Giờ ra chơi, Hứa LậtDương hỏi thăm vết thương ở tay của tôi.
“Tay cậu làm sao thế?”
“Tớ không cản thận nên bịđứt tay.” Tôi trả lời đơn giản cho qua chuyện. Nào ai biết nguyên nhân sâu xacảu vết thương này thật khó có thể nói ra. Tôi rất sợ Hứa Lật Dương sau khibiết được gia cảnh thật của tôi sẽ coi thường và ghét bỏ tôi, coi thường đứacon gái có đầu óc bất thường do người mẹ có đầu óc bất thường sinh ra.
Tôi cúi mặt xuống, trộmnhìn ánh mắt quan tâm, dịu dàng của Hứa Lật Dương.
Kẻ từ ngày hôm đó, ngàynào tôi cũng nghĩ đến cậu ấy. Trong giờ học thì nghĩ xem liệu cậu ấy đang chămchú nghe thầy cô giáo giảng bài hay lại đang ngẩn người ra sau lưng tôi. Lúc vềnhà thì nghĩ không biết giờ này cậu ấy đang làm bài gì, đang đánh bóng rổ hayđi một mình về nhà và thi thoảng liệu cậu ấy có nghĩ đến tôi không?
Chúng tôi bắt đầu nóichuyện với nhau, nhưng rất ít.
Trong thế gian này, chúngtôi được định mệnh sắp đặt cho gặp nhau và thương yêu nhau.
Tôi tin rằng từ sauchuyện lọ thuốc Vân Nam, Hứa Lật Dương cũng bắt đầu cảm nhận được tình cảm tôi dànhcho cậu ấy.
Và cùng lúc đó, tôi cũngnhận ra chút thay đổi trong cách cư xử của cậu ấy đối với tôi.
Ví dụ nếu so với lúctrước thì giờ đây cậu ấy nói chuyện với tôi dịu dàng hơn rất nhiều, hay đôi lúcánh mắt hai chúng tôi gặp nhau, cậu ấy cũng đỏ ửng mặt y như tôi vậy.
Đới với tôi, lúc cậu ấycười trông hệt như bông hoa đang nở còn lúc cậu ấy chau mày trông lại giốngbông hoa vừa tàn. Chỉ có điều suy nghĩ đó, cậu ấy không hề hay biết.
Thế giới một mình. Sânkhấu một mình. Biểu diễn một mình. Vui buồn một mình.
Tuy chúng tôi chưa ai nóicâu: “Tớ thích cậu.”
Tuy chúng tôi chưa baogiờ ngồi riêng với nhau.
Tuy chúng tôi chưa hề nắmtay nhau.
Nhưng ngoài việc học ra,trong đầu tôi toàn là những suy nghĩ về cậu ấy: từng vui buồn, từng cử chỉ.
Lúc đó những cảm xúc đầuđời bắt đầu xuất hiện trong đầu của một cô thiếu nữ mới lớn như tôi, có thậtnhiều tình cảm và thời gian cho chúng tôi bày tỏ, và đủ để cho chúng tôi chờđợi tình cảm đó nở hoa kết trái.
Tôi bắt đầu điên cuồng đểý đến việc cậu ấy nói chuyện với người con gái nào. Hằng ngày, vừa bước chânvào lớp, ánh mắt đầu tiên của tôi chắc chắn sẽ hướng về chỗ ngồi của cậu ấy,xem cậu ấy đã đến chưa, đang làm gì, đang nói chuyện với ai. Nếu như cậu ấyđang nói chuyện với một người con gái hoặc có một người con gái chạy đến bêncạnh chỗ ngồi của cậu ấy để bắt chuyện thì cả ngày hôm đó, tâm trạng của tôi sẽkhông vui, không thèm quan tâm, không thèm nói chuyện với cậu ta. Khi phát hiệnra những điều đó, tôi ngạc nhiên vì không hiểu từ lúc nào tôi lại bắt đầu quantâm tới một người nhiều đến thế.
Thực ra nếu như cậu ấychỉ nói chuyện với Châu Hảo thôi thì không sao. Dù Châu Hảo có tán gẫu, đongđưa cậu ấy thì tôi vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nếu có tức gì thì trútlên đầu Châu Hảo. Bởi vì tôi biết cậu ấy không thể nào thích Châu Hảo, khôngbao giờ có khả năng đó. Tôi quả thực không có lòng tin ở Châu Hảo.
Người mà tôi không thểchịu đựng được không phải là Châu Hảo mà là những đứa con gái xinh đẹp khác,đặc biệt là đứa xinh nhất lớp, Đoạn Tiểu Ngữ.
Ở trường trung học, nếunhư một đứa con gái không chỉ xinh đẹp mà còn nhanh nhẹn, hoạt bát, hơn nữa họclại rất giỏi, nhà cửa đàng hoàng thì đứa con gái đó sẽ luôn nổi tiếng. ĐoạnTiểu Ngữ khi đó chính là một “hot girl” không những ở lớp mà còn là của cảtrường tôi.
