Tôi ngồi trong lớp, vừa gặm xôi vừa lơ đãng nhìn ra cửa sổ, bên ngoài là khoảng trời xanh trong, ngập nắng và lộng gió, xa xa có những gợn mây lười nhác bơi ngang qua, để lại những vệt trắng mờ như sương mù.
Một buổi sáng thật là bình yên, thật là thích hợp cho việc ngồi mộng mơ và gặm xôi vò. ^_^
- “LỚP TRƯỞNG! CÓ NGƯỜI TÌM!!!” Đột nhiên, cái giọng như súng thần công của Mì Xào Giòn bất ngờ chọc thẳng vào lỗ tai tôi, làm tôi suýt cắn phải lưỡi. >_
Tôi vừa nói gì về bình yên ấy nhỉ...
Mà quái lạ, mới sáng sớm, kẻ nào ăn no rửng mỡ thế kia? Tôi thẫn thờ suy nghĩ một lúc, rồi quyết định mặc kệ, tiếp tục cúi xuống ăn xôi, tận hưởng bầu không khí trong lành của buổi sớm mai.
Trời đánh còn tránh bữa ăn, cứ để kẻ đó chờ một chút đi.
Mì Xào Giòn thấy vậy, lại nghểnh cổ ra ngoài cửa lớp xí xô xí xào gì đó.
Tôi (lại) vô tình nhìn sang chỗ trống bên cạnh, Hán Khanh vẫn chưa đến.
Không biết từ khi nào mà mỗi lần vào lớp, tôi đều tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đó, nếu không thấy thì lúc nào cũng cảm thấy thiêu thiếu, buồn buồn.
Không lẽ, hức, đó chính là cảm giác lưu luyến của con nợ đối với chủ nợ ư? (Cô nàng này thật sự là chậm tiêu quá = =)
- “ Anh đẹp trai đó bảo nếu lớp trưởng không chịu ra thì anh ấy sẽ nắm tóc lớp trưởng lôi ra!” Mì Xào Giòn (lại) đột ngột rống lên kinh hoàng, có vẻ rất sốt ruột.
Tôi nghẹn xôi.
Tên tiểu tử chết bầm nào đây? Dám phá hỏng bữa sáng của bổn cô nương, lại còn dám giở giọng đe doạ, gã đó chán sống rồi à, đợi một chút thì chết sao?
Tôi bực bội vứt gói xôi xuống bàn, lạch bạch bước ra ngoài cửa, vừa đi vừa tìm kiếm dáo dác, chuẩn bị tung chưởng vào mặt thằng cha cà chớn đó, thì đột nhiên khựng người lại.
Kẻ to gan đó là Phi Long, đang đứng tựa lưng vào tường.
Dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt tro của cậu ta như rực lên màu sắc óng ánh của thạch anh tím, có chút không thực, lại có chút dữ dội. Cái dáng cao lớn của cậu gần như che phủ cả bầu trời, oai phong lẫm liệt, khí thế hơn người.
Nhưng cậu ta đang làm cái quái gì ở đây, tại sao lại tìm tôi?
- “ Khiết Du, chiều nay rảnh không?” Phi Long trông thấy tôi thì cười ranh mãnh, tiến lại hỏi, hơi thở nóng ấm phả vào mặt làm tôi ngây đơ ra như bị điểm huyệt, tức thời trở nên ú ớ, không nói được gì.
Thiện tai, đàn ông vốn đã nguy hiểm, đàn ông có sắc đẹp còn nguy hiểm hơn gấp vạn lần, đặc biệt là khi tên đàn ông nhan sắc tuyệt trần đó đang đứng ở khoảng cách gần như thế này. =.=
Một lúc sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình, đồng thời tìm cách né người ra xa một chút:
- “ Khụ, cậu đến lớp tôi chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?”
