Cỏ Đoạn Trường

Chương 2-2




"Từ Thanh!" Ta giật mình hoảng hốt, trong miệng không ngừng gọi tên y, nhưng lại không tài nào níu kéo được thân ảnh y, y cứ như vậy biến mất trước mặt ta.

Nước mắt không biết từ bao giờ đã lăn dài trên má, theo sườn mặt mà rơi trên đôi môi bị ta cắn đến rướm máu, chỉ là ta lại không nếm được vị mặn của nước mắt, cũng không hề cảm thấy đau, tất cả đều trở nên vô vị, suy nghĩ dường như cũng trở nên trống rỗng.

Y cứ như vậy, biến mất rồi. Ngay trước mặt ta... mà biến mất.

Trước mặt bỗng nhiên tối sầm, ta cứ thế lâm vào bóng đêm tăm tối. Đợi đến khi ta tỉnh lại, thì trước mặt đã không phải là vườn hoa nhỏ quen thuộc, xung quanh cũng không còn là rừng trúc bạt ngàn.

Ta ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi này thật quen thuộc, ngay cả chiếc giường bạch ngọc ta đang ngồi lên cũng thật quen. Dùng tay vỗ vỗ trán, ta lập tức nhận ra đây chính là Đoạn Trường cung, nơi ở của ta trên Thiên Cung.

"Từ Thanh..." Ta thấp giọng thì thào, sau đó lại không nhịn được mà chạy như bay ra ngoài. Ta muốn tìm Từ Thanh, muốn tìm y trở về.

Lúc gần đến Thiên Môn, ta bỗng nhiên bị một toán sương mù vây chặt, sau đó kéo ngược trở về phía sau. Ta tức giận nhìn kẻ đang phá rối mình, bất ngờ lại bắt gặp Ti Mệnh Tinh Quân mang vẻ mặt lo lắng nhìn ta, ta nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn:

"Tinh Quân sao lại cản đường của ta?"

Ti Mệnh Tinh Quân mím môi, nhìn ta hồi lâu mới đáp lời:

"Hoa Nguyệt, nàng lại rơi vào mộng cảnh?"

Ta ngẩn người, trong lúc nhất thời vẫn không thể tiêu hóa những lời Ti Mệnh Tinh Quân vừa nói.

Toán sương mù trong lúc ta thất thần đã kéo ta đến đối diện Ti Mệnh Tinh Quân.

"Hoa Nguyệt, bao giờ nàng mới tỉnh ra. Nàng và hắn, vốn không chung ngã."

Lời này của hắn khiến ta vô cùng tức giận. Đây là chuyện riêng của ta và Từ Thanh, liên quan gì đến hắn, hắn có tư cách gì mà xen vào.

"Đây là chuyện riêng của ta, không cần Tinh Quân xen vào." Dứt lời, ta lập tức niệm chú muốn cắt đứt toán sương mù này, chỉ là cuối cùng ta vẫn không thành công, so với một hoa tiên nhỏ bé thì Ti Mệnh Tinh Quân vẫn có tu vi cao hơn hẳn ta.

Ti Mệnh Tinh Quân vươn tay, toán sương mù càng thêm siết chặt lấy ta, ta trừng mắt nhìn hắn, trong khoảnh khắc, ta dường như thấy trong mắt hắn chất chứa bi thương phiền não, nhưng cũng có lẽ là do ta hoa mắt.

Ti Mệnh ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nói ra từng chữ một:

"Hoa Nguyệt, nhân gian đã qua trăm năm, hắn cũng sớm không còn là hắn, nàng cần chi phải tự làm mình đau khổ như vậy? Hắn đã sớm quên nàng rồi. Nàng cứ để mộng cảnh tiếp nối mộng cảnh, cho dù thân là tiên tử, e rằng cũng có ngày nhập ma."

Ta khó tin nhìn Ti Mệnh Tinh Quân, lời của hắn làm cho lòng của ta đau nhói, tựa như có trăm ngàn kim châm cùng lúc đâm vào. Ta cúi đầu, né tránh ánh mắt của hắn, thấp giọng thì thào, cũng không biết là đang nói với hắn hay nói với bản thân mình.

"Tất cả đều là thật... là thật. Rõ ràng, rõ ràng... ta vừa gặp huynh ấy, sao... sao huynh ấy có thể không nhớ ta được chứ?"

Tiếng thở dài quanh quẩn bên tai, sương mù vốn đang vây chặt ta cũng dần biến mất.

"Hoa Nguyệt, nàng tỉnh lại đi."

Ta vẫn cúi đầu, tựa như một pho tượng hình người. Lúc Ti Mệnh Tinh Quân nói đến nhân gian đã qua trăm năm, ta lập tức nhớ lại mọi chuyện, nhưng trong sâu thẳm thâm tâm mình, ta lại muốn đó không phải là sự thật.

