngồi lên người. Vậy mà người ta cũng không xách tôi lên rồi đánh cho một trận, chỉ im lặng báo cảnh sát.



Vào lúc đang quan sát kỹ lưỡng hai người đối diện, khuỷu tay bỗng nhiên bị người nào đó chạm nhẹ vào một chút.





Tôi hoàn hồn mới phát hiện là Giang Chu.



Tiếng anh ấy đ è xuống rất thấp, bị tiếng nói ồn ào của khách khứa xung quanh át đi mất, khó khăn lắm tôi mới có thể nghe rõ.



Anh nói: “Đừng hâm mộ nữa, ăn đi.”



Tôi cúi đầu bỗng thấy trước mặt đã có một mâm đồ ăn, rất nhiều tôm hùm đất đã được bóc vỏ, thậm chí còn dựa theo các khẩu vị khác nhau để xếp thành một trận doanh nhỏ: Ướp lạnh, tê cay, tỏi băm……



Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy Giang Chu đang cởi bao tay dùng một lần ra.



Đôi tay kia thon dài đẹp đẽ khiến tôi không thể dời mắt ra được.



Anh nói với giọng điệu thản nhiên: “Ăn đi, bọn họ xử lý không đủ sạch sẽ, anh tiện tay đã gỡ giúp em dây bẩn ở đầu tôm đi rồi.”



Ta cúi đầu nhìn lướt qua, quả nhiên.



Không hổ là bác sĩ Giang, mỗi một con tôm đều lột cực kỳ sạch sẽ, đầu và thân tách cực hoàn chỉnh, vỏ tôm đã bóc được đặt ngay ngắn trên đ ĩa ở giữa bàn.



Thậm chí tôi còn hoài nghi, có phải anh ấy tưởng tượng bản thân đang làm một cuộc phẫu thuật không đây.



Tóm lại, tuy nói là đóng giả làm bạn trai, nhưng tôi còn không tự chủ được lại diễn nhập tâm, nên bữa cơm này ăn rất vui vẻ.



Đương nhiên, rượu cũng uống không ít.



Nhưng mà……



Tôi phát hiện ra một chuyện rất kh ủng bố.



Không biết có phải do di chứng của nấm độc hay không, sau khi đã uống đủ, tôi phát hiện mình thật sự xuất hiện ảo giác.



Tôi lại thấy một con tinh linh màu lam.



Một con tinh linh tóc dài, Trảm Nam Sắc* son môi, đang dựa vào người Giang Chu và ôm cánh tay của anh ấy, chuẩn bị trao một nụ hôn……



*Trảm nam sắc’ hay còn gọi là ‘Trực nam trảm’, là một màu son môi trong truyền thuyết được hàng vạn cô gái trẻ yêu thích. Tương truyền rằng, nếu tô màu son này lên môi thì sẽ có thể có được tâm của hết thảy những trực nam trên thế giới này, chính là, sau khi tô màu son này sẽ trở thành thiên hạ vô địch, trêu chọc vô số nam nhân.



Khái niệm màu son môi ‘trảm nam sắc’ có từ rất lâu, lời giải thích cũng không còn đồng nhất, nhưng đại khái chính là gam màu nóng. (Túm lại mỗi thời mỗi khác, một thứ khái niệm đi qua một thời gian dài sẽ bị ‘mô đi phê’ đi, thứ cơ bản thì hiểu mơ màng là được ^^)



Nếu nói ‘Trảm nam sắc’ không bàn đến nhãn hiệu, mà đơn giản là lấy ánh mắt của đàn ông để đánh giá màu này có đẹp hay không, tô màu son này có khiến cho đàn ông cảm thấy có sức hấp dẫn hay không thì cũng không hoàn toàn đúng bởi vì thật ra thì ngày nay đối với trực nam ấy, nếu nói ‘trảm nam sắc’ thì bọn họ sẽ chỉ nghĩ đến môi đỏ thẫm chứ không biết một từ này thật ra là để hình dung ra một loại màu son.



