Trác Dương rời Đài Loan đã ba ngày, hoàn toàn không có tin tức.
Ba ngày trước, Sở Than tỉnh lại trong bệnh viện, mới biết mình đột nhiên té xỉu trong phòng làm việc, là Lạc Yến phân phó tài xế Trác gia đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi tỉnh dậy, cô một mình lặng lẽ rời đi bệnh viện.
Về đến nhà, nhốt mình trong phòng, cái gì cô cũng không muốn nói.
Ngày thứ hai, cô mang đơn xin từ chức gửi tới Tinh Áo, muốn cứ như vậy chặt đứt tất cả liên lạc với Trác Dương.
Nếu anh không còn quý trọng đoạn cảm tình này nữa, cô cũng sẽ không vô liêm sỉ bám lấy anh không thả.
Cô vĩnh viễn cũng không cách nào quên, Lạc Yến thở dài nói với cô: “Trác Dương muốn tôi chuyển lời với cô, nó không muốn gặp cô nữa.”
Vào thời khắc đó, lòng của cô đã hoàn toàn vỡ nát, không thể hồi phục như cũ nữa rồi.
Có lẽ, cả đời này, cô nhất định là cô độc, nhưng cô không thể khóc, không thể kêu gào, thậm chí không thể tự thương cảm cho bản thân, chỉ có thể tan nát cõi lòng rồi yên lặng chịu được, chỉ vì đây là lựa chọn của mình. Biết rõ Trác Dương như một cơn gió, lại cho rằng mình có thể nắm giữ được có thể khiến anh không còn phong lưu nữa, đến cuối cùng, chính bản thân mình lại bị cơn gió ấy cuốn đi, lòng của cô cũng bị cơn gió ấy cuốn bay tất cả chỉ còn lại là sa mạc khô cằn, không có cả một ốc đảo nhỏ nhoi với ánh mặt trời hi vọng nữa, chỉ còn lại là bóng tối vô tận.
Rốt cuộc bây giờ cô đã hiểu, dù biết ở chung với Trác Dương một chỗ thì trước sau gì kết cục cũng chỉ là tuyệt vọng sâu sắc dù biết rõ sẽ không có tương lai, nhưng vẫn không có sức lực ngăn cản mình hãm sâu vào đó.
Nhưng ký ức cùng anh trải qua, tất cả đều biến thành cát mịn đang dần trôi tuột khỏi tay, gió thổi phất qua, từng chút từng chút, dần dần biến mất không để lại bất kỳ vết tích nào.
Tình yêu kéo dài không tới ba tháng, giống như sau khí đi cả một vòng lớn, lại trở về đúng điểm khỏi đâu.
Đối với anh có lẽ cô chỉ như tàn thuốc lá trong tay gảy nhẹ một cái, liền dễ dàng quên đi tất cả những chuyện đã trải qua với cô.
Tình yêu đối với anh vĩnh viễn chỉ như một cơn gió thổi ngang qua, nhưng cô thì đã đánh mất tất cả...
Nằm sấp xuống chiếc gối mềm mại, khóe mắt cô khẽ ươn ướt.
Ba ngày rồi, thương tâm vì anh ba ngày đã là đủ.
Bắt đầu từ ngày mai, nhất định phải vựt dậy tinh thần, đi ra ngoài tìm việc làm, cô không thể quên món nợ đang nặng nề trên người, không thể phóng túng mình quên đi gánh nặng gia đình.
Đáng mừng một điều chính là, cô chưa bao giờ nói với người nhà, những chuyện về cô với Trác Dương, nếu không, chỉ sợ lại thêm một cuộc oanh tạc vô tận mệt nhọc.
“Nhan Nhan, Chí Kiệt tới thăm con.” Tôn Huyên mẹ cô ở ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
“A, con biết rồi, nói anh ấy ngồi chờ chút, con tới ngay.” Lau đi giọt lệ trên khóe mắt, cô cất giọng đồng ý.
Biết rõ cha mẹ chưa bao giờ buông tha hi vọng đối với Chí Kiệt, nhưng cô rất hiểu, hai người không cách nào trở lại như trước được nữa.
Chỉ là, nếu như Chí Kiệt nguyện ý, bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn chứ?
