Chiều dần buông.
Thoải mái dựa người ra ghế, Nhất Phương lơ đãng gõ tay lên mặt bàn, những ngón tay hơi gầy, trắng và thanh tú của anh liên tục chuyển động theo một nhịp điệu chuẩn xác. Lên. Xuống. Lên. Xuống. Điềm tĩnh mà trầm tư.
-“Duy, đi chơi vui không?” Hơi nghiêng đầu nhìn cậu em trai đang ngồi trước mặt, môi anh chợt cong lên thành một nụ cười châm chọc.
-“…Không.” Em trai anh nghiến răng trả lời, sắc mặt nhất thời trở nên không khác cái đ.ít nồi là mấy.
-“Ấy, thế chú thấy cô nàng đó thế nào?” Dáng vẻ lười nhác của Nhất Phương đột nhiên biến mất, anh ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen láy thấp thoáng sự dò hỏi thích thú.
-“Không tồi.” Nhất Duy trả lời, âm điệu khá hơn trước một chút.
Nhất Phương xô ghế đứng dậy, từng bước tiến đến đứng bên cạnh cậu em ương bướng của mình, nụ cười càng lúc càng nở rộng:
-“Vậy…có kỉ niệm gì đặc biệt không? Dù sao cũng là chú chủ động tiếp cận người ta, ắt hẳn…”
-“Cô ấy đã đâm sầm vào người em, sau đó hung hăng cho em xơi một cú đá, sau đó nữa, bạn trai của cô ấy cho em ăn thuốc xổ. Như vậy, có thể gọi là kỉ niệm đặc biệt chưa?” Nhất Duy cáu gắt cắt ngang, hàng lông mày rậm cau tít lại.
Nhất Phương không nói gì, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.
-“Còn nữa…Cô ấy gọi em là Cột Nhà Cháy.” Nhất Duy đột nhiên phì cười, giống như đang nhớ lại một mảng hồi ức thú vị và vui vẻ.
Nhất Phương nhướn mày dò hỏi:
-“Ồ?”
Chỉ một tiếng “Ồ” gọn lỏn, nhưng lại mang theo rất nhiều hàm ý.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt khó tả. Cả hai người đều im lặng rất lâu.
-“À... Vậy gặp lại sau nhé!” Như không chịu nổi sự dò xét lộ liễu từ ánh mắt sắc phức tạp của ông anh, Nhất Duy thình lình lên tiếng, sau đó nhanh như chớp đã bước nhanh về phía cửa phòng.
Vừa đặt tay lên nắm đấm cửa, giọng nói lạnh lẽo của Nhất Phương đã vẳng đến bên tai cậu ta:
-“Chú chỉ cần động đến một sợi tóc của Khiết Du, tức là động đến anh rồi đấy.”
Động tác của Nhất Duy hơi khựng lại, sau đó cậu ta cao giọng, vẫn quay lưng về phía Nhất Phương:
-“Em biết, cái em cần, không phải là cô ấy.”
Liền sau đó là tiếng sập cửa dứt khoát.
Nhất Phương lặng lẽ nhìn theo cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười ung dung trên môi dần biến mất, thay thế vào đó là sự lo lắng phức tạp.
Rốt cuộc thì, ngày này cũng đến.
Nhất Duy vốn là con ngoài giá thú của ba anh, từ nhỏ đã phải cam chịu sống ở một miền quê hẻo lánh, đau khổ chấp nhận sự gièm pha của người đời, rằng mẹ Nhất Duy chửa hoang, rằng Nhất Duy là thằng bé khốn khổ không cha.
Nghe nói, mẹ Nhất Duy lúc trẻ không xinh đẹp cho lắm, nhưng ăn nói dịu dàng, lại thuần phác phúc hậu, làm giúp việc cho nhà anh được vài tháng thì xảy ra chuyện, lặng lẽ biến mất cùng giọt máu của ba anh trong bụng. Trừ ba anh ra, không ai hay biết chuyện gì đã xảy ra với người giúp việc hiền lành đó.
Đến năm mười lăm tuổi, Nhất Phương mới được biết đến sự tồn tại của đứa em trai này.
Nhất Duy xuất hiện vào một ngày cuối năm, không nói không rằng, chỉ đứng ở cửa nhà anh mà gào khóc. Nghe nói, năm đó hình như mẹ cậu ta bị viêm phổi do bất cẩn, lúc sốt cao nhất, vẫn là gọi tên ba anh.
Sau đó, sự việc “con ngoài giá thú” mới vỡ lỡ.
Mẹ anh đã không nói chuyện với ba anh gần một tháng. Nhưng sau đó chính bà là người phải nhún nhường trước. Người phụ nữ ấy, dường như không chấp nhận được sự tan vỡ của gia đình mà mình đã vun vén và yêu thương bao lâu nay.
Vả lại, Nhất Duy cũng rất đáng thương.
Thế là, mặc dù phải tiếp tục về miền quê xa xăm đó mà sinh sống, nhưng hằng năm cậu ta và mẹ đều được nhận món tiền trợ cấp hào phóng của ba anh. Thỉnh thoảng, ba anh cũng có đến thăm cậu ta đôi lần.
