Cô Dâu Nhỏ Của Đại Tổng Tài

Chương 13: Là vợ hay là con




Sau một ngày mệt mỏi thì cuối cùng cô cũng được về nhà. Nằm ngã lưng trên giường mà cô thấy thật hài lòng. Khuôn mặt cô tràn đầy những thõa mãn. Nằm lên đây rồi thì cô lại muốn ngủ một giấc cho thật đã nha.

Cố Mạc vừa vào phòng thấy Ngọc Ân như thế thì chẳng nói gì, liếc mắt nhìn cô gái lười biếng trên giường thở dài.

- Em không tắm hửm?

- Buồn ngủ a~~~

Câu chuyện của hai người rơi vào khoảng lặng. Cô gái vừa mới trả lời anh giờ đã ngủ luôn rồi. Anh cũng phải nể phục cô luôn, muốn ngủ là ngủ ngay.

Nhìn gương mặt ngủ mà vẫn đáng yêu như thế khiến anh không đành lòng mà hôn 'chụt' lên trán cô một cái. Mỉm cười thỏa mãn với việc mình làm, Cố Mạc nhanh chóng sửa lại dáng ngủ cho cô.

Anh nhanh chóng tắm rửa rồi đi vào thư phòng xử lí văn kiện còn dở dang.

Phải nói cả ngày hôm nay anh chẳng làm được gì, lúc nào tâm trí của nhớ đến khuôn mặt của cô. Điều đó làm cho anh sợ. Anh sợ một ngày nào đó mình sẽ xa vào lưới tình của cô lúc nào mà chẳng hay biết, để rồi lại quên đi mối thù với gia đình cô.

Trên bàn làm việc của anh góc bên phải vẫn còn đó tấm hình của anh và Lý Nhiên. Cô nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu sáng, Cố Mạc lại với vẻ uy nghiêm chửng chạc bên cạnh. Nhìn vào tấm hình người ta sẽ nghĩ đây là đôi 'tiên đồng ngọc nữ' đẹp nhất mà họ từng thấy.

Anh không muốn có lỗi với cô, càng không muốn có lỗi với Lý gia. Từ sau khi Lý gia mất đi Lý Nhiên thì mọi thứ dường như thay đổi hoàn toàn, anh không còn được thấy nụ cười dịu dàng của Lý phu nhân, không thấy được nụ cười trìu mến của Lý lão gia.

Nơi đó từng là ngôi nhà thứ hai của anh, nhưng từ sau cái chết của cô mọi thứ dường như thay đổi.

Cuối cùng tất cả cũng chỉ còn lại một khoản hư không vô định, rồi cũng chỉ là những kỉ niệm khiến người khác phải thương nhớ cả một đời.

Cố Mạc tự nhủ với lòng, vị trí của Lý Nhiên không ai có thể thay đổi được trong lòng anh, dù cho đó có là Ngọc Ân đi chăng nửa.

Sau khi giải quyết hết công việc, Cố Mạc nhanh chóng tiến về phòng ngủ. Mở cửa ra thì anh đã thấy Ngọc Ân đang ngồi trên bàn làm bài.

Nhìn thấy anh thì khiến cô cảm thấy bất ngờ sau đó thì vẻ mặt trở về như cũ, chăm chú làm bài tập.

- Từ nãy giờ anh ở đâu vậy?

- Ở thư phòng.

- Ồ

- Đang làm gì vậy?

- Em đang làm bài tập a, cái này khó quá hừ.

- Đưa đây anh xem nào.

- Dạ.

Nhìn sơ qua vài tập thì anh liền có đáp án. Không biết đầu óc cô gái nhỏ này như thế nào mà lại không thể giải bài tập dễ như vậy. Cố Mạc lắc đầu ngán ngẫm với bộ não 'thiên tài' của cô.

- Ngồi đây

Cố Mạc nhanh chóng ngồi lên ghế chỉ vào chỗ trống bên cạnh bảo Ngọc Ân ngồi xuống. Cô rất nghe lời nên nhanh chóng làm theo lời anh.

Từng động tác lật sách của Cố Mạc cũng khiến cho cô phải ngưỡng mộ a. Chỉ lật sách thôi mà có cần phải đẹp tới vậy hong chứ.

Cố Mạc nhanh chóng giảng dạy từng li từng tí cho cô. Thật may là bộ não của cô còn hoạt động được không đến mức 'phế'.



Anh không làm giáo viên thật đáng tiếc a. Cố Mạc dạy còn dễ hiểu hơn thầy cô trên trường nhiều.

Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, với trí thông minh của anh thì làm giáo viên có hơi đáng tiếc, thôi thì cứ làm tổng giám đốc như bây giờ thì cũng rất nhiều tiền.

- Đã hiểu rõ chưa.

- Dạ hiểu.

- Được rồi mau đi ăn cơm thôi, trễ giờ ăn tối rồi.

- Vâng, đợi em một xíu.