* * *
Trong phòng khách, Lâm Chí Kiệt cùng mẹ cô ngồi đối diện, trò chuyện với nhau thật vui. Một bó Tulip đỏ tươi đặt một bên trên khay trà.
Sở Nhan đi tới, đối với Chí Kiệt cười nhạt.
Đây là lần đầu từ sau khi chia tay vào đêm Giáng sinh hai người gặp mặt nhau, Sở Nhan phát hiện trái tim đối với anh không còn yêu cũng không có hận, bình thản như nước.
Nhưng Lâm Chí Kiệt lại không như vậy. Gặp lại công chúa trong lòng mình, anh kích động đến thậm chí nói không ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Sở Nhan đang ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh.
Ba tháng không gặp, cô gầy đi và tiều tụy rất nhiều, đôi mắt trong suốt hiện lên một tầng sương mù thật mỏng, sương mù của nhưng giọt lệ.
Có phải cô cũng giống như anh không quên được lẫn nhau? Cô vẫn còn yêu anh chứ?
Ba tháng, cô đã tha thứ cho anh chưa?
Trong lòng anh vẫn coi cô là vị hôn thê của mình, cái ý nghĩ này chưa bao giờ thay đổi.
Nhìn Sở Nhan cầm lên trên bàn bó Tulip nhẹ nhàng đưa lên mũi, Chí Kiệt trong lòng dâng lên sự vui sướng. “Mẹ hẹn mấy người bạn đi ra ngoài đi dạo phố, bây giờ phải đi. Nhan Nhan, con thay mẹ tiếp đãi Chí Kiệt thật tốt.”
Tôn Huyên thức thời đứng dậy tránh ra.
Mẹ cô nhanh chóng đi ngoài, trong nhà chỉ còn mỗi cô cùng Lâm Chí Kiệt ngồi đối diện nhau.
Lâm Chí Kiệt cổ họng ho khan, kéo ra một ôn hòa nụ cười, dùng giọng ân cần hỏi cô: “Nghe bác gái nói, em đã nghỉ việc ở Tinh Áo?”
“Đúng vậy, làm không mấy vui vẻ, đang chuẩn bị tìm một công việc mới ở chỗ khác, cũng không thể rãnh rỗi mãi như vậy.” Cô khẽ mỉm cười, coi anh như một người bạn tốt mà bày tỏ.
Nhìn nụ cười êm ái ngọt ngào hiện lúm đồng tiền của cô, Lâm Chí Kiệt trái tim lo sợ, một trận xúc động lao thẳng vào tim.
“Vậy em có nghĩ tới việc trở lại công ty anh hay không? Dù sao làm một chỗ xa lạ không bằng làm ở một nơi quen thuộc nha, sự hợp tác giữa hai chúng ta luôn luôn rất ăn ý, không phải sao?”
“Nhưng...” Cô do dự, cảm giác không tốt lắm.
Mọi người trong công ty Chí Kiệt, đều biết quan hệ giữa cô cùng Chí Kiệt, trở về đó, bị chỉ chỉ chõ chõ, lời ra tiếng vào nhất định là không tránh khỏi, mà cô không muốn lại tiếp nhận những thứ này.
“Nhan Nhan, đãi ngộ Tinh Áo cho em, tất cả anh đều tăng gấp đôi, chỉ cần em nguyện ý sẽ giúp anh.” Tất cả đều tăng gấp đôi? Sở Nhan ngây ngẩn cả người, đây là không ít tiền, với người đang đối diện với khốn cảnh như cô thật là một chuyện không thể tốt hơn.
“Cứ quyết định như vậy đi, Nhan Nhan, được không?” Nhìn ra cô có chút dao động, Lâm Chí Kiệt tha thiết nhìn chăm chú cô, trong mắt lộ ra sự thành khẩn, không cho cô cự tuyệt.
Có lẽ, hiện giờ sự xuất hiện của Chí Kiệt là do trời cao bang ân đi, tới giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này.
Hơn nữa thời điểm này, cô không có tâm tình đi từng công ty mà xin việc nữa, chấp nhận phỏng vấn, vấp phải trắc trở, rồi chờ tin tức...
Cô thật sự đã mệt mỏi rồi, thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, chỉ muốn quên Trác Dương, quên tất cả về anh.
