Tôi và Tếu Ảnh thích nhấtmùa hè, bởi vì mùa hè chúng tôi có thể mặc váy.
Tháng Năm, đầu hè, lúctôi và Tếu Ảnh cùng nhau đi mua đồ, Tếu Ảnh rất thích chiếc váy màu trắng, rấtdễ thương và rất đẹp.Lúc Tếu Ảnh bước trong phòng thử đồ ra, tôi nghĩ, nếu tôimà là Tếu Ảnh thì tốt biết mấy. Tôi ngưỡng mộ ánh mắt trong, đen nhánh và ngâythơ của Tếu Ảnh. Ánh mắt đó chính là hình tượng lý tưởng về hình ảnh người congái hoàn mỹ: 100% nữ tính.
“Có đẹp không?” Tếu Ảnhquay một vòng trước gương.
“Cái đó phải hỏi TrịnhThường. Tiêu chuẩn duy nhất để phán đoán một bộ quần áo có đẹp hay không là ởchỗ xem người con trai mà cậu thích nhìn thấy nó có kích động đến nỗi muốn cởinó ra, nhưng lại không nỡ. Hai điều kiện đó phải có đủ, thiếu một cái cũngkhông được”. Tôi nói thầm vào tai của Tếu Ảnh.
Quả thực là Tếu Ảnh mặcchiếc váy mày rất đẹp nhưng chiếc váy lại khá đắt. Sau khi đã giảm giá 20% vẫncòn 480 tệ. Cái giá này đối với sinh viên có thể nói là rất cao. Tếu Ảnh do dựmột hồi rồi nói: “Đắt quá. 480 tệ mua một cái váy. Thôi mình chẳng mua đâu.”
Tôi nhớ lại lần trướccùng với Tếu Ảnh đi mua quà sinh nhât cho Trịnh Thường. Tếu ảnh muốn mua choTrịnh Thường một đôi giày, thế là chúng tôi đi xem từng hàng giày một. Tôi thấycó vài đôi trông dáng khá đẹp, giá cả phải chăng, đều khoảng 500 tệ nhưng TếuẢnh đều không thích.
Đến lần thứ năm, khi TếuẢnh lắc đầu với những đôi giày tôi chỉ, tôi không chịu đựng được hơn liền hỏi:“Tại sao đôi nào cũng không được?” Và lí do của Tếu Ảnh là: “Rẻ quá! TrịnhThường sẽ không thích đâu. Có thể anh ấy sẽ thấy xấu hổ vì hàng rẻ mà khôngđi.”
Câu nó đó làm tôi khôngthể nói thêm được điều gì nữa. Sau đó Tếu Ảnh quả nhiên mua một đôi adidas vớigiá 980 tệ. Sau khi mua xong, Tếu Ảnh nói: “Thực ra tớ muốn mua đôi 1.200 tệcơ, nhưng quả thực là tớ không còn tiền. Tiền bố cho tớ mua MP3 chỉ có 800 tệ.”
Tôi và Tếu Ảnh tay khôngđi ra khỏi cửa hàng quần áo. Chiều tà, bóng tôi và Tếu Ảnh dắt tay nhau đitrông thật dài. Lúc giẫm vào bóng của Tếu Ảnh tôi bỗng nghĩ đến đôi giày 980tệ, cảm thấy hơi buồn.
Ngày hôm sau, thời tiếtđã bắt đầu hơi nóng, tôi đi đến cửa hàng quần áo hôm qua, toàn thân lấm tấn mồhôi. Tôi chùi sạch mồ hôi tay, đợi khi lòng bàn tay khô sạch mồ hôi mới dám cầmvào chiếc váy trắng mà Tếu Ảnh thích.
Đó là một chiếc váy trắngmuốt, mềm mại, giống hệt như Tếu Ảnh vậy.
Về đến phòng, tôi ômchiếc váy vào lòng. Tôi yêu quý Tếu Ảnh như vậy đấy, chỉ bởi vì Tếu Ảnh mềmmại, sạch sẽ và dịu dàng, không có bất cứ khả năng nào công kích hay làm tổnthương tôi. Yêu quý người khác thì vậy, yêu quý đồ vật cũng phải có được đủnhững phẩm chất đặc biệt đó.