Trích khái niệm ‘Trảm nam sắc’ từ Baike.



Dịch bởi CP88.



Tôi sốt ruột, tát một cái về phía “Người bạn thời thơ ấu” để quạt bay đi ——



“Lam tinh linh cũng không thể đoạt bạn trai của người khác nhé!”



Khi giọng nói của tôi rơi xuống, kèm theo là tiếng vang trong trẻo của bàn tay.



Lòng bàn tay hơi tê.



Nhưng mà, trong tầm mắt dường như thấy tinh linh màu lam kia bị tôi đánh đuổi, tôi nở nụ cười hài lòng, ôm lấy Giang Chu hôn một cái: “Đừng sợ.”



Sau đó, tôi ghé vào trên bàn ngủ luôn rồi.



Lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.



Tôi nằm trên giường nhà mình, đầu đau như muốn nứt ra.



Hình như bên cạnh còn có một người nằm cùng……



Tôi hoảng sợ duỗi tay ra sờ thử, lại bị người nọ bực bội đẩy ra.



Ngay sau đó, đối phương xốc chiếc chăn đang che đầu lên: “Chu Tư Nhiễm, mới sáng sớm cậu sờ tớ làm gì!”



Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, là Du Du.



Một ít ký ức rải rác hiện lên trong đầu, tôi do dự hỏi cô ấy tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì.



Hai giây sau, Du Du mở mắt ra, tinh thần đã tỉnh táo trong thoáng chốc.



Và sau đó.



Cô ấy kéo tôi dậy từ trên giường, bắt đầu miêu tả sinh động như thật một phen.



Đặc biệt là kể đến lúc tôi cho Giang Chu một cái tát, sau khi nói một câu không thể hiểu được tinh linh màu lam gì đó, lại nâng mặt anh ấy lên hôn một cái, nói câu: “Đừng sợ.”



Du Du cười rung cả người: “Bác sĩ Giang cũng sợ tới mức sắp chết rồi đúng không?.”



Tôi: “……”



Tôi mới là người sợ chết đây này, chắc chắn bác sĩ Giang sẽ giết tôi mất đúng không?



17



Tôi vốn định trốn tránh bác sĩ Giang mấy ngày.




Nhưng mà, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, mẹ tôi lại sáng tạo cái cờ thưởng khác người, bắt tôi phải đến bệnh viện trao cho bác sĩ Giang.



Nói rằng, người ta đã cứu tính mạng của tôi hai lần rồi, mặc kệ có thể làm rể hiền của bà hay không thì tôi cũng phải đi cảm ơn một lần.



Tôi bị buộc phải đi không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu, cầm cờ thưởng đến bệnh viện.



Đúng lúc Bác sĩ Giang đang trực ban.



Trong văn phòng, tôi ra vẻ bình tĩnh cầm chặt cờ thưởng và bước tới, sau đó bay nhanh đến nhét vào trong ngực anh ấy:



“À chuyện này…… Là mẹ em nói anh đã cứu em hai lần, nên muốn em mang cờ thưởng này đến tặng cho anh.”



Đối với chuyện tối hôm qua, tôi không dám nhắc lại.



Giang Chu nhìn tôi rồi mới nhận cờ thưởng, sau đó chậm rãi mở ra.



Tôi cũng tò mò, thử nhìn thoáng qua thăm dò.



Tầm mắt dừng ở trên cờ thưởng, bỗng chốc sững người.



Có tiếng cười nhẹ truyền đến, là một bác sĩ nam trẻ tuổi khác đến đây xem trò vui.



Đúng là mẹ ruột của tôi, trên cờ thưởng viết mấy chữ to:



“Bác sĩ Giang diệu thủ hồi xuân đã cứu mạng chó của con gái tôi.”



Tôi:??



Mẹ muốn chơi khăm tôi đây mà!



Mặt tôi đỏ lựng lên, bay nhanh đến đoạt lấy cờ thưởng rồi quay đầu chạy.



