Vào ngày diễn ra đại hội.
Vì bảo đảm bảo hiện trường không xảy ra bất kỳ tình huống quấy nhiễu đến họa sĩ nên đã áp dụng mô hình phân vùng thành từng các ô nhỏ, vì thế đường đi bị các bức tường thủy tinh dày hai lớp cách âm chiếm hơn nửa nên hơi chật.
Nhưng hiện trường chật hẹp khó đi như vậy có bỏ vàng bỏ bạc ra cũng không mua được vé vào cửa, chỉ có bạn tốt thật sự của họa sĩ mới được phép ra vào.
Vân Tri Ý liên tục ngó sang chỗ cửa chính: “Còn một lát nữa là khai mạc, thằng Sanh với thằng Khuẩn sao chưa tới?”
(Khuẩn là jūn, Quân là sūn)
Mặc Hoa nhíu mày: “Điện thoại không gọi được.”
Chu Kính đẩy mắt kiếng, cậu ta nhìn xung quanh nói: “Cổ Kỳ đâu?”
…
Hai tiếng trước.
Năm người Tôn Quân xuất phát từ nhà trọ bên ngoài của Tôn Quân đến cuộc thi, Cao Cố Sanh vỗ vai Tôn Quân: “Khuẩn, mày kiểm tra lại cặp vẽ của mình đi, sao tao cứ thấy khó chịu thế nào.”
Tôn Quân dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghe theo mở cặp vẽ ra bắt đầu kiểm tra lại dụng cụ.
Nào giờ cậu ta làm việc rất cẩn thận, vào buổi tối trước đại hội đã kiểm tra cặp vẽ hai lần, vì bảo đảm cuộc thi diễn ra suôn sẻ không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nhưng mà khi Tôn Quân kiểm tra lại, phát hiện màu vẽ mang theo không đúng.
“Ủa?”
Vẻ mặt đầy ý cười của cậu ta dần chuyển sang nghiêm túc và nghi ngờ.
Tôn Quân rất nhạy cảm với màu sắc, có lúc màu vẽ đắt tiền cũng không thỏa mãn được nhu cầu của cậu ta, thế là cậu ta tự mình phối màu, lần này có mang theo mấy tuýp màu tự phối.
Cậu ta thích sạch sẽ, màu vẽ tự phối mang theo cũng sạch sẽ gọn gàng, thân ngoài không dính chút vết nhơ, trông chẳng khác gì hàng sản xuất.
Nhưng bây giờ cậu ta lại thấy một dấu chấm đen bên ngoài tuýp màu, nhỏ bằng hạt mè.
Cậu ta cầm một tuýp màu ra, Cao Cố Sanh thò đầu tới hỏi: “Sao thế? Mang theo ít màu vẽ quá hả?”
Tôn Quân nghiêm trọng lắc đầu, khẽ dùng sức vặn mở nắp tuýp ra, nắp vặn được vặn rất chặt, theo động tác vặn mở, bên trong xộc ra mùi tanh thoang thoảng.
Tôn Quân cầm một miếng khăn giấy quẹt một ít màu vẽ đưa lên nhìn, vốn là màu đen thuần túy giờ đây lại lẫn thêm màu nâu chỗ đậm chỗ nhạt.
Hơn nữa bên trong ống tuýp còn có một lượng nước khá nhiều, làm cho khăn giấy bị ướt nhẹp, màu vẽ loang ra, phần màu vẽ lại khô rất nhanh, gần như mấy chục giây sau là khô.
Cao Cố Sanh mù tịt về hội họa nhưng vừa nhìn liền biết không đúng, cậu vừa giận vừa sợ: “Trời đựu, có người tráo màu vẽ của mày?!”
Mùi tanh nhạt như vậy chắc chắn sẽ bị mùi màu vẽ át đi, nếu dùng để thi đấu, chắc chắn Tôn Quân sẽ ra bức tranh vô cùng xấu xí.
Cậu ta vì vẽ tốt hơn nên tự phối màu, nếu xảy ra vấn đề, chắc chắn sẽ bị gán cho cái danh ‘tham vọng cao hơn thực lực’.
Tôn Quân nhanh chóng kiểm tra chỗ tuýp màu còn lại, phát hiện thêm hai ống màu bị dở trò.
Cao Cố Sanh nắm lấy cổ tay Tôn Quân: “Chúng ta đi đổi màu vẽ trước, chờ xong chuyện tao sẽ đập đứa vô liêm sỉ kia ra bã!”
Cậu phất tay với ba người Vân Tri Ý: “Tụi bây đi trước đi, nhớ giữ chỗ ngồi cho tao!”