Tôi đặt chiếc váy xuốngdưới chăn của Tếu Ảnh, cho đến tận tối lúc đi ngủ Tếu Ảnh mới phát hiện ra.Thấy vẻ mặt vui mừng, ngạc nhiên của Tếu Ảnh, tôi đã cảm thấy vô cùng vui vẻ vàmãn nguyện, còn hơn cả cảm giác mình được sở hữu chiếc váy đó.
Lúc La Khuẩn đến tìm TếuẢnh chơi, Tếu Ảnh vui vẻ lấy chiếc váy ra thử cho cô ta xem. Xem ánh mắt đố kịcủa La Khuẩn không thoát ra khỏi tầm nhìn của tôi. Tếu Ảnh quả thực quá ngâythơ. Cho dù họ có biểu hiện thân mật vồn vã với mình đến thế nào đi chăng nữathì giữa tình địch và tình địch, vĩnh viễn chẳng bao giờ có khả năng hòa giải.Có thể về sau này, chúng ta sẽ quên đi người đàn ông mà chúng ta đã từng yêu,nhưng sẽ không bao giờ quên kẻ tình địch của mình.
Lần đầu tiên Tếu Ảnh mặcchiếc váy là một lần hẹn hò với Trịnh Thường, nhưng vừa đi ra được một lúc thìđã thấy Tếu Ảnh chạy về giữ chặt lấy lưng.
“Có chuyện gì thế? TrịnhThường làm gì cậu à?” Tếu Ảnh chỉ vào lưng ra ám hiệu cho tôi.
“Không phải, không biếttại sao cái phéc mơ tuya bị hỏng rùi, Tớ vừa đi ra chưa được vài bước thì cảmthấy mọi người đều ngoảnh đầu lại nhìn mình, tớ không biết là có chuyện gì, maymà có một người bạn tốt bụng chạy lại nói với tớ là chiếc phéc mơ tuya đã bịtoác ra, dây áo con đều lộ hết ra.” Tếu Ảnh vừa cởi quần áo vừa đau lòng nói.
“Sao lại thế được? Cáiváy 480 tệ mới mặc lần đầu tiên mà phéc mơ tuya đã hỏng? Đến đồ 40, 50 tệ cũngkhông đến nỗi như thế!” Tôi còn cảm thấy tức hơn cả Tếu Ảnh.
“Không phỉa là lần đầutiên mặc, lần thứ hai rồi, hôm trước La Khuẩn nói chị ấy phải dẫn chương trìnhmột buổi ca nhạc ở khóa chị ấy, đã đến và mượn tớ chiếc váy.” Tếu Ảnh cầm chiếcváy trên tay thở dài nói.
Tôi cầm chiếc váy lênkiểm tra chiếc phéc mơ tuya ở phía sau. Cái đầu ở trên cùng đã bị lỏng ra, xemkĩ thì thấy có một vết rõ ràng là có người cố tình làm nó bị hỏng, chứ khôngphải do chất lượng chiếc váy tồi.
“Cậu không thấy chiếcphéc mơ tuya hỏng rất kì quặc sao? Hay là ngày mai chúng ta đến chử hàng kiểmtra lại xem có phải chiếc váy này do bị ai đó làm hỏng không?” Tôi nói thử thămdò ý kiến của Tếu Ảnh.
Tếu Ảnh không nói gì.
“Nhất định là La Khuẩnmuốn hại cậu. Chị ta đã làm hỏng phéc mơ tuya , muốn cậu bị xấu hổ trước mặtTrịnh Thường.” Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Tớ muốn tìm chị ta hỏicho rõ ràng.” Tếu Ảnh rất thất vọng.
“Cậu có hỏi chị ta, chịta cũng chẳng thừa nhận đâu, chất vấn thẳng như thế lai khó xử. Chẳng nhẽ cậulại không rõ tại sao chị ta làm thế? Chị ta trước đây là người yêu của TrịnhThường, bây giờ chắc vẫn còn chưa dứt tình. Đáng nhẽ cậu phải đề phòng chị tamới phải. Thôi bỏ đi , sau này cậu đừng quan hệ với chị ta nữa là được.”
Tếu Ảnh thỏe dài nói: “Tớbiết cậu nghĩ La Khuẩn là người không tốt, thực ra tớ cũng thấy chị ta khôngtốt.”