Ngọc Ân đứng lên thu dọn sách vở mà mình đã bày ra. Tính gọn gàn của cô rất hợp ý anh. Lúc nãy anh định đứng xem cô có dọn dẹp lại hay không, đúng là rất nề nếp làm cho Cố Mạc càng tăng hào cảm.

Bữa ăn nhanh chóng diễn ra, cô không cầm lòng đậu mà ăn ngốn nghiến khiến cho Cố Mạc ngỡ ngàng. Bộ cô đói đến vậy sao, mà cũng phải thôi, đi học về không ăn uống gì đi ngủ liền, sau đó còn học bài không đói mới là lạ.

Sau khi no nê cô mới để ý Cố Mạc đang nhìn mình. Cô thắc mắc anh nhìn cô làm gì, sao không nhìn thức ăn đi.

- Sao anh không ăn.

- Anh nhìn em ăn.

Câu nói của anh không phải tình ý gì mà là đang chăm biếm cô ăn nhiều khiến Ngọc Ân ngại không thôi.

Chỉ là cô đói quá a, không nhịn được mới ăn như thế. Nhưng mà anh cũng không cần nói bóng nói gió cô như thế chứ.

- Hừ, chú chờ đó.

- Ha, ăn no rồi thì đi lên phòng ngủ, trễ rồi.

- Hừ hừ.

Cô tức giận đi một mạch lên phòng bỏ lại Cố Mạc đang ngồi cười ngây ngốc trước sự đáng yêu của cô. Như rất nhanh anh lấy lại được sự điềm tỉnh.

- Dọn dẹp đi, tôi đi lên phòng đây

- Vâng

Ở trên phòng, Ngọc Ân đã đánh răng xong rồi, cô không thèm để ý đến Cố Mạc mà chùm chăn kín mít.

Nhìn dáng vẻ trẻ con của cô mà anh bất lực, bây giờ anh chẳng khác nào đang chăm sóc 'con' chứ không phải 'vợ' mình nửa.

- Chui ra đây lẹ cho anh.

- Không

- Không nghe lời đúng không

- Hứ, chú xấu xa.

- Tôi chỉ giởn chút với em thôi



- Chú là đang kì thị tôi

- Xưng hô của em là sao đây.

Giọng điệu của Cố Mạc dường như lạnh đi. Sức chịu đựng của anh có hạng mà gái nhỏ này cứ chọc đến.

Thấy anh như vậy cũng làm cô sợ a~~, đáng lẻ ra anh phải năn bỉ cô chứ nhỉ. Thôi thì mình biết điều chút nhún nhường với anh đi.

- Em không có.

Thấy cô đã sợ rồi thì anh không còn cau có nữa.

- Em chui ra đây.

- Không muốn...Em muốn ngủ

Câu sau cô không định trả lời đâu nha, nhưng sợ anh hiểu lầm ý của cô nên giải thích thêm.

- Ngộp thở.

Vừa nói xomg là anh tung chăn của cô ra. Cứ nói như vầy không biết chừng nào cô mới ra, thôi thì đễ anh hành động luôn.

Nhìn cô gái trước mặt đầu tóc bù lu bù la khiến anh không khỏi mệt mỏi. Cái này chăm con là đúng luôn rồi. 18 tuổi chứ có còn con nít đâu mà quậy quá trời quậy, còn không nghe lời nữa chứ.

Trước đây anh chưa từng phải làm như thế, ngay cả Lý Nhiên cũng chưa từng làm trái ý anh dù chỉ là một lần.

Còn cô gái nhỏ này lại luôn làm trái ý anh, vậy mới đáng nói.

Nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ ngày càng méo mó, đột nhién Cố Mạc không biết phải làm sao. Nhìn từng giọt nước mắt cô đang rơi mà anh lúng ta lúng túng không biết phải dỗ cô như thế nào.

Anh nhanh chóng kéo cô vào lòng mặc cho sự phản kháng của Ngọc Ân. Nâng khuôn mặt cô lên rồi lau đi từng giọt nước mắt, càng khiến Ngọc Ân tủi thân mà khóc to hơn.

- Sao lại khóc rồi

- Hức...huhuhu...anh...hức...h...hung...dữ...

- Không có

- Rõ ràng là có

Cô vùng vằng muốn thoát anh lại càng ôm chặt hơn, nhìn cô gái nhỏ tủi thân mà khóc anh không khỏi trách cứ bản thân. Hôn lên từng giọt nước mắt nóng hổi của cô gái nhỏ anh tựa đầu lên khuôn mặt của coi thở dài một hơi.

- Là lỗi của anh, được chưa.

- Sao lại là được chưa, rõ ràng anh có lỗi, hức...hức.

- Được rồi, được rồi anh xin lỗi, là lỗi của. Anh không nên hung dữ với em.

- Ừm.

Nhìn cô nhóc đã chịu nín thì anh thở phào nhẹ nhõm. Anh từ trước tới giờ có vỗ ai khóc bao giờ đâu. Nay chính tay anh vỗ 'vợ' mình, đúng là không ai biết được chữ ngờ.

????Mọi người hãy ???? ủng hộ cho mình nhé.