Cô Dâu Siêu Quậy

Chương 44: Có hóa giải được hiểu lầm? (2)




Một gian phòng tối thui tối mịt đó là hắn cảm nhận được khi bước vào trong . "chắc ngủ rồi" hắn nghĩ thầm từ từ tiến lại không dám bật đèn sợ nó thức giấc . Hắn lần mò từng bước một , ánh trăng chiệu rọi qua những khe cửa làm hắn cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo. Chợt hắn đụng phải một cái gì đó khá là đâu kêu lên cái " cốp " một cái ,mặt hắn chợt tái lại đứng im bất động xem động tĩnh .

1 giây.............2 giây............3giây..............1 phút sau.........



Qua một 1 phút hắn chợt thở phù một cái , vậy là không sao rồi . Hắn đưa mắt hướng về giữa phòng ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống và hắn biết chắc đấy chính là cái giường bệnh nhưng rất tiếc người nằm trên đó lại chùm chăn kít mít chẳng thấy mặt đâu .



Hắn nhíu mày " không nóng chết à" rồi đi lại chầm chầm ngồi xuống cái ghế bên cạnh . Ngước đôi mắt khá bối rối nhìn về phía nó đầu óc hắn bây giờ trống rỗng chẳng biết phải làm sao trong lúc này .Lúc nãy đi trên đường hắn chỉ nghĩ là sẽ gặp nó nhưng không nghĩ đến truyện sẽ nói những gì , cũng may nó đã ngủ rồi ,nếu nó mà chưa ngủ ..............chắc trông hắn sẽ ngố lắm.



Hắn chỉ ngồi đó nhẹ nhàng nhìn nó đang ngủ mà không hề biết đúng là nó đang ngủ thật nhưng lại ở một khách sạn nổi tiếng chớ không phải bệnh viện . Còn người đang nằm ngủ kia lại là một bà lão 80 tuổi chả lẽ hắn yêu bà già này ,không phải chỉ tại hắn chỉ đang tưởng đúng vậy hắn đang nghĩ là nó .



Thế là Hàn Phong tức hắn ngồi cả tiếng đồng hồ bên giường chỉ ngắm cái chắn ( vì chùm chăn mà) , con người ai chả muốn ngủ khi màn đêm kéo xuống và hắn cũng không ngoại lệ và hắn đã nằm gục bên giường bệnh ..............chờ một ngày mới tới và có một chuyện khá thú vị sẽ xuất hiện.



*Khách sạn Á Lan*



Tại một căn phòng của khách sạn Á Lan , có một thiên thần đang say giấc khuân mặt đáng yêu khẽ nhăn nhó có vẻ đang mơ một giấc mơ không được đẹp ..............nó lại mơ về một giấc mơ rất là lạ .



Trong giấc mơ nó có cảm giác cảnh vật là lạ lẫm , nó mặc trên người đồng phục học sinh nó nhận ra mình chỉ có thể nhờ khuân mặt vì hình ảnh nó trong giấc mơ khiến nó rất shock . Nó lại hồn nhiên đáng yêu như vậy sao? Nó thấy được có một người con gái nữa nhưng lại không thể nhìn rõ mặt , nó cảm giác người này rất quan trọng với nó . Nó và cô gái ấy đang chạy nhảy ở một cánh đồng rất là đẹp , những cánh hoa bồ công anh bay phấp phới trong gió , nó còn thấy xa xa có một cây cổ thụ rất to và đủ màu sắc . Một cánh đồng rất là đẹp.......



Đang mơ thì nó giật mình dậy , trên môi vẫn là nụ cười tươi , nó ngẩn ngơ một lúc .



-Chắc chắn đây là một hình ảnh của quá khứ ,lúc đó chắc mình 14 tuổi hay 15 thôi . Nó thầm nghĩ , đứng lên đi về phía cái tủ lấy cái máy ảnh ra .



Nó xem lấy tất cả những tấm ảnh nó chụp được ,mỗi tấm nó cố gắng nhìn thật kĩ . Sau một thời gian khá dài nó đã xem được cả một trăm tấm nhưng chả có cảm xúc nào cả , xa lạ hoàn toàn xa lạ . Chợt hắn thấy một tấm ảnh khá là đặc biết , tấm ảnh này chỉ chụp được một góc thôi , cỏ xanh mềm mượt , có vài cánh hoa bồ công anh bay phấp phới , và ở góc bên trái tấm ảnh có một cành chìa ra với những tán lá cây đủ màu sắc.......



-Chả lẽ là cánh đồng này . Nó nhìn tấm ảnh rồi ngờ vực nói .



........................còn nữa...........................