Tôn Quân vốn rất tức giận, nhưng thấy Cao Cố Sanh còn giận hơn mình, giống như cá nóc phình to, không còn thấy giận nữa, cậu ta cười khổ nói: “Hạ hỏa nào, chúng ta khởi hành sớm hơn hai tiếng nên còn dư dả thời gian.”
Hai người nhanh chóng chạy về chỗ ở của Tôn Quân, Cao Cố Sanh chà cánh tay nổi đầy da gà: “Khuẩn, lúc về đổi chỗ ở đi, tao thấy không an toàn. À phải, lần này mày chuẩn bị vẽ cái gì?”
Tôn Quân vừa mở cửa đi ra vừa ngoái đầu lại nói: “…Lần này vẫn là vẽ hoa, tao thích— Ưm!”
Đồng tử của Cao Cố Sanh co lại.
Ngay lúc Tôn Quân vừa mới đẩy cửa đi ra, một cái tay duỗi tới bịt kín mũi miệng của cậu ta!
Cao Cố Sanh quá quen với chiêu này, theo phản xạ có điều kiện tung một cước tới!
Cú đá đáng sợ kết hợp với cửa bằng hợp kim đánh vào người tập kích bên ngoài, bàn tay cầm khăn lông bịt mũi Tôn Quân lập tức tuột khỏi, Cao Cố Sanh đỡ lấy Tôn Quân: “Mày sao rồi?!”
Tôn Quân lắc đầu, hơi bị choáng, nhưng vì Cao Cố Sanh phản ứng mau nên không xảy ra vấn đề lớn, cậu ta giơ ngón cái với Cao Cố Sanh.
“Tao cảm thấy nên đi xem người kia còn thở hay không trước đi.”
Cậu ta hình như nghe thấy tiếng xương đụng mạnh vào tường.
Tôn Quân nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy cửa phòng bị lõm sâu.
Một người đang dính chấu vào cửa, ngón tay giật giật, rất có cảm giác bi phẫn ‘chết không nhắm mắt’.
Nhưng mà Cao Cố Sanh không đi kiểm tra tình trạng của người kia, chỉ đứng đó dìu Tôn Quân, cau mày nghe một loạt tiếng bước chân đi về phía này.
Cậu bấm phím gọi khẩn cấp, nhìn đám người ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, thở dài: “Nè Khuẩn, sau đợt thi vẽ này, mày nên đi tìm chỗ ở mới đi.”
…
Còn năm phút nữa là bắt đầu cuộc thi, các bậc tiền bối đã ngồi vào chỗ, truyền thông bắt đầu ghi hình, nhiếp ảnh gia điều chính ống kính lại lần cuối.
Tôn Quân chưa tới.
Ngô Cần khẽ nhíu mày, luôn ngoái nhìn chỗ cửa vào, MC của đại hội đúng là ác, hết lần tới lần khác nhắc chung Ngô Cần và Vũ Nhân.
Vũ Nhân cười mỉa: “Chẳng lẽ học trò cưng của ông sợ quá nên trốn rồi?”
Ngô Cần cười lạnh một tiếng: “Đỡ hơn học trò cưng nào đó của ông chỉ biết khoác lác.”
Vũ Nhân nhướng mày: “Vẽ không hợp ý ông là khoác lác? Ngang ngược quá đó ông Ngô à.”
…
Hai người đấu võ miệng, nhưng đồng thời nhìn về phía cửa.
Giá trị thật sự của đại hội thi vẽ lần này là mạng lưới giao thiệp, nếu một hậu bối có tư chất trên trung bình, nhưng hếch mũi kiêu ngạo, bất kính tiền bối, tất nhiên sẽ không được tiền bối xem trọng.
Tôn Quân đến trễ trong một đại hội quan trọng như vậy, đương nhiên ấn tượng bị giảm bớt.
Mà Cổ Kỳ đã đến đại hội từ sớm, cậu ta có dung mạo ưa nhìn dễ mến, hoạt ngôn khôn khéo, cộng thêm lần trước đấu giá tám mươi triệu một bước thành danh, nâng cậu ta lên đầu ngọn gió, không ít tiền bối vui vẻ từ ái nhìn cậu ta, rất nhiều hậu bối bị cậu ta chiếm hết hào quang.
Bây giờ thời gian đã điểm, mọi người rối rít vào chỗ ngồi, đại sảnh trống trải, cho mỗi người không gian vẽ rất lớn, vì thế có một vị trí bỏ trống nên trông khá nổi bật, có người phát hiện có chỗ bỏ trống liền bàn tán là ai không biết trời cao đất rộng, dám đến trễ trong trường hợp quan trọng như vậy.