Nhưng khốn cảnh trong nhà làm cho cô không cách nào tìm một gốc yên tĩnh bình tâm lai mà liếm láp vết thương, cô phải làm việc! Nếu vậy, một lần nữa trở lại công ty Chí Kiệt, sẽ là lựa chọn tốt nhất chứ?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng lại vẫn cảm thấy không ổn thỏa lắm.
“Nhưng sẽ có người nói xấu...”
“Ai mà dám nói gì, anh liền đuổi việc người đó!” Mặt anh nghiêm nghị, tựa như Quân Vương nắm trong tay quyền sinh sát, chọc cho Sở Nhan nhịn không được bật cười.
Anh kéo tay cô, dịu dàng như nước. “Đã như vậy em có thể yên tâm đồng ý với anh rồi chứ?”
Sở Nhan vội rút tay lại, nhìn hắn, bộ mặt nghiêm túc.
“Chí Kiệt, em phải nói rõ với anh, em có thể đến công ty anh làm việc, nhưng chúng ta chỉ có thể làm bạn mà thôi, anh hiểu chư?”
Nụ cười trên mặt Lâm Chí Kiệt bởi vì lời của Sở Nhan mà xửng lại, một hồi lâu, anh lại dịu dàng cười.
“Anh hiểu, bất kể như thế nào, chúng ta vĩnh viễn là bạn.”
Sở Nhan nghe lời hứa của anh xong, thoải mái mỉm cười.
Khi thấy cô mỉm cười dịu dàng như vậy, trong lòng Lâm Chí Kiệt mơ hồ co rút đau đớn.
Thì ra, mặc dù mùa xuân đã tới ngoài kia, nhưng mùa đông trong anh lại vẫn chưa có kết thúc.
Hoa Tulip chính là nàng công chúa xinh đẹp nhất của mùa xuân, mà nàng công chúa của anh chính trong cái đêm Giáng sinh đó, đã vĩnh viễn rời xa anh.
Tất cả đều là lỗi của anh, là chính anh đem cô đẩy ra xa mình, là chính sự phản bội của anh đã làm cho anh vĩnh viễn mất đi cô.
Thôi, có thể nhìn cô như vậy, lẳng lặng ở bên cạnh cô, đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Nhìn cô, anh khó khăn nặn ra một nụ cười, dùng vẻ mặt mỉm cười để che dấu nỗi thất vọng đã từng một lần có được, nhưng đã vĩnh viễn bỏ lỡ...
* * *
Trong công ty làm tăng ca đến khuya, Sở Nhan xoa cơ vai đau nhức, lúc ngẩng đầu lên đã là ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ.
Lúc này, một đôi tay có lực thương tiếc đặt nhẹ lên hai vai của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, làm cho cô thở dài thoải mái.
Nhẹ nhắm mắt lại, không cần quay đầu lại, cô cũng biết người phía sau là ai.
“Sao còn chưa có tan sở?” Cô hỏi.
Lâm Chí Kiệt tiếp tục động tác trên tay vuốt ve, “Xem em vì công ty bán mạng đến mất ăn mất ngủ, cấp trên như anh đây làm sao dám lười biếng? Hơn nữa đã trễ thế này, anh sợ một mình em ở lại công ty sẽ gặp nguy hiểm, liền ở lại cùng, ai biết em ngay cả đầu cũng không thèm ngước lên đều, ngay cả anh ở trước mặt em đi tới đi lui cũng không phát giác.” Anh nửa thật nửa giả oán trách.
Đối với sự tỉ mỉ cùng ân cần của anh, Sở Nhan có cảm giác rất đau lòng.
Cô cảm kích ngoái đầu nhìn lại cười một cái, tay thon ấn lên bàn tay của anh, tự đáy lòng nói cám ơn: “Chí Kiệt, cám ơn anh.”
Chí Kiệt ngừng tay, cùng với cô nhìn nhau, trong lòng sóng ngầm mãnh liệt. Đối với cô, anh vĩnh viễn không thể nào giống như đối với bạn bè bình thường. “Chúng ta là bạn tốt nha, cám ơn cái gì? Mời được một người tài giỏi như em làm thư ký anh, nên là anh cám ơn em mới đúng. Nếu trong công ty tất cả nhân viên đều giống như em, vậy anh đã có thể phát tài rồi. Đúng rồi, cũng đã tám giờ, em còn chưa có ăn cơm, vì cảm tạ những cố gắng trong công việc của em, cho anh vị cấp trên này có cơ hội mời em ăn như một phần thưởng khích lệ tinh thần đi.” Anh cố ý kiến tạo bầu không khí thoải mái.