Mộng cảnh, mộng cảnh. Đây vốn không phải là lần đầu ta rơi vào mộng cảnh. Từ lúc bị Thiên Đế và Thiên Hậu phạt nhốt ở tận cùng chín tầng mây, ngày ngày không thể gặp Từ Thanh, ta đã sớm từ hoảng loạn cùng nhớ nhung mà sinh ra mộng cảnh. Mỗi một lần đều cùng một giấc mộng đó, mỗi một lần đều là kết quả đó, nhưng ta lại nguyện mãi chìm đắm trong mộng cảnh kia, chỉ có như vậy, ta mới có thể gặp lại Từ Thanh.

Mà mỗi lần ta rơi vào mộng cảnh khiến cho tâm trí trở nên hoảng loạn điên cuồng, đều là Ti Mệnh Tinh Quân kéo ta thoát ra mộng cảnh của bản thân, cũng không rõ đây là phúc hay họa, là may mắn hay xui xẻo.

"Hoa Nguyệt..."

Không để Ti Mệnh Tinh Quân nói hết lời, ta lập tức đánh gảy lời hắn:

"Đa tạ Tinh Quân nhắc nhở, Hoa Nguyệt đã không sao?"

Ti Mệnh Tinh Quân khựng lại, có lẽ hắn cũng ý thức được chuyện ta đã sớm thoát khỏi mộng cảnh, chỉ là trong tâm ta vẫn cứ muốn tin mộng cảnh đó là thật, cứ theo bản năng muốn hạ trần tìm người kia.

Ti Mệnh Tinh Quân cúi đầu, xoay người định rời đi, nhưng còn chưa đi được vài bước, hắn lại dừng lại.

"Hoa Tiên Tử, mấy ngày nữa là hội Bàn Đào, nàng chớ quên."

Ta giật mình, ứng thanh một tiếng xem như đã rõ, thật sự bây giờ ta chẳng có tâm trí để ý đến mấy chuyện này, nếu không phải Ti Mệnh Tinh Quân nhắc nhở, ta sớm đã quên rồi.

Ti Mệnh Tinh Quân cũng không xoay người lại, cứ như vậy một đường biến mất, ngay cả bóng lưng cũng không để lại. Ta rũ mi, có lẽ hắn đang tức giận, nhiều lần giúp đỡ ta, lại nhiều lần bị ta gạt bỏ, trách cứ, cho dù hắn tốt tình đến đâu thì cũng sẽ nổi giận.

Rất nhanh đã đến hội Bàn Đào, chúng tiên khắp nơi đều hội tụ về đại điện ở Dao Trì cùng Thiên Đế và Thiên Hậu chung vui. Ta ngồi một góc cạnh Dao Trì, tách biệt khỏi không khí nhộn nhịp trong đại điện, lặng lẽ nhìn những đóa sen hồng thắm đang nở rộ, hương sen thơm ngát, nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí khiến tâm tình của ta cũng trở nên thoải mái hơn.

"Ngươi vẫn còn đang trách ta sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cũng chứa đầy uy nghiêm vang lên phía sau lưng, ta vội vã xoay người thi lễ, sau đó cũng nhẹ giọng đáp lời:

"Hoa Nguyệt không dám."

Người đến là Thiên Hậu Nương Nương, nàng mặc một thân lễ phục tơ lụa hoàng kim, trên thêu phượng hoàng, thập phần cao quý.

Thiên Hậu thở dài. Ta biết nàng hiểu rõ, tuy ngoài miệng ta nói không dám, nhưng trong lòng sớm đã oán giận trăm ngàn lần.

Hơn trăm ngày ở Thiên Cung, ta không ngừng rơi vào mộng cảnh, cũng đủ thấy tình cảm ta dành cho người dưới trần gian kia sâu nặng chừng nào, thậm chí nếu như không phải Ti Mệnh nhiều lần cắt ngang, cảnh tỉnh, sợ rằng ta đã sớm nhập ma.

"Đáng sao?"

Ta giật mình, không ngờ Thiên Hậu sẽ hỏi như thế. Tuy rằng đây chỉ là một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng ta lại biết rõ ý của nàng đang nói đến điều gì.

Ta kiên định gật đầu:"Đáng."

Thiên Hậu lại thở dài, trong đáy mắt ẩn chứa tiếc thương:

"Đáng tiếc, ngươi và hắn không chung ngã."