Tôi không thể trở thànhnhân vật tiêu điểm như vậy. Nếu các bạn đã đọc kỹ phần trước tôi viết thì chắccác bạn cũng biết rằng tôi không thể trở thành một nhân vật như thế. Nói hayhơn chút nữa là tôi sống khá nội tâm. Còn nói tệ hơn một chút nữa là tôi thuộctuýp người tẻ nhạt.
Tôi không thể đùa vui,hội nhập với tất cả lũ con trai, không thể lúc nào cũng tươi cười chào đón tấtcả bọn họ. Tuy tôi cũng rất muốn trong giờ học có vài bạn trai réo rắt gọi têntôi ngoài hành lang rồi sau đó cười chạy mất. Tuy tôi cũng rất muốn trên đườngtan học về, đằng sau lưng sẽ có những tiếng thì thầm to nhỏ, dường như cố tìnhđể cho tôi nghe thấy “Nhìn kìa, kia chính là ai ai ai đó, nghe nói ai ai ai đóthích cô ta. Thầy cô giáo cũng rất yêu quý cô ta.”
Khi đó, tôi hầu như lúcnào cũng đứng đầu lớp. Đoạn Tiểu Ngữ và Hứa Lật Dương cũng nằm trong top 10,còn Châu Hảo thì đứng trong top 5 đếm ngược từ dưới lên cùng với mấy đứa đúplại tranh nhau ngôi vị đội sổ. Nhưng cũng phải nói thật là tôi rất ngưỡng mộĐoạn Tiểu Ngữ. Cô ta luôn rạng rỡ hơn tôi. Ngày nào cô ấy cũng tươi cười, hầunhư với tất cả mọi người, đặc biệt là hội con trai luôn thích nói chuyện vàchơi đùa với cô ấy. Cô ấy có rất nhiều bạn và được hội bạn đó tâng bốc hệt nhưcông chúa. Trong đó có một đứa dáng rất cao và thô nhưng lại thích mặc nhữngchiếc váy hoa nhỏ li ti cũ cũ bẩn bẩn. Ngày nào nó cũng cùng đi học và về nhàvới Đoạn Tiểu Ngữ.
Ánh mắt Ngô Tam Cúc nhìnĐoạn Tiểu Ngữ luôn thành kính và sùng bái. Mọi người đều nói là Ngô Tam Cúc lẽođẽo đi theo Đoạn Tiểu Ngữ là vì để hàng ngày được ăn ké những đồ ăn vặt linhtinh mà Đoạn Tiểu Ngữ mang đến lớp. Nào là bánh gatô, nào là những thanhchocolate Đức to, rồi những hộp sữa chưa lô hội, sữa chua dâu tây… Nhưng tôibiết không phải là như vậy bởi vì bạn bè của Đoạn Tiểu Ngữ rất nhiều, Trong lớpluôn có mấy đứa con gái cả ngày lẽo đẽo theo nó, những lợi ích đó liệu chiađược cho Ngô Tam Cúc mấy phần?
Có mấy lần tôi thấy ĐoạnTiểu Ngữ lấy từ trong cặp ra một đống kẹo chocolate, đám con gái đó mỗi ngườiđều được chia một cái nhưng Ngô Tam Cúc thì chẳng được gì. Lúc ở trường có buổibiểu diễn, Đoạn Tiểu Ngữ và mấy đứa con gái khác cùng nhau tập múa, tôi lúc đócũng tham gia đội múa. Hằng ngày, sau khi tan học Ngô Tam Cúc ôm hết quần áo vàcặp sách của mấy đứa đó đứng ngoài cổng. Sau khi tập xong, Đoạn Tiểu Ngữ vô tưcấm lấy quần áo và cặp sách, không hề cảm ơn lấy một cậu. Không những thế màcòn trách móc sao Ngô Tam Cúc tại sao không mua nước cho cô ta.
Vì thế, tôi biết Ngô TamCúc không bao giờ muốn lợi dụng Đoạn Tiểu Ngữ về tiền bạc cả, còn Đoạn Tiểu Ngữthì rõ ràng chỉ coi Ngô Tam Cúc là một người hầu chứ chẳng hề coi cô ta là mộtngười bạn.
Sau này lớn lên, tôithường nghĩ không hiểu sao lúc nhỏ những người con gái xấu xí, bình thường lạirất hay bám đuôi, phục vụ những đứa con gái xinh đẹp và kiêu ngạo như côngchúa. Có lẽ là bởi lúc đó họ quá ngây thơ, luôn sùng bái những có những thứ màhọ không có được, coi những người đó như thần thánh. Mọi thứ mà chúng ta thíchđều là thần thánh, đều hoàn mỹ cả. Chúng ta cam tâm tình nguyện cống hiến, tựhạ thấp địa vị của mình, tất cả mọi cố gắng đều là để lý tưởng hoá những ướcmơ. Cho dù chỉ vừa chạm tới ước mơ đó thôi cũng thấy vô cùng hoan hỉ. Vì thế ởđây, việc ngày ngày bên cạnh những đứa con gái xinh đẹp và kiêu ngạo như côngchúa cũng giống với việc dường như họ đang tiến gần đến cái đích để làm conngười hoàn thiện như trong mơ ước. Ngày nhỏ, chúng ta đều đã từng ngưỡng mộnhững đứa con gái vô cùng kiêu ngạo kia.
