Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 181: Buông tay




Long Phi đứng ở bên ngoài phòng bọn họ nghe được bên trong truyền ra tiếng vang rất nhỏ nhưng lại là làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, sắc mặt ảm đạm, mâu trung mang theo cảm xúc bi thương quyện đầy , nắm chặt nắm tay.

Ma quân đứng rất xa thấy hắn một thân bi thống đứng nơi đó bất đắc dĩ thở dài, chính mình vẫn đều biết tâm tư Phi Nhi nhưng cũng là vô năng vô lực, thật sự là thiên ý trêu người, liền đi qua thân thủ vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Phi Nhi, sư phụ muốn nói chuyện cùng ngươi.”

Long Phi thế này mới buông nắm tay ra, cùng một chỗ yên lặng đi theo sau sư phụ mãi cho đến hậu viện mới ngừng lại dưới một cây đại thụ.

Ma quân ngẩng đầu nhìn cây đại thụ, cây này đã muốn trưởng thành chậm rãi mở miệng nói: “Cây này là ta cùng Liên Nhi trồng vào cái thời điểm nàng nói sư huynh chờ năm tháng qua cây này trưởng thành, Liên Nhi sẽ gả cho ngươi.”

Long Phi nhìn người, nhớ lại chuyện cũ khóe môi cũng lộ ra hạnh phúc thản nhiên tươi cười, hắn cùng sư huynh đều biết người sư phụ thích là mẫu phi của sư huynh.

“Nàng lúc nhỏ không muốn học võ công, nàng nói có sư huynh là ta bảo hộ đủ rồi, không cần học, ta vì một câu đó của nàng cho nên liều mạng học võ công để sau có một ngày ta có thể bảo hộ cho nàng, có lẽ là ta đã lạnh lùng quá mức, có lẽ là nàng hoạt bát quá mức để rồi đến một ngày nàng trở về nói với ta, sư huynh ta yêu thương người khác, ta nên làm gì bây giờ? Lúc ấy ta thực khiếp sợ, lòng ta thật đau nhưng thời điểm ta nhìn nàng kể về cái nam nhân kia với dáng vẻ hạnh phúc ấy, ta đành cưỡng lòng mà mỉm cười chúc phúc cho nàng bởi vì ta biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.” Đã qua nhiều năm như vậy nhưng là khi nói về chuyện cũ, mâu trung Ma quân vẫn là thực bi thương.

“Sư phụ người hối hận sao? Nếu sư phụ lúc ấy giữ nàng lại hoặc là không buông tay nàng ra mọi chuyện sẽ không trở thành như vậy, ít nhất mẹ của sư huynh sẽ không sớm rời đi.

“Hối hận? Là nhìn đến thời điểm Liên Nhi không hạnh phúc ta quả thật có hối hận, nhưng là nếu lúc trước ta ngăn cản nàng, như vậy người hối hận có lẽ sẽ là nàng, yêu người chính là hy vọng người hạnh phúc. Mặc dù lựa chọn của nàng là sai lầm nhưng là ai có thể đoán trước sự tình mai sau, Phi Nhi buông tha chính mình đi, sư phụ tin tưởng ngươi hội sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Ma quân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn an ủi.

“Sư phụ ta hiểu được. Long Phi khóe môi mang theo chua xót tươi cười, hắn nghe đượcTuyết Nhi nói đến con gái, cái gì hiểu được hắn cũng hiểu rồi, hiện tại không phải hắn nên buông hay không buông mà là hắn phải buông ra.

“Hiểu được là tốt rồi, đi thôi chờ bọn hắn ra ăn cơm chiều.” Ma quân nói xong xoay người rời đi trước, biết hắn hiện tại nhất định rất thống khổ vì chuyện này nên là cần chính hắn phải nghĩ thông suốt, bởi vì chính mình cũng là mê mang trong thống khổ mới hiểu được.

Long Phi lại yên lặng đi theo sư phụ, hắn không nghĩ cần đối mặt nhưng là hắn phải buộc chính mình đối mặt, phải thích ứng cái đau đến chết lặng đó rồi sau sẽ không còn đau nữa.

Trong phòng.

Trong màn còn lưu lại hơi thở sau cuộc hoan ái.

Vân Phi Tuyết thức giấc, mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã muốn chuyển đêm vội vàng đứng dậy.