Thiên Hậu nói xong lời này thì xoay người trở về đại điện, để lại một mình ta ngẩn người bên Dao Trì. Ta dĩ nhiên biết Thiên Hậu nói đúng, ta là tiên, y là người, vốn dĩ không thể bên cạnh nhau. Nhưng sao ta thật sự không cam tâm. Chẳng phải trên đời này có một câu gọi là: người có tình ắt nên giai ngẫu sao? Ta và y sao lại không thể. Nhưng dù có thế nào thì ta cũng không thể trốn khỏi hội Bàn Đào của Thiên Đế, Thiên Hậu.

Ta ngơ ngác bị chúng tiên nữ kéo vào trong đại điện, sau khi thi lễ với Thiên Đế, Thiên Hậu cùng chúng thần quân thì được đưa đến một chỗ ngồi cạnh Ti Mệnh Tinh Quân, không cần nói, ta cũng biết, đây là ý của Thiên Hậu. Thiên Hậu vì muốn chặt đứt chuyện của ta và Từ Thanh, ngay cả chuyện "mai mối" này mà cũng làm được.

Ti Mệnh Tinh Quân nhìn ta, cười khẽ:

"Nếu nàng mệt thì về nghỉ trước, ta sẽ giúp nàng bẩm lại với Thiên Đế cùng Thiên Hậu."

Ta mím môi, không đáp lời.

Tiếng thở dài lập tức quanh quẩn bên tai, giữa tiếng đàn ca sáo trúc, không ngờ ta lại có thể nghe rõ đến như vậy, không biết là người bên cạnh cố ý hay vô tình. Chỉ là dù thế nào đi nữa, ta cũng không quan tâm, bây giờ ta chỉ nghĩ đến Từ Thanh và lời mà Thiên Hậu đã nói lúc trước.

Người và tiên, vốn không chung đường.

Y và ta, chẳng thể thành đôi.

Ta bật cười, tay nâng chén rượu trên bàn ngọc nhấp một ngụm, cảm giác ngọt ngào cùng đắng chát lần lượt vươn trên đầu lưỡi, có chút khó chịu. Đây là lần thứ hai ta uống rượu, lần thứ nhất là lúc thành thân cùng Từ Thanh, uống rượu giao bôi, nhưng vị rượu lúc đó không hiểu sao chỉ có ngọt ngào, một chút đắng chát, cay nồng đều không có.

Ta lắc lắc đầu, vừa định nhấp thêm một ngụm thì chén rượu bằng ngọc trong tay đã bị giật mất. Ta giương mắt nhìn Ti Mệnh Tinh Quân bên cạnh, nhíu mày không vui.

"Rượu này tuy làm từ hoa quả, nhưng đã ủ ngàn năm, tốt cho tu vi, nhưng nàng vẫn là không nên uống nhiều."

Ta rũ mi, có chút chán nản:

"Ta chỉ vừa uống một ngụm."

Nghe nói rượu có thể giải sầu, có thể giúp người ta quên hết chuyện không vui, ta chỉ là muốn uống nhiều thêm một chút thôi, như vậy thì đêm nay cũng không cần tiếp tục phiền muộn.

Ti Mệnh Tinh Quân một hơi uống cạn chén rượu của ta, thản nhiên nói:

"Một ngụm cũng là quá nhiều rồi."

Ta trừng mắt nhìn hắn. Một ngụm là quá nhiều ư? Thế hắn vừa uống cả chén của ta thì ít sao? Ta bĩu môi, tỏ vẻ không vui, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"Hoa Nguyệt, nếu nàng muốn uống, một ngụm vong tình là được."

Ta cứng người, mím môi thành một đường thẳng, vong tình, vong tình, muốn ta quên Từ Thanh sao? Điều đó là không thể! Tuyệt đối không thể!

Ta cười giễu, cúi đầu không nhìn Ti Mệnh Tinh Quân:

"Không có khả năng."

Ti Mệnh Tinh Quân vẫn không buông tha, hắn tiếp tục khuyên ta uống vong tình, chỉ là ta nghĩ, cho dù uống vong tình, thì ta nhất định cũng sẽ không quên y quá lâu. Y, đã khảm sâu vào xương tủy của ta rồi. Từng cử chỉ dịu dàng, từng lời nói ôn nhu, tất cả đều làm ta không thể nào quên được.

Ta mệt mỏi đứng dậy, hướng Ti Mệnh Tinh Quân nhẹ nhàng thi lễ:

"Phiền Tinh Quân thay Hoa Nguyệt nói một lời với Thiên Đế cùng Thiên Hậu, Hoa Nguyệt mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi."

Giọng nói nhẹ nhàng như cũ, nhưng ta tin rằng Ti Mệnh Tinh Quân hiểu rõ, ta đang tức giận, hơn nữa, lửa giận này còn rất lớn.