Khi lớn lên, mọi thứ vẫnvậy, chỉ có điều cái lợi lộc mà điều đó đem đến thường nhiều hơn. Giống như vậynhững người lớn lao tâm khổ tứ nghĩ mọi cách để được gần những người nổi tiếng,giàu có và thành công. Chỉ có điều nó đã không còn là sự thành kính được lýtưởng hoá của thời trơ bé nữa mà là từng bước, từng bước thực hiện những kếhoạch để giành được những thứ mà bạn muốn.
So với Đoạn Tiểu Ngữ, tôithấy mình vô cùng cô đơn. Tôi chẳng có bạn bè. Tuy cũng có đứa ở cùng lớp muốngần gũi chơi thân với tôi nhưng tôi luôn có tinh thần cảnh giác trước nhữngngười có ý định muốn gần với tôi. Tôi đã quá quen với việc cuộn mình lại, chìanhững chiếc gai nhọn hoắt ra phía mọi người.
Có thể bạn hỏi tại saotôi lại như vậy? Tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi chỉ luôn cảm thấy rất tự ti, chodù người khác có luôn ngưỡng mộ sựu ưu tú của tôi thì tôi vẫn cảm thấy mình côđơn, không được cảm thông, không được yêu thương và sợ người khác sẽ làm tổnthương mình. Cho dù tôi biết rằng không phải ai cũng xấu xa, không phải ai cũngcó ý định làm hại tôi nhưng cái cảm giác cô đơn đó đã sớm ăn sâu vào tận xươngtuỷ. Tôi không biết mình phải làm thế nào để thay đổi nó, rũ bỏ được nó.
Tôi còn ngưỡng mộ ĐoạnTiểu Ngữ vì cô ấy không cần dành quá nhiều thời gian cho học tập mà vẫn giữđược kết quả tốt trong suốt thời gian qua. Tôi thì không như thế. Cả cuộc sốngcủa tôi, ngoài Hứa Lật Dương và mẹ, tôi dành tất cả cho mỗi việc học mà thôi.Tôi thấy mình khá thông minh, nhưng đáng tiếc không phải là dạng thiên tàithông minh tuyệt đỉnh, vì thế tôi chỉ không ngừng cố gắng chăm chỉ học hành mớicó thể giữ vững được vị trí đứng đầu lớp.
Do cũng không quá tối dạ,lại vô cùng chăm chỉ, vì thế kết quả học tập của tôi rất xuất sắc. Xuất sắc đếnđộ các môn thi như Toán, tiếng Anh, tôi đúng là một cao thủ thi cử, mỗi kì thikhông phải giành số điểm tuyệt đối mà là muốn cao bao nhiêu điểm thì sẽ đượcbấy nhiêu.
Còn cao thủ tình trườngthực sự không phải như giày dép hỏng rồi mới vất đi mà là muốn đá thì đá, muốnbị đá thì bị đá. Đó mới thực sự là cảnh giới của cao thủ. Người bình thường đềukhông thể đạt được đến cảnh giới đó, vì thế người bình thường đều cảm thấy cáchnói này có đôi chút biến thái. Điều này tôi có thể hiểu được.
Do có kết quả học tậpxuất sắc nên đứa con gái có tính cách khép kín như tôi mới nhận được sự ngưỡngmộ của đại đa số học sinh trong lớp trừ Đoạn Tiểu Ngữ ra.
Đa số con người sốngtrong hầu hết các môi trường sống đều giống bạn, giống tôi, không phải là ngườithông minh nhất, cũng không phải là người xinh đẹp nhất, càng không phải làngười giàu có nhất. Nói tóm lại, chúng ta không phải là người giỏi nhất về mộtphương diện nào đó trong một tập thể. Ngưỡng mộ cũng chẳng để làm gì, thứ duynhất hữu ích mà chúng ta có thể lựa chọn là làm tốt nhất những gì mà bản thâncó thể cho mình được tốt nhất. Làm được điều đó thì có ngày bạn phát hiện rarằng hoá ra mình đã trở thành một người giỏi nhất về một phương diện nào đótrong tập thể, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, khiến cho người khác phảiđố kị.
Từ nhỏ tôi đã biết rằngnếu tôi cứ tiếp tục cố gắng làm tốt nhất những gì mình có thể thì một ngày nàođó, tôi trở thành người con gái giỏi nhất trong mắt mọi người.
Trước khi Hứa Lật Dươngvào lớp, sự ngưỡng mộ của tôi dành cho Đoạn Tiểu Ngữ chỉ đơn thuần là sự ngưỡngmộ mà thôi, thế nhưng đến khi một người như thế có mối quan hệ trực tiếp ảnh hưởngđến cuộc sống của tôi, hơn nữa ánh hào quang của cô ta dường như còn làm đautôi thì sự ngưỡng mộ đó nhanh chóng thay đổi, dần dần biến thành sự hận thù vàđố kị.