“Tốt, vậy em liền cung kính không bằng tuận mệnh.” Cô sảng khoái đồng ý.
Đến tiệm cơm Phúc Hoa một nhà hàng kiểu Âu dùng bữa, sau đó Chí Kiệt lái xe đưa cô về nhà. Khoác áo khoác của Chí Kiệt co rúc ở trên ghế, Sở Nhan có chút hơi choáng váng, xem ra hai chén rượu mới vừa rồi uống vào đã bắt đầu phát tác.
Gò má hơi nóng tựa vào trên cửa sổ xe lạnh như băng, cô lúc thì chợt mỉm cười, lúc chợt cau mày, ngón tay thon dài đưa qua lại trên cửa sổ xe có chút hơi nước do sương mù tràn ngập.
“Nhan Nhan, có phải em uống say rồi hay không?” Chí Kiệt lo lắng nhìn cô.
Sở Nhan trên gò má ửng hồng, hiện lên một nụ cười như đóa sương mai, ngón trỏ điểm lên bả vai anh.
“Đừng nói chuyện, chuyên tâm lái xe!”
“Em say.”
“Không, em không có say.” Cô thì thầm, giọng nói rõ ràng.
Khóe mắt không tự chủ ướt át, cô tựa vào trên cửa sổ xe hai mắt nhắm lại, không nói thêm gì nữa. Chí Kiệt nhìn về phía cô, trên cửa sổ xe chỗ cô dựa vào, sương trắng tràn ngập một mảnh, tầng tầng lớp lớp viết đầy chữ, cố nhìn có thể thấy rõ tất cả đều là hai chữ - Trác Dương.
Trác Dương? Có ý gì? Giống như là tên của một người.
Dưới ánh sáng đèn mờ ảo, loáng thoáng có thể nhìn thấy khóe mắt Sở Nhan đọng trên đó một giọt lệ trong suốt.
Cô đang khóc sao? Vì một người đàn ông tên là Trác Dương đó... Chợt nhớ lại, Phó Tổng Tinh Áo không phải tên gợi là Trác Dương sao? Một người nổi danh là công tử phong lưu.
Chẳng lẽ Nhan Nhan thế nhưng lại yêu anh ta? Chỉ ngắn ngủn trong vòng ba tháng?
Trong lòng anh bổng thắt lại, khiến cho xe thoáng lệch hướng dao động một cái, chấn động Sở Nhan đang chợp mắt giả vờ ngủ say.
“Sao vậy?” Cô nhìn anh.
“Không có việc gì, em ngủ tiếp đi, đến nơi anh sẽ gọi em.” Chí Kiệt vội vàng tĩnh tâm lai, chuyên tâm lái xe.
Xe dừng lại ở trước khu nhà của Sở Nhan.
“Cám ơn anh đã đưa em về nhà.” Sở Nhan tháo áo khoác của Chí Kiệt trên vai cô trả lại cho anh.
Chí Kiệt chú ý tới chữ viết trên cửa sổ xe, đều đã bị cô lau đi.
“Đi đường lái xe cẩn thận, đến nơi gọi điện thoại cho em.”
Cảm động với sự quan tâm hiện tại cả cô, loáng thoáng tựa như lại trở về khoảng thời gian tuyệt vời hai người còn yêu nhau lúc trước. Chí Kiệt nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt lửa nóng hiện lên trong ánh mắt, trực tiếp nhìn thẳng vào cô khuôn mặt phớt hồng nở nụ cười.
“Khuya lắm rồi, về sớm một chút đi.” Cô đỏ mặt thúc giục.
“Tốt, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp.” Chí Kiệt cười, lại không nhúc nhích đứng tại chỗ, không rời đi được.
Có thể cùng Nhan Nhan bên nhau thân cận như vậy, là khát vọng cả ngày lẫn đêm của anh trong ba tháng này, giờ khắc này, giống như là đang sống trong một giấc mộng, anh thật không muốn mở mắt tỉnh lại.