Nụ cười trên mặt Phi Long lại toét ra rộng hơn, hàm răng trắng đều như ngọc trai toả ánh sáng chói mắt. Tôi nghĩ có ai đó nên dán lên trán cậu ta một biển cảnh báo “KHÔNG ĐƯỢC NHÌN VÀO RĂNG, SẼ BỊ MÙ VĨNH VIỄN” thì an toàn hơn nhiều, bởi vì mắt tôi sắp đui rồi. =.=
Tuy nhiên, hàm răng hấp dẫn đó, theo ý tôi thì vẫn không sánh được với cái lúm đồng tiền đáng yêu của Hán Khanh.
Không xong rồi, tôi thật sự bị hai cái lúm đồng tiền chết tiệt đó ám ảnh rồi!
------ Đàn ông có lúm đồng tiền thật nguy hiểm, đàn ông có hàm răng đẹp thật nguy hiểm, bọn đàn ông đẹp mã quả thật rất nguy hiểm-----
- “ Tôi hỏi cậu, chiều nay có rảnh không?” Giọng Phi Long lại vang lên, vấn vít ngay tai tôi như những con rắn độc vô hình.
Tôi co rúm người lại. >_
- “ Để làm gì?” Lại cẩn thận nói từng chữ, tôi chợt cảm thấy nên trì hoãn câu trả lời càng lâu càng tốt.
- “ Đi chơi với tôi.” Cậu ta vẫn mỉm cười, sau đó đột nhiên chống hai tay vào tường, không cho tôi lối thoát.
Miệng tôi lúc này khô khốc như bị nhét đầy bông gòn, mồ hôi ướt đẫm cả bàn tay. A a a cậu dám dùng nhan sắc để ức hiếp tôi, đi chết đi Phi Long!!!
- “ Không…không được.” Tôi thốt lên bằng một giọng khàn khàn kì quái.
- “ Tại sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Phi Long ép lại gần hơn, đáy mắt dường như có một ngọn lửa màu tím phẫn nộ đang cháy.
Một thiếu nữ trong sáng như tôi lần đầu tiên bị tấn công theo kiểu trực tiếp thế này, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Phi Long, nếu cậu còn ép người quá đáng như vậy, tôi buộc lòng phải tặng cậu một chưởng thôi!
- “ Bởi vì cô ấy là bạn gái tôi.” Một giọng nam trung mạnh mẽ từ tít phía sau đột ngột vang lên, làm Phi Long hơi giật mình.
Í, là tiếng của Hán Khanh? Hắn ta đến rồi, anh hùng cứu mỹ nhân, như phim! O_O
Tôi suýt nữa là phụt ra một nụ cười hí hửng đến ngơ ngẩn, nhưng rất may là kìm lại được. =.=
Từ đầu bên kia hành lang, bạn trai hờ của tôi điềm đạm bước tới, cái dáng cao lớn được ánh nắng bao phủ, trở nên tĩnh lặng mà sống động, ánh mắt tôi như bị hút chặt vào thân hình đó, cảm thấy cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ có chàng trai đó là nổi bật một cách cao ngạo.
Tôi nhanh chóng bừng tỉnh, nhanh nhẹn thoát ra khỏi hai cánh tay rắn rỏi của Phi Long, sau đó xun xoe chạy lại đứng bên cạnh Hán Khanh, cười ngọt ngào. Hắn ta cũng rất biết đóng kịch, bàn tay lạnh ngắt từ từ đặt lên vai tôi trông rất ư là tình chàng ý thiếp nồng thắm, dịu dàng hỏi:
- “ Bánh quy đường của anh, bị tên dê xồm này chọc ghẹo à?”
Tôi và Phi Long không hẹn mà sặc cùng một lúc.
Hán Khanh cậu thật là biến thái, một câu nói ra làm cả hai người muốn hộc máu! >_
Bánh quy đường cơ đấy... -_-|||
Bàn tay đang đặt trên vai tôi đột ngột siết lại với một lực không mạnh cũng không nhẹ, mang ý nhắc nhở nghiêm nghị.