Chạy vèo một hơi ra khỏi bệnh viện, lái xe, về nhà.



Khi tôi thở hồng hộc chạy về nhà, lại phát hiện trong nhà còn có một cái cờ thưởng khác nhưng nội dung vẫn giống nhau. Có mỗi một chỗ khác chính là đổi “Bác sĩ Giang” thành “Bác sĩ Chu”.



Thấy tôi trở về, mẹ tôi nở nụ cười ngại ngùng:



“Chán quá, lúc ấy lại nhớ nhầm tên, viết thành bác sĩ Chu, nên phải làm lại cái khác.”



Đây không phải là trọng điểm.



Tôi hỏi mẹ có phải đang chơi con không, kết quả bị bà tét một cái ở mông.



Bà mắng tôi biết cái gì, năm đó bà đã dựa vào cờ thưởng này để bắt được bố tôi, người mà có biệt danh trai đẹp nổi tiếng mười dặm.



Sau đó, mẹ tôi pha một ấm trà, giảng cho tôi nghe một lần về sự lãng mạn năm đó của bọn họ.



Hồi trẻ bố tôi là lính cứu hỏa, lúc ấy đã cứu mẹ tôi vừa bị tên đàn ông đểu cáng đá, bà đau khổ muốn chết nên đã đi nhảy cầu.



Sau đó ——



Mẹ tôi thấy sắc nảy lòng tham, chỉ trong thoáng chốc đã quên mất đau khổ lúc trước, bắt đầu tính toán muốn cưa đổ bố tôi.



Để trở nên đặc biệt, bà đã bỏ ra rất nhiều tiền trong thời đại đó để làm cái biểu ngữ nhỏ gửi đến phòng đội cứu hỏa, nội dung ngắn gọn nhưng bùng nổ:



“Đồng chí Tạ Chu, đã cứu mạng chó của tôi.”




Tám chữ to, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến mẹ tôi trở nên hot trong cả khu nhà lính cứu hỏa.



Sau đó, với sự giúp đỡ của nhiều bên, bố tôi đã thật sự bị mẹ tôi bắt lấy, trong vài chục năm sau này, ông đã cưng chiều mẹ tôi từ một nàng công chúa nhỏ năm nào đến tận khi thành một bà công chúa.



Khiến cho bao người phải ghen tị.



Mẹ tôi vừa uống trà vừa ung dung cảm thán: “Theo đuổi đàn ông ấy à, cứ phải hành động đặc biệt một tí mới khiến cho họ nhớ kỹ được.”



“Nhưng mà.” Tôi nhíu mày: “Đây là cờ thưởng mẹ đưa, cái đặc biệt ấy chính là mẹ chứ có phải con đâu.”



Tay mẹ tôi đang cầm cốc nước bỗng cứng đờ trong thoáng chốc, nở nụ cười xấu hổ bằng mắt thường cũng có thể thấy được: “Đều giống nhau……”



18



Co ro ở nhà như đà điểu sau một ngày, đến buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Giang Chu.



“Buổi tối có buổi họp lớp với bạn bè, giúp một chút được không?”



“Giúp cái gì?”



“Đóng vai bạn gái.”



Tôi nhìn chằm chằm vào di động một cách xuất thần, đóng vai bạn gái, hơn nữa là sắm vai bạn gái của bác sĩ Giang.



Tôi thấy hơi căng thẳng.



Bạn học của bác sĩ chắc chắn cũng là bác sĩ, tưởng tượng đến lúc phải đối mặt với một đám cán bộ kỳ cựu, tự nhiên tâm sinh sợ hãi.



Bác sĩ, giáo viên và cảnh sát có lẽ là ba nghề mà tôi sợ nhất.




Trong lúc tôi đang im lặng, bác sĩ Giang lại gửi tin nhắn lần thứ hai.



“Lần trước anh đã giúp em rồi.”