Một giọng nói lạnh trung cất giấu hài hước, từ ven đường đột nhiên vang lên, phiêu tán ở trong không khí sự băng lãnh “Quả nhiên là lưu luyến không rời, đưa tiễn 18 dặm, chẳng lẽ các người không cảm thấy quá kiểu cách sao?”
Đèn đường mờ mờ không chiếu tới được mặt của người kia, nhưng Chí Kiệt đã cảm nhận được trong không khí, từng trận áp lực rất lớn đang tiến tới, sở nhan đứng ở bên cạnh anh thậm chí mặt còn biến sắc.
“Anh là ai?” Chí Kiệt tăng thêm can đảm quát lên, muốn đem Sở Nhan bảo hộ ở phía sau.
Sở Nhan lại lắc đầu đứng ở tại chỗ.
Cô đã nghe được, giọng nói này là thuộc về Trác Dương.
Giọng nói hơi trầm thấp khàn khàn này, là giọng nói mà cô muốn xóa ra khỏi đầu mình, nhưng lại hàng đêm ở xuất hiện trong mộng của cô...
Giờ phút này, giọng nói này lại gần trong gang tấc, lại khiến cô tâm hoảng ý loạn muốn né tránh thật xa.
Anh đã trở về, anh từ Nhật Bản trở về.
Cô đang cố gắng xóa hết tất cả những gì đã cùng anh trải qua thì anh lại từ Nhật Bản trở lại, còn đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu nhà cô, làm cô ứng phó không kịp cộng thêm thất kinh.
Lòng của cô cung tâm thần thấp thỏm dao động dữ dội, không ngừng suy đoán ý định tới đây của anh.
“Chỉ bằng anh, căn bản không xứng biết tôi là ai.” Trác Dương khinh miệt hướng về phía Chí Kiệt nói, có hào khí đứng đầu thiên hạ.
Anh từ chỗ tối đi ra, đèn đường vàng mờ ảo soi sáng trên người anh, chậm rãi hiện ra dung nhan tuấn lãng.
Khi anh nhàn nhã vô tình tiếng tới, lạnh lùng nhìn soi mói, khiến Chí Kiệt hơi luống cuống, ngây ngô đứng tại chỗ.
Sở Nhan như bị trúng phải pháp thuật định thân, đứng ngẩn tại chỗ không cách nào di động, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Trác Dương từ từ đi tới gần cô.
“Nhan Nhan, anh đã trở về.”
Trác Dương đứng ở trước mặt Sở Nhan, lẳng lặng mỉm cười với cô, hơi nghiêng người hướng về phía cô, tựa vào bên tai cô, dùng giọng nói dịu dàng nhất nỉ non.
Cô rõ ràng cảm thấy máu toàn thân bị kích thích lưu chuyển với một tốc độ kích động vô cùng, làm cô không thể chịu đựng nổi.
Cho đến lúc này, cô mới bỗng nhiên tuyệt vọng phát hiện, cô căn bản không có khả năng chống đỡ đối với lực hút của Trác Dương.
Nhìn thấy anh, cô vẫn là khát vọng sự dịu dàng của anh, mong đợi sự thương yêu của anh. Nhưng cô cũng biết rõ, trong lòng anh, cô với những người phụ nữ khác, cũng không khác gì nhau.
Anh nghiêng người hướng tới cô, hơi thở ấm áp lượn lờ ở bên môi cô, đôi mắt sáng trong chiếu vào dung nhan của cô, anh vẫn giống như một người yêu đáng mơ ước nhất, dịu dàng thì thầm: “Anh rất nhớ em, Nhan Nhan...”
Toàn thân cùng tâm tình của Sở Nhan, cũng bởi vì những lời này, mà hơi run rẩy, trong hốc mắt nổi lên dòng lệ nóng, giống như bất cứ lúc cũng sẽ rơi xuống.
Anh nói anh rất nhớ cô, nhưng lại muốn Lạc Yến chuyển lời cho cô, là anh không muốn gặp lại cô nữa, không nói một tiếng chạy đến Nhật Bản cũng là anh, cái gì cũng đều là anh nói, chẳng lẽ anh nghĩ địa cầu này là vì anh mà quay sao?
Cắn môi, run một tiếng, cô nặn ra một câu: “Chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi.”
Trác Dương lập tức đổi sắc mặt, đôi mắt màu hổ phách như muốn phun ra lửa.