“Vậy tại sao cậu còn chơivới chị ta? Rõ ràng là chị ta chẳng hề giống người tốt. Cậu đi chơi với chị tavề phòng, mùi căn phòng này cũng khác.” Tôi nói có hơi quá lên một chút.
“Tớ sẽ không chơi với chịta nữa. Tớ hứa. Chị ta thật quá đáng, không ngờ lại dùng cách này để làm hạitớ.” Tếu Ảnh thề thốt với tôi.
Tôi như chút đi được gánhnặng.
Tôi thừa nhận tôi có hơibiến thái.: Phàm là người tôi không thích, thì tôi đều không muốn họ xuấn hiệntrong phạm vi nhìn thấy hoặc nghe thấy của tôi. Tôi hy vọng bọn họ đều chết cảđi. Nếu như không chết thì biến mất cũng được.
Tôi thừa nhận mình ngâythơ: nếu như tôi không thích ai thì tôi muốn người tôi quý phỉa có trách nhiệmvà nghĩa vụ cùng tôi báo thù rửa hận, đều ghét con người đó, chống đối conngười đó.
Sau ngày hôm đó, Tếu Ảnhquả thực không còn giao du gì với La Khuẩn nữa. La Khuẩn đến phòng tôi chơi,chỉ chưa đầy năm phút Tếu Ảnh đã nói cô có việc cần phải ra ngoài. Nếu như cóngười mỗi lần gặp bạn chưa đầy năm phút đã tìm cớ để từ bỏ bạn thì rõ ràng làngười đó rất không thích bạn. Con người, quý là ở chỗ phải biết rõ mình là ai.
Tếu Ảnh còn nói với tôirất nhiều các chuyện khác liên quan đến La Khuẩn. Tếu Ảnh kể, La Khuẩn mua mộtchiếc nhẫn mỹ ký 30 tệ nhưng nhất định phải đi lừa người khác là chiếc nhẫn đódo người yêu tặng, 800 tệ. Mỗi lần mua quần áo, cô ta chỉ luôn nói là giá gốcchứ không bao giờ nói là giá đã được giảm…Chiếc quần bò cô ta hay mặc, chỉ có100 tệ nhưng cô ta luôn nói với mọi người là 600 tệ. Cô ta còn hay nói với TếuẢnh về vẻ xinh đẹp của mình, về chuyện cô ta có bao nhiêu là người theođuổi…những chuyện như thế, hai chúng tôi đã nằm kể cho nhau nghe hẳn một ngàymột đêm.
Nói tóm lại, sau vụ chiếcphéc mơ tuya, trong mắt của Tếu Ảnh, La Khuẩn đã trở thành người vô cùng đángghét. Con người này không những tính tình xấu xa, mà còn luôn muốn hại Tếu Ảnh.
Tếu Ảnh hoàn toàn quên điquãng thời gian dính chặt lấy La Khuẩn mà bỏ rơi tôi sang một bên. Tếu Ảnh nóivề La Khuẩn vô cùng tồi tệ.
Tình bạn của con gái ≈tình địch
Hai người con gái thườngquy vào có hai dạng quan hệ: đã từng là tình địch hoặc đã từng là bạn thân. Nếunhư hai mối quan hệ này có gì trùng khớp vào nhau thì nhất định sẽ có người trởthành kẻ phản bạn, không phản trước mặt thì phản ngầm sau lưng.
Nhưng dú sao tôi vẫn rấtquý Tếu Ảnh. Cho dù tôi biết rất rõ rằng tình bạn của con gái khó tin cậy đếnthế nào.
Chỉ có tình bạn của tôidành cho Tếu Ảnh là có thể tin cậy được. Tôi đã vì muốn giữ vững tình bạn nàycho riêng tôi và Tếu Ảnh mà sau khi La Khuẩn trả lại cái váy đã tận tay làmhỏng phéc mơ tuya của chiếc váy. Nhờ đó mà mới có thể làm cho Tếu Ảnh hận LaKhuẩn. Còn chiếc váy này là do tôi đã cam tâm tình nguyện lấy tiền tiêu của cảmột tháng để mua tặng Tếu Ảnh.
Tôi sợ sẽ mất đi Tếu Ảnh,mất đi tình bạn ấm áp. Tôi không thích Tếu Ảnh đối xử tốt với những người congái khác.
Tình bạn của Tếu Ảnh làcủa tôi, không ai được động vào