Ti Mệnh mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó với ta, nhưng cuối cùng y lại không nói, chỉ khe khẽ gật đầu đáp ứng. Ta lập tức nói hai tiếng đa tạ rồi rời đi.

Thiên Cung hôm nay đẹp hơn mọi hôm, đây là vì tiệc Bàn Đào của Thiên Hậu nương nương mà chuẩn bị. Ta không mục đích lang thang khắp nơi, trong bất giác lại lạc đến nơi tận cùng phía Đông Thiên Cung.

Phía Đông Thiên Cung bị bóng tối che phủ, mang theo cảm giác lạnh lẽo rợn người. Ta thất thần dừng chân, không biết nên đi tiếp hay dừng lại. Đông Thiên Cung có thể xem là một trong những "cấm địa" trên Cửu Trùng Thiên này, nhưng đặc biệt ở chỗ, nơi này không có ai canh gác, nói đúng hơn, là không ai dám đến... Chỉ vì ở nơi này có một hồ nước xanh biếc trong suốt như ngọc bích, lại lạnh hơn băng tuyết ngàn năm – Diệp Hàn Đàm.

Ta nhìn tia sáng màu ngọc bích cách mình không xa, nhịp tim bỗng nhiên gia tốc một cách bất thường.

Nơi đó là Diệp Hàn Đàm.

Là Diệp Hàn Đàm mà Thiên Đế cùng Thiên Hậu cũng phải kiêng kỵ không dám đến gần.

Thần tiên rơi vào Diệp Hàn Đàm, tiên duyên sẽ bị hủy, nếu may mắn thì có thể giữ lại ba hồn bảy phách, đầu thai chuyển thế, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng nếu xui xẻo, hồn siêu phách tán, vĩnh viễn hóa thành cát bụi.

Ta như bị mê hoặc mà tiến dần đến cạnh Diệp Hàn Đàm, nhìn bóng dáng mình phản chiếu dưới mặt nước, miệng ta khẽ cong, dường như phía sâu dưới kia, có ai đó đang gọi ta, chỉ cần một bước thôi, nghe theo tiếng gọi dưới đáy hồ xanh biếc kia, ta sẽ có thể gặp lại y, người mà ta yêu thương nhất, sau đó chúng ta sẽ lại ở bên nhau, ai cũng không thể chia cách.

Đúng lúc này, bên tai bỗng thoáng tiếng gọi tên mình, ta hoảng hốt, vội vã lui về phía sau, đưa mắt tìm kiếm xung quanh mình.

"Hoa Nguyệt!"

Tiếng gọi ngày càng rõ ràng hơn, ta cũng nghe ra đó là giọng của Ti Mệnh Tinh Quân. Cắn chặt môi, trong lòng ta dâng lên một trận phẫn nộ, lúc nào Ti Mệnh cũng đúng lúc ngăn chặn ta, khiến ta không thể gặp lại Từ Thanh.

"Hoa Nguyệt." Tiếng gọi ngày một gần, nhịp tim của ta cũng càng lúc càng tăng nhanh, ta đưa mắt nhìn mặt hồ xanh biếc, trong lòng thoáng qua chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đạp mây trở về Đoạn Trường cung.

Thậm chí, ngay cả khi đã trở về phòng của mình, trái tim của ta vẫn chưa bình ổn, trong đầu vẫn ẩn hiện mặt hồ xanh biếc kia. Ở đâu đó sâu tận linh hồn mình, ta nghe thấy bản thân mình đang kêu gọi ta trở lại nơi đó. Chỉ cần bước vào Diệp Hàn Đàm, ta sẽ có cơ hội gặp lại Từ Thanh, mặc dù cơ hội này rất nhỏ, vô cùng nhỏ.

Ta ngơ ngác nhìn bản thân mình phản chiếu trên gương. Gương mặt tại nhợt, mái tóc được búi cầu kỳ đã có chút rối. Nếu như là lúc trước, Từ Thanh nhất định sẽ cười khẽ, rồi dịu dàng chải tóc thay ta. Trái với tài đánh đàn của mình, y búi tóc rất tệ, xiêu xiêu vẹo vẹo, trông còn thảm hơn lúc tóc ta đang rối tung, chỉ là cho dù thế nào, trong lòng ta, tóc mà y thay ta búi, vẫn đẹp nhất từ trước đến giờ.

Khóe môi khẽ cong thành một nụ cười, nhưng nước mắt lại lăn dài bên má, trượt qua sườn mặt, rơi trên mặt bàn bạch ngọc bóng loáng. Bạch ngọc phản chiếu bóng dáng của ta, đau thương đến mức ta cũng chẳng nhận ra bản thân Hoa Tiên Tử vô ưu vô lự ngày trước.