Cô Dâu Thế Thân Hoa Phù Dung

Cô Dâu Thế Thân Hoa Phù Dung - Chương 97: Bản Mẫu Bị Đánh Cắp





“Anh bớt hỏi nhảm đi.


Có chuyện gì thì nói, không thì tôi cúp máy đây”, Phù Dung lạnh lùng.

Dù cho Mạc Tử Thâm có ở bên cạnh cô hay không thì có liên quan gì đến người đàn ông này chứ?

Từ Ngưng Viên bị Phù mắng thì im bặt im lặng một chút, sau đó ngập ngừng hỏi:

“Cô khỏe chưa?”

Phù Dung bất ngờ.


Từ Ngưng Viên đây là đang quan tâm đến cô sao? Anh ta lo lắng cho ư?

“Từ tổng.


Đêm hôm khuya khoắt anh gọi điện cho tôi để hỏi thăm sức khỏe như vậy.


Tôi phải hiểu ra sao đây nhỉ?”, Phù Dung cười khẽ.

Từ Ngưng Viên có thể nghe ra ý tứ châm chọc của Phù Dung.


Người phụ nữ này luôn luôn đối với anh bằng thái độ như thế.


Lúc gần lúc xa khiến thật sự không thể nào nắm bắt được.


Hai người im lặng một lúc lâu, đến khi Phù Dung muốn cúp máy rồi thì Từ Ngưng Viên lại lên tiếng.

“Tôi có hai chuyện muốn nói với cô”, Từ Ngưng Viên trở lại thái độ nghiêm túc khi làm việc:

“Đám người lừa nhốt tôi và cô rồi phóng hỏa ở xưởng chế tạo là bọn cướp lúc trước đã gặp ở trên đường.”

Phù Dung nghe Từ Ngưng Viên nói như vậy thì có chút ngoài ý muốn.

“Bọn nó thật sự có bản lĩnh đó sao?”

Trong ấn tượng của cô thì hai gã cướp lúc đó chỉ là dân nghiệp dư.


Thật sự không nhìn ra được lại là người có bản lĩnh trà trộn vào trong xưởng chế tạo để làm ra việc như thế.

“Người của tôi bắt được chúng ở gần đó, hai người đó cũng đã khai nhận.



Nhưng đúng là chuyện này khá bất hợp lý.


Tôi vẫn sẽ cử người điều tra thêm.”

Từ Ngưng Viên trầm giọng nói.


Anh cũng có suy nghĩ giống như Phù Dung.


Hai gã đó không thể nào manh động đến thế được.



Bọn họ mới gặp nhau trên quốc lộ, không thể nào chúng đã lần theo được đến xưởng chế tạo mà giăng bẫy chờ sẵn.

“Được”, Phù Dung gật đầu, “Vậy còn chuyện thứ hai mà anh muốn nói là gì?”

Từ Ngưng Viên không lập tức trả lời.


Phù Dung có thể nghe được tiếng thở của Từ Ngưng Viên, không hiểu sao lại trở nên căng thẳng.

“Từ Ngưng Viên, có gì thì nói lẹ đi, đừng úp mở như vậy chứ? Tôi còn phải đi ngủ đó”, Phù Dung bực mình.

“Bản mẫu robot bị đánh cắp rồi.”

Từ Ngưng Viên gằn từng chữ.


Đối với chuyện này anh cũng rất khó tiếp nhận.


Chắc Mạc Tử Thâm và Phù Dung vẫn chưa kịp biết chuyện này.


Anh cũng không định báo tin xấu cho cô giữa đêm như thế này.


Tuy nhiên Từ Ngưng Viên lại không thể nào ngủ được, trong đầu chỉ toàn hình ảnh yếu ớt của Phù Dung.


Anh muốn nghe giọng cô, muốn xác nhận là cô đã bình an.

“Cái gì?”

Phù Dung ngạc nhiên mà hét lớn lên, sau đó lập tức bịt chặt miệng mà nhìn về phía Mạc Tử Thâm và Niệm Thâm.


Thật may là hai người đó vẫn đang ngủ yên.

“Từ Ngưng Viên, anh vừa mới nói cái gì vậy hả?”, Phù Dung đè giọng mình mà hỏi lại.

“Cô thật sự là đang ở bên cạnh Mạc Tử Thâm sao hả?”, Từ Ngưng Viên nói trong tiếng nghiến răng.

“Trả lời câu hỏi của tôi”, Phù Dung nạt lại, “Đây là lúc nào rồi mà anh còn tâm tư đi hỏi chuyện khác? Bản mẫu robot xảy ra chuyện gì? Đánh cắp là sao?”

“Hừ, sao tôi biết được chứ? Chẳng phải là do công tác bảo vệ bên cô quá kém sao?”, Từ Ngưng Viên hừ lạnh mà châm chọc, tâm trạng của anh đang cực kỳ không vui:

“Lúc tôi quay trở về chỗ bản mẫu thì toàn bộ người ở trong phòng đó đều đã hôn mê rồi.


Bản mẫu robot lại không thấy đâu cả.


Đám người đó quả thật có chút tài năng.


Một con robot lớn như thế mà lại có thể thần không hay, quỷ không biết mà đem đi.