Tôi cố nuốt cơn sặc xuống, quay sang Hán Khanh cười nhăn nhở:
- “ Mật ong ngọt ngào của em, không sao đâu, chúng ta vào lớp thôi!”
Lần này, bạn Phi Long tội nghiệp của chúng ta bị cà lăm. -_-||||
Mật ong ngọt ngào và bánh quy đường, đây đúng là những từ ngữ làm cho người ta muốn táo bón. Tôi và Hán Khanh quả là một cặp uyên ương biến thái, đi đến đâu thiên hạ nghẹn đến đó, tội lỗi, tội lỗi. = =
Phi Long mặt dần trở nên đen sì như đáy chảo, nhìn tôi một lúc, sau đó rít lên khe khẽ:
- “ Không…có cái gì đó không đúng, hai người...không thể nào!”
- “ Mặc kệ cậu ta, mình vào lớp đi.” Tôi lại thỏ thẻ nịnh nọt.
Hán Khanh gật nhẹ đầu rồi híp mắt cười, vui vẻ cùng tôi xoay người bước đi, bỏ mặc Phi Long vẫn đứng đần mặt ở đó, lắp bắp cái gì mà nghe rất giống “bô lô ba la oe oe oe”. =.=
Thế là, sau đó chúng tôi về chỗ ngồi dưới ánh mắt thăm dò kì dị và xảo quyệt của mọi người. (che mặt )
Một lúc lâu sau, tôi quay sang cảm kích nói với Hán Khanh:
- “ Lúc nãy, vô cùng cảm ơn.”
Im lặng một lúc.
- “ Không có gì. Nhưng lần sau, làm ơn đừng có diễn cái trò mặt kề mặt kinh khủng đó trước bàn dân thiên hạ như vậy, chướng mắt lắm.” Hán Khanh nho nhã lật sách loạt soạt, nói mà không ngẩng đầu lên.
- “ Tại sao lại chướng mắt?” Tôi đột nhiên nổi cơn tò mò.
- “ Hỏi ngu ngốc, món đồ chơi ưa thích của cậu bị cướp một cách trơ trẽn như vậy, thử hỏi cậu chịu đựng nổi không??” Hắn đột ngột gắt lên, dáng ngồi cũng trở nên cứng đờ một cách kì dị.
Í, hắn vừa nói là...đồ chơi?
Mà còn là đồ chơi ƯA THÍCH?
Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào như được ăn kẹo đường, lâng lâng khó tả. Khoé miệng bất trị từ từ cong lên thành một nụ cười khoái chí, ha ha ha, ưa thích cơ đấy!
- “ Khiết Du, bị xem là một món đồ chơi rẻ tiền đáng để hạnh phúc vậy sao?” Hán Khanh lại lạnh lùng buông một câu.
Nụ cười trên mặt tôi tắt phụt, thay vào đó là một đống bí xị như nhọ nồi.
Cái kiểu tư duy gì thế?
Tôi bực bội, tại sao lúc nào cũng bị hắn lôi ra làm trò cười hết lần này đến lần khác mà không biết rút kinh nghiệm, cứ tự chui đầu vào sọ như thế này??
------- Nắng ấm vẫn chập chờn lung linh ngoài khung cửa sổ -----
Hán Khanh nhìn quyển sách từ nãy đến giờ chẳng vào đầu được chữ nào của mình, bờ môi mỏng thanh tú thoáng qua một nụ cười đẹp như đoá hoa diễm lệ ngậm sương đêm.
Chọc cho cô ấy tức điên, quả thật là vui ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng lúc nãy hắn cũng không hề nói dối.
Đồ chơi quý hiếm hay rẻ tiền, hắn không quan tâm. Quan trọng là món đồ chơi này, chỉ có một mình hắn được phép chơi đùa mà thôi.