Dù gì đi chăng nữa, Nhất Duy vẫn là đứa trẻ vô thừa nhận.
Đến khi anh tốt nghiệp Đại học, Nhất Duy lại xuất hiện và tranh giành quyền thừa kế với anh.
Dường như năm đó, khi đặt tên cho Nhất Duy, mẹ cậu ta đã suy nghĩ rất nhiều. Bởi vì, “Nhất Duy” nói lái lại sẽ là “Duy nhất”.
Sẽ là duy nhất.
Nhất Phương từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều như ông hoàng con, đến khi trưởng thành lại không muốn tìm việc làm, càng không muốn làm việc trong công ty lẫy lừng của ba anh. Lông bông một thời gian, anh bị bạn bè dụ dỗ, bắt đầu tập tành hút chích ma tuý.
Nhớ lại quãng thời gian đó, Nhất Phương lại rùng mình. Quằn quại, đau đớn khi những cơn nghiện kéo đến, càng hút càng cảm thấy thèm khát.
May mà cuối cùng cũng qua. Còn nhớ, lúc đó ba anh giận anh đến mức nào, mẹ anh đã khóc hết bao nhiêu nước mắt.
Nhưng dường như, sự tin tưởng mà ba dành cho anh đã giảm hẳn. Nhất Duy nhân cơ hội này vươn lên, thể hiện bản lĩnh xuất sắc của mình, quyền thừa kế tám chín phần sẽ về tay đứa con ngoài giá thú năm ấy. Nhất Phương chỉ được quản lý một công ty phần mềm nhỏ bé có tên gọi “Blue Phoenix”, quả thật là nhỏ bé biết bao, nhỏ như sự tín nhiệm mà ba dành cho anh lúc ấy.
Chính lúc đó, Khiết Du xuất hiện.
Cô nàng bé nhỏ đáng yêu đó đã xuất hiện.
.oOo.
Tại một quán café nhỏ ấm áp.
- “Vậy...cậu bị bệnh?” Hán Khanh khuấy ly cappuccino trước mặt, chăm chú nhìn tôi, hỏi với vẻ mặt cực kì quan tâm. Mái tóc đen nhánh phủ loà xoà xuống vầng trán cao, mang lại cho hắn một vẻ lười nhác hiếm thấy.
Cắn một quả dâu tây, tôi lơ đãng gật đầu. Ai da, Hán Khanh ơi là Hán Khanh, chỉ ngồi khuấy cà phê thôi mà nãy giờ cậu đã nhận được biết bao nhiêu là ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái xung quanh rồi, thật ghen tị quá đi mất.
Bất giác tôi toét miệng cười, cảm giác tự mãn khó tả đột ngột dâng lên trong lòng. Nhìn đi, mọi người nhìn đi, anh chàng đẹp trai này là của tôi, là hoa đã có chủ, là trâu đã có cọc rồi biết chưa?
Hô hô... Đây chính là cảm giác sở hữu mỹ nam trong truyền thuyết sao? Thật tuyệt vời quá đi mất!
- “Có nghe tôi nói gì không vậy? Khiết Du? Mặt cậu đần như heo ấy!” Hán Khanh vươn tay gõ cốp vào đầu tôi một cái, nhíu mày nói.
Ấy da, quên mất, bạn mỹ nam này rất bạo lực, rất khó chiều.
=_=
Nhăn nhó xoa xoa trán, tôi chỉ còn nước xài đúng một chiêu: chớp mắt, chớp mắt rồi lại chớp mắt.
- “Gì vậy?” Hán Khanh hơi nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt lạ lẫm.
Tôi: *Chớp mắt, chớp mắt*
Trời ơi, mí mắt sắp rụng rồi... -_-|||
- “Lúc nãy cậu nói, từ năm mười ba tuổi, cậu đã bị bệnh đúng không? Chính xác hơn là bệnh mộng du?” Hán Khanh lại tiếp tục dò hỏi về cái chủ đề chán ngắt ấy, đôi mắt màu hổ phách loé lên những tia tò mò.
- “Ừm.” Tôi gật gật đầu.
- “Nhưng, bệnh đó có bao gồm cả việc, khụ, cậu trèo lên giường người khác nằm không vậy?” Dường như đã hỏi tới đúng chủ đề mà hắn quan tâm nhất, Hán Khanh nghiêm túc nhìn tôi, hỏi bằng giọng siêu trầm trọng.
- “Cái này... Cũng không biết.” Tôi gãi đầu, giả ngu cười cười.
Hán Khanh “hừ” lạnh một tiếng, nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng khinh bỉ.
Oài... Gì vậy chứ? Tôi là một cô gái rất trong sáng, rất thuần khiết mà? >_
- “Đồng chí à, quá trình tìm hiểu lẫn nhau kết thúc ở đây được rồi chứ?” Tôi rụt rè lên tiếng.
- “Chưa.” Hán Khanh quắc mắt nhìn tôi cảnh cáo, sau đó nói tiếp: “Chúng ta tiếp tục.”