Vân Tri Ý sốt sắng suýt chút nữa bóp gãy cổ tay của Chu Kính, Chu Kính đẩy kính nhấc cái tay còn lại nắm lấy cổ tay của Vân Tri Ý, nói: “Đừng bóp nữa, bọn họ có thể đã xảy ra chuyện, chúng ta đi báo cáo với ban tổ chức!”
Ba người chen chúc đi ra ngoài, Mặc Hoa đi đầu mở đường, một giây sau nghe tiếng hô còn vài phút nữa bắt đầu cuộc thi.
Cổ Kỳ ngồi tại chỗ, ung dung đổ màu vẽ ra, liếc thấy khuôn mặt phủ sương lạnh của Ngô Cần, thầm cười khẩy trong lòng.
Bây giờ đừng nói Tôn Quân có tới hay không, sợ là còn không cầm nổi cọ vẽ.
Nhưng cậu ta vừa nghĩ tới đây, một giây sau có người đẩy cửa bước vào.
Thiếu niên đi trước võ trang đầy đủ trong thấy rõ ánh mắt, thiếu niên đi theo sau nở nụ cười hiền lành, cậu ta đeo cặp vẽ đi tới ngồi vào vị trí bỏ trống duy nhất ở hiện trường, khi cậu ta bày đủ dụng cụ ra, thời gian chuẩn bị vừa lúc kết thúc, bắt đầu truyền hình trực tiếp.
Vân Tri Ý dũa móng sau lưng Chu Kính: “Cái thằng Sanh này! Sao tụi bây tới trễ thế hả?”
Chu Kính giãy giụa dưới ‘nanh vuốt’ của Vân Tri Ý: “Chị đàn ông thả ra cái coi! Chị cào anh Quân đi mắc gì cào em!”
Cao Cố Sanh ngửa đầu tu một hơi hết nửa chai nước, Mặc Hoa lấy băng cá nhân trong ba lô ra đưa cho Cao Cố Sanh: “Đánh nhau?”
Cao Cố Sanh giơ cái tay bị đánh bầm tím vỗ vai Mặc Hoa: “Không sao, đã hạ màn.”
Mặc Hoa nhìn băng cá nhân một hồi rồi cất vào lại trong ba lô.
Cao Cố Sanh vươn vai duỗi người: “Hoạt động gân cốt một chút thôi, nhưng thằng Khuẩn phải đổi chỗ ở khác mới được— Cổ Kỳ cũng vậy.”
…
Từ giây phút Cổ Kỳ nhìn thấy Tôn Quân, trong lòng cậu ta hoảng loạn không dứt.
Tại sao… Tại sao Tôn Quân vẫn có thể tới?!
Rõ ràng cậu ta đã chuẩn bị chu toàn đâu ra đó, cậu ta đi tìm phịch thủ nhờ hắn tráo màu vẽ của Tôn Quân, đi tìm Chu Đạt giúp cậu ta phục kích tại chỗ ở của Tôn Quân, còn tìm thêm đám du côn trợ lực.
Đến lúc đó, nếu Tôn Quân không phát hiện màu vẽ có vấn đề, vậy thì sẽ bị tai tiếng tham vọng cao hơn thực lực ở ngay đại hội thi vẽ, còn nếu Tôn Quân quay về đổi màu vẽ, cũng sẽ bị phịch thủ chụp thuốc mê, bỏ lỡ cuộc thi.
Vẻ ngoài của Tôn Quân không đến nỗi nào, mặc dù Cổ Kỳ không muốn thừa nhận nhưng nền tảng của Tôn Quân vững hơn cậu ta rất nhiều, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, không cần phải đi phát tờ rơi dưới ánh mặt trời chói chang hay lau bàn rửa chén lột da tay, dung mạo của Tôn Quân đã lấy lại nhan sắc vốn có, dù không phải kiểu đẹp ná thở nhưng thuộc gu yêu thích của phịch thủ.
Thằng phịch thủ kia đầu toàn trung tình, chắc chắn sẽ không qua bỏ qua mồi ngon béo bở này.
Còn nếu phịch thủ thất bại thì còn đám du côn cậu ta kêu tới, đám này không chuyện ác nào không làm, cũng không kiêng chay mặn, điều kiện của Tôn Quân không tệ, còn có dung mạo tuấn tú hiền lành, xong chuyện chụp vài tấm hình uy hiếp, dù là tống tiền hay ép cậu bán thân mua vui, đủ hủy hoại cả đời Tôn Quân. (khốn nạn vl)
Rõ ràng cậu ta đã bày sẵn kế hoạch không kẽ hở.