Một câu ngắn gọn nhưng ý nghĩa lại dễ hiểu:



Ở KTV anh đã đóng vai bạn trai em rồi, lần này em cũng nên báo chi dĩ Quỳnh Dao* chứ.



*báo chi dĩ Quỳnh Dao trong bài:



Đầu ngã dĩ mộc đào.



Báo chi dĩ quỳnh dao.



Phỉ báo dã,



Vĩnh dĩ vi hảo dã.



Dịch nghĩa



Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát).



Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.



Chẳng phải là để báo đáp,



Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.



Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể đồng ý.



……



Buổi tối đúng 7 giờ 20 phút, tôi nhận được WeChat từ bác sĩ Giang:



“Anh đến dưới tầng nhà em rồi!.”



Tôi đang làm tóc, vừa muốn trả lời tin nhắn thì di động lại rung lên một tiếng.



Cũng là tin nhắn của anh ấy.



“Anh chờ em, không cần vội.”



Tôi im lặng hai giây, nghĩ thầm, thật ra bác sĩ Giang cực kỳ dịu dàng đấy chứ.



Nhớ tới hình như ngày thường Giang Chu có vẻ rất thích mặc sơ mi trắng phối với quần đen, vì thế, tôi đặc biệt chọn một chiếc váy trắng rộng rãi thanh lịch, phối với một đôi giày cao gót bằng pha lê, trang điểm tinh xảo rồi mới đi xuống tầng.



Nhưng mà ——



Dưới lầu, Giang Chu đang dựa người vào xe, lại phá lệ mặc bộ quần áo bình thường màu nhạt.



Chúng tôi hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời mỉm cười.



Tôi không ngốc, cũng không phải là con thỏ nhỏ không hề có kinh nghiệm yêu đương, đến hôm nay đương nhiên có thể nhìn ra được: bác sĩ Giang cũng có thiện cảm đối với tôi.



Hơn nữa, dường như anh ấy không kháng cự với chuyện hẹn hò với tôi. Ngược lại, thậm chí còn cảm thấy rất hứng thú ấy chứ.



Sau khi cười xong, Giang Chu giúp tôi mở cửa xe ghế phụ ra, chờ tôi ngồi ổn rồi mới thay tôi đóng cửa xe lại.



Trong lúc thắt dây an toàn tôi lén nhìn trộm đánh giá anh ấy.



Môi Giang Chu hơi cong lên, nhìn qua có vẻ tâm trạng không tồi.



Tôi nghĩ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đêm nay nói không chừng tôi có thể bắt lấy này đóa hoa lạnh lùng này rồi.



Đương nhiên, tiền đề là đêm nay tôi không uống say nữa.



Tại cửa phòng khách sạn.



Giang Chu dừng lại, quay đầu nhìn tôi.



Trong một giây đối diện kia, lòng tôi đột nhiên sáng tỏ, bèn chủ động ôm lấy cánh tay anh ấy, cũng dựa sát vào anh ấy hơn.



Kể cả là diễn viên thời vụ thì cũng phải yêu nghề kính nghiệp chứ đúng không?.



Giang Chu đẩy cửa ra, dẫn tôi đi vào.



Thật sự mà nói, ở đây không giống như trong tưởng tượng của tôi, phòng rất náo nhiệt, mọi người đều nâng ly cạn chén, khoác lác huyên thuyên tạo một bầu không khí hài hòa.



Thậm chí còn có đại ca cạo trọc đầu, xăm trổ đầy mình đang khoe khoang.



Giang Chu giới thiệu tôi với mọi người, cũng mang theo tôi tìm chỗ không quá nổi bật để ngồi.



Thấy không ai đặc biệt chú ý đến chúng tôi, tôi lặng lẽ níu lấy cổ tay áo của anh ấy, nhỏ giọng thì thầm: “Mọi người đều là bác sĩ sao?”



Giang Chu sửng sốt trong thoáng chốc: “Đây là họp lớp với bạn cùng thời tiểu học.”