Bàn tay cầm thật chặt hai vai của cô, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của cô.
“Lời này của em, là có ý gì?”
Khi ánh mắt sáng quắc nhìn soi mói cô, Sở Nhan cơ hồ chân muốn nhũng ra đứng không vững, đầu choáng váng mắt hoa cả lên, thật chỉ muốn cứ như vậy mà té xỉu, ít nhất không cần nữa đối mặt với sự ép hỏi của anh.
“Là anh muốn mẹ mình chuyển lời với tôi, không muốn gặp lại tôi nữa, không phải sao?”
Trác Dương ngượng ngùng buông cô ra.
“Đúng, nhưng anh nói chỉ là tạm thời. Anh muốn bà nói cho em biết, chúng ta tạm thời không nên gặp mặt, cho lẫn nhau một chút thời gian cùng không gian để tỉnh táo tại, tìm ra cách hòa hợp hơn để ở bên nhau. Thời gian ở Nhật Bản, anh đã suy nghĩ rất rõ ràng, trước kia là anh quá bá đạo, hoàn toàn không có để ý đến suy nghĩ cùng tình cảm của em. Về sau, anh sẽ đổi.”
Sở Nhan vuốt cái trán, trong lòng một mảnh hỗn loạn.
Xem ra là Lạc Yến đã lừa cô, đem lời nhắn của Trác Dương sửa lại, muốn lừa gạt cô để cô rời xa Trác Dương.
Cô nên làm gì đây? Tha thứ cho anh, trở lại bên cạnh anh, làm như tất cả đều không có gì xảy ra?
Cô không biết.
Cô chỉ biết, cô không muốn tiếp tục ngày ngày trãi qua cái cảm giác không an toàn.
Ở chung với Trác Dương mỗi ngày trãi qua, thần kinh của cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng, luôn lo lắng anh có thay lòng đổi dạ hay không hay sẽ dừng lại rên người cô.
Người cô cần là một người có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn trong tình yêu, mà anh căn bản không cho cô được cái cảm giác đó.
“Nhan Nhan, em không sao chớ?” Chú ý tới thân thể cô lảo đảo muốn ngã, Chí Kiệt vẫn đứng ở bên người cô ân cần đỡ cánh tay của cô.
Lắc đầu một cái, đầu cô choáng váng đúng dựa vào cánh tay Chí Kiệt, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Hành động của hai người rơi vào mắt Trác Dương, trong nháy mắt kích thích lửa giận trong anh, trong không khí nhiệt độ thẳng tắp lên cao.
Trác Dương như chớp cầm cánh tay Sở Nhan, hung ác dùng lực tách ra, thân thể mềm mại của Sở Nhan tiến đụng vào trong ngực của anh.
“Tiểu tử thúi, anh dám dùng một ngón tay đụng vào Nhan Nhan, tôi nhất định không tha cho anh!” Chỉ vào mũi Chí Kiệt, hung dữ cảnh cáo anh ta.
Chí Kiệt mặt ngạc nhiên, không nhịn được đáp lễ một câu: “Anh cho rằng anh là ai? Nhan Nhan có quan hệ gì với anh?”
Ngón trỏ của Trác Dương vẫn đang chỉ thẳng vào mũi Chí Kiệt, phách lối tuyên cáo: “Anh nghe kỹ cho tôi, tôi là bạn trai của Nhan Nhan.”
Cái tên họ Lâm này, có phải anh ta đối với Sở Nhan chưa từ bỏ ý định. Nhan Nhan là của anh, ai cũng đừng nghĩ giành với anh!
Chí Kiệt hiển nhiên không phản ứng kịp, sững sờ nhìn về phía Sở Nhan.
“Nhan Nhan, anh ta nói có thật không?”
Miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác muốn ngất xỉu, Sở Nhan không muốn nghe nữa, đẩy Trác Dương ra, thối lui khỏi ngực anh.
“Trác Dương, giờ tôi nói rõ ràng cho anh biết, tôi với anh đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, tôi không phải bạn gái của anh, cũng không còn là thư ký riêng của anh nữa, đơn xin từ chức tôi đã gửi đến công ty.”
“Nhan Nhan...” Trác Dương không dám tin vào những gì tai mình nghe được.
