Một tuần trôi qua rấtnhanh. Đến lúc tôi phải về Vũ Hán. Vừa mới nhập học được ít lâu mà đã bỏ học đichơi suốt cả tuần, đối với một đứa con gái ngoan như tôi, đã là ghê gớm lắmrồi.
Chuyến tàu tối hôm đó,Hứa Lật Dương nói sẽ mua vé nằm cho tôi. Tôi không cần, một tuần ở thành phố Xchúng tôi đã tiêu hết gần 2000 tệ, hơn nữa cũng chẳng biết tiền đã tiêu vàonhững việc gì, thấy trong lòng bất an.
Thế là Hứa Lật Dương đimua một vé ngồi. Anh đã nói sẽ mua cho tôi vé nằm, tôi không cho nhưng đến lúcanh mua vé ngồi, tôi lại cảm thấy không thoải mái.
Trước lúc đi, Dịch Trìmời chúng tôi đi ăn cơm.
Dịch Trì đến quán cơmtrước và chờ chúng tôi ở đó. Kết quả, Hứa Lật Dương nghe nhầm địa điểm, đưa tôiđến một quán cơm khác. Lúc thấy Dịch Trì không ở đó mới phát hiện ra là chúngtôi đã đến nhầm chỗ, lúc đó mới lại đi đến đúng nơi đã hẹn.
Ở phần trên tôi đã miêutả, trường học của bọn họ bốn bề là núi, đường rất khó đi, hơn nữa sau đợttuyết rơi, nhiệt độ vẫn luôn ở mức thấp. Tôi vẫn mặc chiếc áo của Hứa Lật Dươngkhoác ngoài để chống lạnh.
Trời dần tối, đường càngtrở nên khó đi. Tôi lại chưa ăn cơm, vừa lạnh vừa đói trong lòng cảm thấy vôcùng khó chịu vì thế đi rất chậm, Hứa Lật Dương luôn miệng giục tôi đi nhanh.
Tôi đang rất khó chịu lạibị giục nên gắt lên: “Anh giục cái gì nữa? Tại anh đi nhầm chỗ nếu không chúngta đến đó lâu rồi.”
Hứa Lật Dương nghe giọngtôi có vẻ bực bội liền buông tay tôi ra, tự mình đi lên phía trước.
Tôi không thèm đuổi theo,thế là hai người cứ thế một trước, một sau mò mẫm đi xuống núi.
Hứa Lật Dương thuộcđường, tất nhiên là không sao. Còn tôi không quen đường nên thường xuyên vấp.Và đến lúc xuống dốc, chân bị hụt nên trẹo ngã lăn đùng ra đấy.
Tôi liền khóc oà lên.
Tại sao chứ, tôi ngồi cảđêm, vượt bao dặm xa xôi đến đây chỉ để gặp anh, vậy mà lạnh như thế này, tôichỉ được khoác một cái áo mỏng, đi trên con đường núi tối mù thế này, anh tachỉ vì vài câu trách móc mà bỏ mặc tôi, mặc kệ tôi sống chết, tại sao tôi lạikhông khóc chứ.
Hứa Lật Dương thấy tôikhóc, lúc đó mới chạy lại vội vàng hỏi han: “Em sao thế? Có lạnh không? Đưa taycho anh nào!”
Tôi càng nghĩ càng tức,tôi thấy lạnh vô cùng, nước mắt cứ thế chảy giàn giụa, khóc đến tận lúc tớiquán ăn mà Dịch Trì hẹn.
Quả nhiên lúc Dịch Trìnhìn thấy chúng tôi bước vào, cái nhìn đầu tiên là hướng về tôi, sau đó mới đưamắt sang nhìn Hứa Lật Dương, hỏi: “Thuỷ Tha Tha sao thế?”
Hứa Lật Dương lắc đầu, ravẻ đó như là do tôi làm nũng, anh ta chẳng biết làm thế nào.
Dịch Trì gọi người phụcvụ lấy cho tôi một cốc nước. Anh nói: “Em uống chút nước ấm đi, trông em có vẻđang rất lạnh.”
