Cô Đơn Vào Đời

Chương 71: Phòng bệnh




Tếu Ảnh nói cho tôi biếtphòng bệnh của bố Hứa Lật Dương. Bác đang nằm tại bệnh viện Đồng Tế.

Buổi trưa ngày hômsau, tôi bắt xe lên Hán Khẩu, đến bệnh viện Đồng Tế.

Nhìn qua cửa sổ bằng kínhcủa bệnh viện, tôi thấy bố của Hứa Lật Dương đang nằm trên giường. Bác trôngrất gầy và tiều tuỵ. Bác nằm đó bất động. Nếu như không phải là Tếu Ảnh chỉ chotôi cụ thể phòng bệnh của bác chắc tôi sẽ không tài nào tin được người đàn ôngkhô héo nằm kia là người tôi đã gặp hai năm về trước.

Trong phòng bệnh khôngbật đèn, bức tường màu xám phản chiếu một màu ủ rũ, lạnh lẽo của cái chết.Người nằm đó cạnh tấm ga trải giường màu trắng, có khuôn mặt trắng bệch và vôcảm. Tôi bỗng hít phải một làn không khí lạnh toát, nặng nề và ảm đạm.

Một người phụ nữ trungniên, mặt xanh như tàu lá chuối đứng đó nhìn tôi đang đứng ngoài cửa, rồi đưamắt nhìn theo khi tôi tiến vào phòng bệnh, dán mắt nhìn vào lẵng hoa quả và hoatươi tôi đặt trên đầu giường bệnh. Cô ta không dịch chuyển, chỉ dùng ánh mắtchăm chú theo dõi từng chuyển động của tôi.

Bố của Hứa Lật Dương cũngkhông còn nhớ ra tôi là ai. Tôi cũng chỉ nói với bác, tôi là bạn học cùng với Hứa Lật Dương. Bác gượngngồi dậy cảm ơn tôi, rồi cùng tôi nói chuyện. Lúc nói chuyện, không biết tạisao bàn tay yếu đuối của bác cứ nắm chặt lấy tay tôi, dùng hết sức để nắm chặtlấy. Tôi bỗng thấy rùng mình.

Bác than thở với tôi vềcuộc đời đầy bất trắc, biến đổi khôn lường. Bác không sợ sự giày vò của nhữngđớn đau về thể xác nhưng lại cảm thấy đau buồn vì đã liên luỵ đến gia định vàliên luỵ đến Hứa Lật Dương. Tiền bạc tiết kiệm được đã đem ra dùng hết, cònphải vay họ hàng, bạn bè biết bao nhiêu tiền. Bây giờ ngay đến nhà cũng bánrồi. Trước đây là một gia đình đầm ấm và sung túc còn bây giờ nhà cửa tanhoang. Hơn nữa phẫu thuật thay thận không thành công, bây giờ ngày ngày bác đềuphải chạy thận, đợi đến lúc có cơ hội mới lại phẫu thuật lần nữa.

Lúc bác nói chuyện với tôi, giọng nói não nề, mặt màyủ rũ và tuyệt vọng, còn ánh mắt thì như người đã chết, trống rỗng và vô hồn.

“Bác sẽ không sao đâu ạ,thay thận xong là bác sẽ dần khoẻ lại thôi!” Tôi không tìm được lời nào hay hơnđể an ủi bác, sống bỗng mũi thấy cay cay.

“Những chuyện đó khôngnói trước được đâu cháu ạ. Cùng nằm với bác ở phòng bệnh này đã có hai ngườiqua đời rồi. Một người phẫu thuật không thành công, tiêu tốn hết 30 vạn tệ vẫnkhông cứu sống được. Nhà họ cả nhà từ già đến trẻ, ngày đêm chăm sóc. Chồng củabác ấy, sau nửa tháng chăm sóc sút đi mười lăm cân nhưng vẫn chẳng thay đổiđược gì. Còn một người khác, không có tiền để nằm đây, mấy hôm trước khi đi,bác ấy nói bác ấy sẽ về nhà, bác ấy từ quê ra đây chữa bệnh. Bây giờ tiền đãhết, trên người chỉ còn đủ lộ phí về quê, nếu như không về thì sợ không thểchết ở quê nhà được. Sau khi bác ấy về quê được ba ngày thì mất. Còn cô bé đangngủ ở kia nữa”, bố Hứa Lật Dương dùng tay chỉ sang cô bé nằm giường bên cạnh,“mẹ cô bé hôm nay đi đến hội Phụ Nữ để xin được cứu giúp. Hai mẹ con bây giờtrong người chỉ còn có một tệ. Con bé nó cũng ngoan lắm, tự xuống nhà mua bánhbao chay ăn. Còn bác chẳng biểt trụ được bao lâu. Bệnh tật thế này làm liên lụyđến cả nhà! Chẳng còn cái gì nữa rồi! Cũng chẳng còn hi vọng gì nữa!” Bác vừanói vừa thở dài.

Nước mắt tôi bỗng chảydài xuống mặt và đưa tay lên lau, nước mắt lại trào ra. Tôi không thể để mộtngười bệnh đang nằm đây nhìn tôi khóc được, bởi vì làm thế sẽ tạo áp lực tâm lýthêm cho bác nhưng tôi không thể ngăn dòng nước mắt khi nghe những câu chuyệnbi thương đó.

Cuộc đời. Nỗi khổ củacuộc đời chính là đây: Muốn tiếp tục sống nhưng lại chỉ có thể mở mắt, nằm đóchờ chết.

Từ phòng bệnh đira, tôi thấy mẹ Hứa Lật Dương. Trông bác gầy đến xót xa. Nếu như không phải bởivì tôi đã từng căm ghét người phụ nữ này đến nỗi khắc ghi trong tâm trí thì cólẽ tôi đã không nhận ra người đàn bà béo tốt, có chút đanh đá, hà khắc khi xưa.

Bác vội vàng nhìn tôi mộtcái, ánh mắt vô hồn, ảm đạm. Bác ta đã không còn nhận ra tôi nữa rồi.

Nhưng lúc tôi nhìn thấybác, nước mắt tôi lại trào ra. Tôi ôm lấy mặt, quay lưng đi ra khỏi phòng bệnh.