Hơn nữa lại còn không để lại một chút dấu vết nào cả.


Cứ như thể nó tự bốc hơi khỏi thế giới này vậy.”

Tin tức mà Từ Ngưng Viên đem đến khiến cho Phù Dung mất ngủ một đêm.


Sáng ngày hôm sau tất cả mọi người đều tập trung trở lại xưởng chế tạo robot bí mật của DSM.

“Tôi muốn biết có chuyện gì đã xảy ra”, Mạc Tử Thâm tức giận mà đập mạnh bàn hỏi lớn.

“Tôi… tôi thật sự không biết”, Người quản lý của phân xưởng lập tức trở nên sợ hãi, nói năng lắp bắp:

“Sau khi Từ tổng rời đi thì bọn tôi vẫn ở bên cạnh bản mẫu robot kiểm tra tiếp.


Nhưng chừng mười phút sau thì bỗng dưng phía lưng tôi bị đánh mạnh, cả người lập tức ngất đi không hề biết gì hết.”


“Còn những người khác đâu hả?”

Mạc Tử Thâm hét lên.


Anh không tin nổi chỉ trong mấy phút đồng hồ mà lại có người đưa được bản mẫu robot rời khỏi đây.

“Tất cả đều bị trúng thuốc mê.


Camera toàn bộ khu này đều đã bị phá vỡ.


Chúng tôi thật sự không biết mà.”

Người quản lý cúi đầu nói, ông ta đã sợ đến mức mồ hôi đổ đầy trán.

“Khốn kiếp”, Mạc Tử Thâm nhào đến nắm lấy cổ áo của người quản lý:

“Ý của ông đang nói đây là bản mẫu biến mất nhưng không một ai ở đây biết gì hết đúng không? Tôi trả lương cho một đám vô dụng như các người để làm gì hả?”

“Mạc tổng.


Bọn tôi thật sự bị oan mà”, Người quản lý vội vàng hô lớn lên, “Nhưng ngày yên tâm, sau khi sự việc xảy ra tôi đã lập tức báo cảnh sát rồi.


Chắc chắn sẽ rất nhanh thôi sẽ có kết quả điều tra mà.”

“Báo cảnh sát?”, Mạc Tử Thâm vừa nghe thấy như vậy thì càng trở nên tức giận hơn nữa:

“Ai cho các người báo cảnh sát hả?”

Dự án robot vệ sĩ này đang trong giai đoạn bảo mật.


Cái đám ngu ngốc này lại tự tiện đi báo cảnh sát, việc này khác gì cung cấp thông tin ra cho cái đám chó săn bên ngoài chứ? Mẹ kiếp.


Mạc Tử Thâm rủa thầm, gương mặt đã đỏ cả lên.


Hôm qua anh mãi lo lắng cho Phù Dung mà không chú ý đến bên chỗ nhà xưởng.


Chỉ sau một đêm thì cái bọn ăn hại này đã khiến cho anh tức đến hộc máu mất rồi.

“Bốp.”

Mạc Tử Thâm tung một cú đấm vào mặt của người quản lý khiến hắn gã vật ra sàn.


Sau đó anh còn cảm thấy chưa đủ mà tiến đến nắm chặt cổ áo người đàn ông, muốn đánh thêm một cú nữa.


“Tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc bản mẫu robot đã bị đem đi đâu rồi?”

Mạc Tử Thâm không tin lại có chuyện vô lý như thế xảy ra.


Xưởng chế tạo này không phải ai cũng biết được.


Nếu muốn đem đồ từ trong đây đi ra thì chắc chắn phải rất thông thạo địa bàn này.



Người quản lý này chắc chắn có vấn đề.

“Tôi đã bảo tôi không biết mà.”

Gã đàn ông khóe miệng đã chảy máu, nhưng vẫn một mực chối bỏ liên quan.

“Được, vậy thì đi chết đi.”

Mạc Tử Thâm nghiến răng, tay vung lên cao rồi lại hạ xuống.


Từng cú đánh như trời giáng rơi xuống mặt người đàn ông.

“Tử Thâm.


Anh bình tĩnh lại một chút đi.”

Phù Dung thấy Mạc Tử Thâm gần đánh chết người quản lý rồi thì vội vàng tiến lên mà chặn anh lại.


Dù thật sự cô cũng rất muốn bóp chết cái gã đầu heo này, nhưng mà không thể làm như vậy được.


Ở đây không phải trong tổ chức của Mạc Tử Thâm, sinh mạng rất được xem trọng.

“Ở đây có chuyện gì mà ồn ào vậy hả?”

Một giọng nói oanh oanh vang lên, cánh cửa được mở ra.


Một người phụ nữ trong trang phục cảnh sát bước vào phòng.


Cô ta nhìn thấy Mạc Tử Thâm đang bóp cổ người đàn ông thì lập tức cảnh cáo:

“Tôi khuyên anh không nên gây rối ở đây đâu.


Mau buông người ra.”

Phù Dung nghe thấy giọng nói này quen quen.


Đến khi nhìn thấy rõ người đến thì lại càng bất ngờ hơn.

“Bạch Thanh Ngân?”