Cốc nước nóng đang bốchơi trước mặt tôi, rất nhanh hơi nước làm mờ đôi mắt. Nếu như Hứa Lật Dươngquan tâm đến tôi bằng một nửa Dịch Trì thôi, thì chắc tôi cũng không dễ dàng cócảm tình với Dịch Trì đến thế. Tôi đã tìm thấy một cái hợp lý cho tình cảm củamình.
Dịch Trì thấy tôi vẫnkhông cầm cốc nước lên, bèn đưa mắt ra hiệu cho Hứa Lật Dương, Hứa Lật Dươngbèn bê cốc nước lên đặt vào tay tôi.
Bỗng nhiên, tôi không chỉcảm thấy thất vọng mà còn cảm thấy chán ghét Hứa Lật Dương. Tôi đẩy tay, đángnhẽ chỉ định đẩy chiếc cốc lại, nhưng không ngờ lại làm cho cốc nước nóng đổvào tay Hứa Lật Dương.
Chiếc cốc thuỷ tinh lậptức rơi xuống vỡ tan tành. Cùng với tiếng cốc vỡ là tiếng Hứa Lật Dương cất lêngiận dữ: “Rốt cuộc là em muốn gì? Em muốn làm gì hả? Sao em phiền phức thế?”
Hứa Lật Dương nói vớigiọng rất to, rất to, anh đang nổi giận với tôi.
Ở một thành phố phía Bắcxa xôi, trong một đêm giá lạnh, người con trai đã ở bên cạnh tôi từ năm mườilăm tuổi bỗng nhiên nổi cáu với tôi. Còn tôi, từ lâu đã coi anh là người duynhất tôi có thể yêu trên thế giới này, người yêu duy nhất, người bạn duy nhất của tôi. Ở trong tôi, anh là người duynhất mang lại sự ấm áp.
Vậy mà bây giờ anh đangquát tôi.
Tôi bỗng khóc oà lênthành tiếng.
Tôi không thể chịu đựngđược cảnh một người con trai nổi cáu với tôi, đến bây giờ vẫn không thể chịuđưng được, trừ khi là tôi làm việc sai bị sếp nổi cáu. Tôi không phải là lángọc cành vàng nhưng tôi cũng biết cách chiều chuộng bản thân mình. Không ai cótư cách để nổi cáu với tôi. Cho dù tôi là kĩ nữ, anh là khách làng chơi mà nếutôi không muốn phục vụ anh thì làm sao nào?
Trong giây phút đó, tôibỗng cảm thấy mọi tình cảm trong ba năm vừa qua biến thành cát bụi; chúng đã vỡvụn, bị giẫm đạp. Mãi mãi sẽ không bao giờ hàn gắn lại được.
Tôi khóc oà lên rồi chạyra ngoài, vừa khóc vừa chạy dọc đường lớn, con đường dẫn đến ga.
Chạy không được bao xathì tôi nghe thấy có tiếng bước chân đang chạy đuổi theo.
Tôi cứ nghĩ đó là Hứa LậtDương nên càng chạy nhanh hơn, nhưng tôi chợt nghe Dịch Trì gọi tên tôi: “ThuỷTha Tha ơi.”
Quay đầu lại, thấy DịchTrì đang thở hổn hển theo tôi.
Bỗng nhiên tôi không dodự ngã nhào vào lòng Dịch Trì.
Lúc đó tôi không hềcó ý muốn bày tỏ tình cảm của mình mà chỉ vì tôi cần mộtngười dịu dàng ôm lấy tôi.
Tôi ôm chặt lấy cổ anh,nước mắt cứ thế rơi lã chã, hi vọng anh đưa tay ra ôm lấy tôi nhưng không, anhchỉ đứng ở đó, để mặc cho tôi như quỷ đói bám chặt lấy cổ anh. Một lúc sau, anhnói: “Tay em lạnh quá, làm cho cổ anh lạnh toát rồi này.”
Nghe anh nói vậy, tôithấy xấu hổ, vội buông tay ra.