“Làm sao vậy?” Tiêu Nam Hiên một phen giữ chặt nàng, không biết nàng đang gấp gáp cái gì?

“Nhanh lên, sư phụ cùng Long Phi khẳng định đang đợi chúng ta ăn cơm chiều.” Vân Phi Tuyết giãy cánh tay hắn vội vàng nhặt quần áo lên mặc vào, trên sắc mặt có chút ửng đỏ, nàng sẽ như thế nào khi đi ra ngoài gặp bọn họ.

“Không cần phải gấp gáp bọn họ cũng sẽ hiểu chúng ta đang làm gì?” Tiêu Nam Hiên lại một phen kéo nàng qua ôm lấy nàng, khóe môi mang theo ý cười, hắn hiện tại thầm nghĩ ôm nàng.

“Buông mau, đứng lên.” Vân Phi Tuyết hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, chính là bởi vì biết nàng thẹn thùng còn hắn đến một bộ dáng đó cũng không có.

“Được, nàng giúp ta mặc quần áo.” Tiêu Nam Hiên buông nàng ra, biết sư phụ đang đợi bọn họ sau đó liền không chút nào che dấu đứng trước mặt nàng mở ra hai tay.

Nhìn đến ngực hắn cùng cơ bụng cường tráng, Vân Phi Tuyết cảm thấy đầu óc nóng lên nha, nếu không có việc gì, như vậy nàng cũng không thể ở trước mặt hắn lau máu mũi, liền tùy tay đem quần áo vội vàng đi qua: “Tự mình mặc.”

“Ha ha.” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng có chút chật vật rời đi liền cười to ra tiếng chính mình tự mặc quần áo, ai nói nam nhân háo sắc, nữ nhân cũng thế đấy, giống nhau cả thôi.

Đứng trước cửa phòng, Vân Phi Tuyết đứng ở nơi đó không biết nên như thế nào đi vào? Sắc trời đều đã tối đen, không cần phải nói ai cũng đều biết bọn họ ở trong phòng làm cái gì?

“Làm sao vậy? Đi vào đi, sư phụ cùng Triệt Nhi nhất định đang đợi chúng ta.” Tiêu Nam Hiên theo sau đuổi tới kéo tay nàng hướng bên trong đi đến.

Vân Phi Tuyết lập tức lấy tay rút trở về: “Ngươi đi vào cùng bọn họ, nói ta không đói bụng nên không ăn, ta về phòng trước.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Tiêu Nam Hiên lập tức giữ chặt tay nàng, mâu trung mang theo ý cười, biết nàng là ngượng ngùng phải đối mặt với bọn họ nên thấp giọng sát bên tai nàng: “Lần sau nhớ viện cớ tốt một chút.” Nói xong không đợi nàng đồng ý liền đem nàng kéo vào.

“Hoàng huynh, hoàng tẩu các người đang làm cái gì? Lâu như vậy mới đến, ta đói bụng mà sư huynh không muốn ta đi tìm các ngươi, thật là….” Triệt Nhi vừa nhìn thấy thân ảnh bọn họ xuất hiện ở cửa liền quệt cái miệng nhỏ nhắn bất mãn đến hỏi.

Vân Phi Tuyết sắc mặt đỏ lên xấu hổ đứng ở nơi đó không biết nên như thế nào trả lời, trừng mắt nhìn Tiêu Nam Hiên một chút, tay dùng sức ở tay hắn, trong lòng giận một nỗi đều do hắn.

Hắn chính là đối với nàng vô tội, nhún nhún vai.

“Hiên Nhi, Tuyết Nhi, lại đây tọa.” Ma quân ra tiếng đánh vỡ cái tình huống ngượng ngùng này.

“Dạ, sư phụ.” Bọn họ cùng nhau đi tới ngồi xuống.

“Hoàng tẩu ngươi vừa rồi đang làm cái gì? Ngươi còn chưa nói.” Triệt Nhi lại giống như không buông tha nàng, thu lời nói đồng dạng nhau để rồi hỏi lại một câu.

Vân Phi Tuyết trên mặt nhất thời vẻ mặt đen lại, ánh mắt ai oán trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này có phải cố ý hay không.

Ma quân cùng Long Phi đều làm bộ như không nghe, tiếp tục ăn đồ ăn của mình, chỉ là khóe môi hơi hơi giơ lên .