Ngẫm lại thì, chúng tôi quả là một cặp đôi hết sức kì cục. Lần gặp đầu tiên, tôi chiếm giường hắn ta, sau đó lại bán thân trả nợ, ký hợp động làm bạn gái hờ, cuối cùng đi đúng một vòng, tôi trở thành tri kỉ chính thức của hắn. Toàn bộ quá trình này có vẻ... hơi quái dị. =_=
Tôi cũng không biết hắn thích tôi ở điểm gì.
Thậm chí vì sao tôi thích hắn, khái niệm cũng không rõ ràng. Giống như tiếp xúc với một sự vật nào đó quá nhiều, từ từ sẽ trở thành một thói quen. Quen đến mức, cảm thấy nó ở bên cạnh mình là lẽ đương nhiên, mặc nhiên chấp nhận cuộc sống của mình bị nó xâm nhập và ăn sâu vào tiềm thức.
Haizz, tôi đau đớn thừa nhận, về mặt tình cảm, tôi đúng là một kẻ đần độn. -_-|||
Sau ba mươi phút kẻ hỏi người đáp, cuối cùng chúng tôi đã có một bản tóm tắt sơ sài về tính cách của đối phương.
Thứ nhất, Hán Khanh cung Thần Nông, tôi là đứa bé Bạch Dương đáng thương bị đàn áp.
Thứ hai, ước mơ lúc nhỏ của tôi là trở thành một nữ cảnh sát thét ra lửa, còn Hán Khanh lại có mong muốn làm, hức, làm bác sĩ phụ khoa. >_
Thứ ba, Hán Khanh cho rằng, trên đời này, không có gì xấu xí bằng những cô nàng tự khen mình xinh đẹp, tôi lại hâm mộ những anh chàng biết dâng hiến sắc đẹp của mình cho nhân loại.
Thứ tư, tôi ngây thơ một cách biến thái, hắn biến thái một cách ngây thơ.
Thứ năm, ấn tượng đầu tiên của tôi đối với hắn là “ngốc một cách phi thường”, còn tôi thì hồi đó, suýt chút nữa tưởng hắn là gay.
Thở dài nhìn bản tóm tắt nguệch ngoạc nét chữ của hai đứa trước mặt, tôi than nhẹ:
- “Khác nhau, đúng là quá khác nhau.”
Hán Khanh véo má tôi một cách hết sức mờ ám, nở một nụ cười cũng mờ ám không kém:
- “Yên tâm, sau này sẽ từ bù đắp thôi.”
Í? Có ai làm ơn giải thích vì sao mà da gà da vịt, mồ hôi mẹ mồ hôi con đồng loạt nổi dậy khởi nghĩa đầy lưng tôi như thế này không? = =
Hây dà, bọn tôi quả là một cặp đôi kì quái mà.
.oOo.
Hán Khanh cùng tôi đi bộ về nhà, dọc đường đi bọn tôi nói rất nhiều chuyện, cũng không còn nhớ rõ là đã nói những gì.
Chợt nhận ra, hình như mọi thứ tiến triển quá nhanh. Tôi cảm giác, đây giống như một giấc mơ, nếu không cẩn thận mà tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ tan biến hết.
Có chút bất lực không thể nắm bắt.
Có chút mơ hồ, không thể nói thành lời.
Có chút hoang mang, lo sợ vẩn vơ.
satruyen.com
Dường như nhận ra sự trầm tư đột ngột của tôi, Hán Khanh búng mũi tôi một cái, hỏi bằng giọng không hài lòng, nhưng mang theo cả sự dịu dàng hiếm thấy:
- “Ngốc, đang suy nghĩ gì vậy?”
Tôi cắn môi, bối rối nói nhỏ:
- “Cảm thấy chuyện chúng ta...có chút không thực tế.”
Gần đây luôn cảm thấy như vậy.
Hán Khanh im lặng, rất lâu sau đó vẫn không lên tiếng. Tôi hoang mang, không biết rốt cuộc là đã nói sai cái gì, thì đã cảm thấy bị một vòng ôm mạnh mẽ cuốn lấy, sự ấm áp đột ngột tràn khắp các giác quan.
Ôm rất chặt.
- “Khiết Du, tôi cũng sợ. Tôi lúc nào cũng muốn biết cậu nghĩ gì, nhưng tôi lại thấy, lúc này đây, cậu, tôi đã rất thật rồi.” Hán Khanh thì thầm bên tai tôi, hơi thở ấm nóng mang theo sự gấp gáp ngượng ngùng, “Không biết sau này sẽ thế nào, nhưng bây giờ với tôi, thế này là đủ rồi.”
Gió đêm hơi oi nồng, mang theo hương hoa nhẹ nhàng xa xăm.
Trăng tròn vành vạnh, toả sáng dịu dàng.
Đúng thế, mọi thứ đều rất thật. Ánh trăng rực rỡ như đang cười ấy, và cả người đang ôm tôi đều rất thật.
Chưa bao giờ biết được, cảnh đêm lại có thể đẹp đến thế.
Sau này, dù tôi có già đi, thì trong miền hồi ức, cảnh vật đêm nay vẫn cứ sống động như thế, vĩnh viễn không chỉ là một giấc mơ.