“Giữa chúng ta nhất định là có hiểu lầm, anh nói mẹ chuyển lời lại cho em, là hy vọng chúng ta có thể tạm thời xa nhau một thời gian, anh không muốn chia tay với em. Thời gian anh ở Nhật Bản đã nghĩ thông suốt, về sau anh sẽ tôn trọng ý nghĩ của em, nếu như em không muốn, anh nhất định sẽ không đụng một ngón tay vào em, em phải tin tưởng anh!”
Sở Nhan nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, lòng mềm nhũn, thiếu chút nữa liền muốn gật đầu.
Hít sâu một hơi, thân thể nhỏ nhắn mềm mại chợt run rẩy, cô lui một bước, áp vào trong ngực Chí Kiệt.
Cô hết sức khống chế giọng nói của mình, cố gắng sao cho nghe vào không nhiều run rẩy:
“Không, trong mấy ngày này, em đã suy nghĩ rất rõ ràng, em và anh căn bản không phải là những người cùng một thế giới, miễn cưỡng ở chung một chỗ, chỉ biết không ngừng nhẩn nhịn, như vậy thật sự rất mệt mỏi, rất vất vả, ngày tháng trôi qua, rồi tình yêu cũng sẽ tiêu tan hầu như không còn, đến lúc đó chỉ biết oán trách lẫn nhau, không bằng thừa cơ hội này, kết thúc thì tốt hơn.”
“Em muốn chia tay với anh?” Trác Dương kinh ngạc nhìn cô, từng chữ từng chữ hỏi.
Giọng nói của anh nặng nề đè lên tim Sở Nhan, làm cô chấn động, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên phát giác trên mặt của anh, mang theo vẻ mặt bi thương làm cho lòng cô thắt lại.
Trong nháy mắt, Sở Nhan tinh tường ý thức được - Trác Dương bị tổn thương, cô đã hung hăng làm thương tổn anh.
Mà đồng thời, cô cũng hung hăng làm thương tổn chính mình.
“Trác Dương...” Cô nhìn anh, trong mắt nước mắt từ từ ngưng tụ.
Ánh lửa tàn bạo dâng lên trong đôi mắt anh, nhưng vẻ mặt anh lại bình tĩnh như nước.
“Nói cho anh biết tại sao?” Anh lạnh lùng hỏi, giọng nói êm ái đến nổi khiến Sở Nhan toàn thân chấn động.
Lui một bước, Sở Nhan tiến sâu hơn vào trong ngực Chí Kiệt.
Trước mặt là hơi thở rét lạnh của người đàn ông không muốn buông thả, Chí Kiệt mặc dù cũng rất sợ hãi, nhưng thấy người phụ nữ mình yêu mến trước mặt, anh vẫn dũng cảm che chở cô.
Sở Nhan môi run rẩy, nói không ra lời.
Đối với Chí Kiệt, Trác Dương làm như không thấy đưa tay lau gò má của Sở Nhan, ngón tay cái ở trên mặt cô êm ái vuốt ve, yêu thương hơn người.
“Nhan Nhan, đừng rời xa anh, hãy ở bên anh, anh cho em tất cả những điều em mong muốn.” Giọng điệu của anh nhu hòa mê người.
Sở Nhan sững sờ ngây người, mặc bàn tay anh ở trên mặt cô vuốt ve, sự dịu dàng chợt hiện của anh, rung động không thôi.
“Được” chữ này gần như đã bật ra khỏi môi rồi, ai ngờ Chí Kiệt bỗng dưng lôi kéo cô lui về phía sau, lôi cô cách xa phạm vi ảnh hưởng của Trác Dương.
“Nhan Nhan đã nói muốn chia tay với anh, sao anh còn dây dưa không rõ như vậy? Là một người đàn ông chân chính, nên tôn trọng lựa chọn của cô ấy.” Anh rống lên.
Trong nháy mắt, Trác Dương nhìn chằm chằm vào mặt Chí Kiệt, cơ hồ phun ra lửa.
“Tiểu tử thúi, anh muốn chết!” Vừa dứt lời, một nấm đấm vừa mạnh vừa có lực đấm thẳng vào cằm Chí Kiệt.
Chí Kiệt bị đánh đến liền lùi lại mấy bước, lảo đảo một lúc.
Trác Dương một tay nắm lấy bàn tay của Sở Nhan, lôi cô vào trong ngực của anh, ôm chặt lấy cô.