Anh cởi chiếc áo lông vũra, vẫn là chiếc áo hôm đó đã cho tôi mượn. “Em khoác áo vào, tay em lạnh cóngrồi.”
Tôi khoác áo vào người,tay áo quá dài như diễn kịch hát vậy. Anh cẩn thận xắn tay áo lên một chút. Tôingoan ngoãn đứng đó, như đứa trẻ chưa biết mặc áo cần có người lớn mặc cho.
Tôi chìm đắm trong cảmgiác được làm đứa trẻ. Lúc đó tôi nghĩ nếu bây giờ Dịch Trì nói muốn tôi làmngười yêu của anh, chắc chắn tôi sẽ không chần chừ mà đồng ý ngay lập tức.
Thế nhưng tôi biết DịchTrì không nói, nói liều thế thôi chứ cũng chưa chắc tôi đã đồng ý thật.
Chúng tôi đều là nhữngngười tốt, có lương tâm, có đạo đức, có tình, có nghĩa. Trong mối tình tay ba,người chịu thiệt thòi nhất chính là người đến sau.
Dịch Trì lại dùng giọngnựng trẻ con để nói với tôi: “Ngoan, chúng ta quay về ăn cơm nhé! Ăn chút đồ emsẽ không lạnh nữa đâu. Đừng khóc nữa nào!”
Tôi ngoan ngoãn để DịchTrì đưa về. Lúc gần về đến quán ăn, Dịch Trì bỗng rút từ trong túi áo ra mộtđôi găng tay lông thỏ màu hồng nói: “Mãi mà chẳng có cơ hội đưa cho em, tốingồi trên tàu chắc sẽ lạnh đấy.”
Anh không đeo găng tayvào tay tôi mà giúi vào túi của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìnthấy ánh mắt của anh sáng lấp lánh như sao mùa hè, lại gần sẽ thấy ánh mắt đóvô cùng ấm áp.
Hứa Lật Dương chắc cũngđã bị Dịch Trì dạy dỗ cho một bài, nên khi nhìn thấy tôi quay lại liền đứngngay dậy chạy ra đón. Tôi vẫn tỏ ra lạnh lùng.
Ăn cơm xong, tôi và HứaLật Dương đi ra ga. Tôi cứ tưởng Dịch Trì cũng sẽ đi tiễn tôi nhưng saukhi chúc tôi lên đường may mắn, anh quay người trở về nhà.
Tôi chỉ nhớ ánh mắt cuốicùng trước khi quay người, anh đã nhìn vào tôi.
Tôi không có số điệnthoại của anh, cũng chẳng có địa chỉ email hay nick chat. Không có phương tiệnliên lạc nào, còn anh cũng chưa bao giờ hỏi tôi những thứ đó.
Chúng tôi đang cố gắng đểchạy trốn, cũng đang cố gắng để kìm nén. Có thể cả đời này chúng tôi sẽ khônggặp lại nhau, có thể cái duyên chúng tôi đến quá muộn vì thế không nên nói gì,cũng chẳng nên làm gì.
Đến ga, Hứa Lật Dương đãđổi vé ngồi thành vé nằm. Tôi vẫn luôn nghi ngờ không biết đó có phải là chủ ýcủa Dịch Trì không? Nếu không thì tôi không thể hiểu nổi tại sao Hứa Lật Dươnglại tỏ ra tinh ý đến thế.
Lúc tàu chuẩn bị chuyểnbánh, tôi nhìn qua ô cửa kính, thấy Hứa Lật Dương đứng đó nhìn tôi. Tàu bắt đầu chạy, bóng anh cũng khuất dần. Ngoài ô cửa sổ,trời tối đen như mực. Mắt tôi lại nhoà đi. Cảm giác lưu luyến làm tôi thấy nhóiđau.
Tôi lưu luyến nơi này làvì cái gì? Tôi cũng không biết nữa.
Có niềm vui gặp mặt thìcũng có nỗi buồn chia ly. Đó vẫn là quy luật của cuộc đời.