Sao Tôn Quân vẫn có thể tới chứ!
Cổ Kỳ nghiến răng cầm cọ, chuẩn bị phối màu.
Trong lòng cậu ta hỗn loạn thành một đống, trong đầu cũng hò hét loạn cào cào, thân dưới chưa phục hồi đang đau nhức ê ẩm, giống như tất cả đang ngăn cản cậu ta vẽ tranh.
Cậu ta rất lâu rồi chưa đụng vào cọ vẽ, giống như trong đầu có con quái thú cắn nuốt hết linh cảm sáng tác của cậu ta, không biết nên vẽ cái gì.
Thật ra trong nghệ thuật rất cần linh cảm, ban tổ chức đã sớm cân nhắc đến chuyện này nên không gò bó thí sinh phải vẽ đúng theo yêu cầu, ngay cả thí sinh không có linh cảm cũng có thể thi triển kỹ thuật nền tảng của mình.
Nhưng Cổ Kỳ lại không thể.
Kiến thức căn bản của cậu ta vốn không tốt, bỏ phế đã lâu nên không cầm nổi cọ, nếu ngồi vẽ ở đây sẽ bị lộ tẩy.
Phải làm sao đây?! Làm sao đây!!
Đã thế vị trí của cậu ta có thể loáng thoáng nhìn thấy bảng vẽ của Tôn Quân, vị trí này vốn có thể nắm vững động tĩnh của Tôn Quân nhưng giờ đây lại trở thành cơn tra tấn hành hạ cậu ta.
Trải qua giây phút nguy hiểm, Tôn Quân múa cọ điêu luyện, với vài nét phác họa sơ sài đã có thể lờ mờ nhận ra đó là một vườn cây tử đằng.
Hay là bây giờ giả vờ bất tỉnh đi, lấy cớ là thân thể không thoải mái.
Nhưng để Tôn Quân cứ thế mà nổi tiếng, thật sự không cam lòng.
Cổ Kỳ vắt óc nghĩ cách, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta không còn thời gian để nghĩ nữa.
Đông đảo dân mạng theo dõi phát sóng trực tiếp đang thảo luận rất rầm rộ, đại đa số đều quan sát Tôn Quân, bởi vì tiến độ của cậu ta thật sự là một người một ngựa, phần còn lại đang nhìn về Cổ Kỳ, đấu giá bức tranh với tám chục triệu khiến người ta hâm mộ.
[Là cây tử đằng sao?]
[Vẽ nhanh ghê.]
[Thân là sinh viên mỹ thuật cũng phải bội phục.]
[Cổ Kỳ vẽ chậm thế?]
[Đại sư cũng giống vậy mà, kiên nhẫn cho ra sản phẩm hoàn mỹ.]
[Lần này có tiếp tục vẽ ra một bức tranh tám mươi triệu nữa không?]
[Đây có tính là cuộc tranh tài giữa thái tử và ly miêu không?]
[Hả hả chuyện gì? Kể nghe chút đi?]
[Lầu trên lệch đường ray rồi kia.]
Mọi người hóng drama xong liền tập trung vào cuộc thi, dần dần sinh ra so sánh giữa Tôn Quân và Cổ Kỳ, có người bắt đầu hoài nghi, ai ai cũng đã cầm cọ phác họa vẽ nền rồi, sao Cổ Kỳ giống như đang ngồi thừ người ra thế.
[Có phải chúng ta chưa hiểu cảnh giới cao của nghệ thuật chăng?]
[Đại sư tào lao.]
[Chắc mấy tay họa sĩ đều có tính dở hơi như vậy.]
Đang lúc mọi người bàn tán sôi nổi, bất thình lình cửa bị đẩy mạnh ra, những người đang xem phát sóng trực tiếp bị dọa hết hồn.
[Chuyện gì chuyện gì? Vẽ tranh rất cần sự yên tĩnh đó.]
“Cảnh sát!”
Theo tiếng hét toáng, một cái bóng người lao nhanh tới, mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ thì Cổ Kỳ đã bị đè chặt xuống đất còng tay lại.
“Theo chúng tôi về đồn.”
Phát sóng trực tiếp bị gián đoạn, chỉ để lại làn đạn dấu chấm hỏi tràn màn hình.
[Trời đựu! Chuyện gì xảy ra vậy??!]
[Họa sĩ Cổ bị đưa đi??]
Dân mạng bùng nổ.