Anh chỉ vào Chí Kiệt té nằm trên mặt đất, lạnh lùng tuyên cáo: “Tôi đã sớm nói với anh, không được chạm vào Nhan Nhan dù một ngón tay, đây chỉ là cho anh một chút cảnh cáo. Nhớ lấy, Nhan Nhan là bạn gái của tôi, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ chạm vào cô ấy, đặc biệt là tên hôn phu xưa cũ như anh!”
Sở Nhan nhìn Trác Dương, lần đầu tiên phát hiện mình cho tới bây giờ vẫn chưa thực sự hiểu anh.
Ngày trước mặc dù anh bá đạo cuồng vọng, nhưng chưa từng đáng ghét giống như giờ phút này, khoa trương thái quá, giống như cả trái đất này vì anh mà quay.
Dùng hết hơi sức toàn thân đẩy anh ra, cô chạy vội tới bên cạnh Chí Kiệt, hướng Trác Dương rống to: “Anh thật là quá đáng!”
“Chí Kiệt, anh có sao hay không?”
Đỡ Chí Kiệt dậy, cô áy náy nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng anh, đau lòng không thôi.
“Anh không sao, đừng lo lắng.”
Chí Kiệt cố gắng kéo khóe lên miệng, nặn ra một nụ cười.
Tức giận lần nữa dâng trào trong mắt Trác Dương, anh cố đè nén lửa giận xuống, hướng Sở Nhan đưa tay ra, êm ái gọi: “Nhan Nhan, tới đây!”
“Tôi không qua, anh thật quá đáng! Tôi muốn anh xin lỗi Chí Kiệt!”
“Xin lỗi? Tại sao muốn anh xin lỗi hắn? Là hắn tự tìm chết, anh chỉ hận mới vừa rồi tại sao không đánh cho hắn răng rơi đầy đất.” Mặt Trác Dương hiện lên sự khinh thường.
“Anh!” Giận dữ trừng mắt nhìn anh, Sở Nhan không để ý đến anh nữa, dịu dàng hỏi Chí Kiệt: “Có phải rất đau hay không? Có cần em đưa anh đến gặp bác sĩ hay không?”
Chí Kiệt khẽ gật đầu, liền khiến cho cái cằm đau đến thấu xương.
Anh dùng tay lau khóe miệng một cái, mu bàn tay tất cả đều là máu, gương mặt đỏ như bị lửa đốt, anh không khỏi hoài nghi Trác Dương có phải là một tay quyền anh chuyên nghiệp hay không, chỉ với một quyền đã đánh cho anh rách cả môi răng hàm đau nhức.
Sở Nhan đỡ Chí Kiệt lên xe, lại ngồi lên ghế lái.
Trác Dương kéo cánh tay của cô, khàn giọng hỏi cô: “Nhan Nhan, tất cả đều là hiểu lầm, chẳng lẽ chúng ta sẽ vì chuyện hiểu lầm này mà chia tay sao? Em thật sự muốn như vậy?”
“Cái em muốn vô cùng rõ ràng, chúng ta không thích hợp ở bên cạnh nhau, em thấy may mắn khi có sự hiểu lầm này, có thể khiến cho em rời khỏi anh. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cho bản thân, dù chia tay hoặc là yêu nhau, đều là quyết định của chính bản thân mình, em hi vọng anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của em.”
Sở Nhan bình tĩnh nhìn anh, hết sức khống chế giọng nói của mình, làm nó nghe có vẻ thật bình tĩnh.
Trác Dương cái gì cũng không nói, chỉ là lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, từ từ buông lỏng cánh tay cầm tay cô ra.
Sở Nhan thật nhanh đóng cửa xe, khởi động xe, nhanh như bay chạy đi.
Từ kính chiếu hậu nhìn lại, còn có thể nhìn thấy bóng dáng cao to của anh đứng ở tại chỗ, giống như một dã thú bị thương.
Trong lòng cô căng thẳng, lại nghe thấy Chí Kiệt bình tĩnh hỏi cô:
“Em yêu anh ta, tại sao lại nhất định muốn chia tay với anh ta?”
Trên mặt một giọt nước mắt lạnh như băng trợt xuống, cô đưa tay lau đi, mới phát hiện lệ đã sớm rơi đầy mặt.