Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 6





“Ta đã một tháng không tắm rửa!”

“…” Hu hu, tức chết người đi được!

Cố Thanh đỏ mắt, trợn trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi, quai hàm phình lên, dáng vẻ sắp khóc, nước mắt lưng tròng lại cứ thế ép về.

Cuối cùng, Cố Thanh ôm lấy cánh tay Cố Phán Nhi, vẫn không cắn.

Cố Phán Nhi thu cánh tay về, cong ngón tay búng lên trán Cố Thanh một phát: “Mèo bệnh, cách xa ta một chút!”

Cố Thanh sờ cái trán bị búng đỏ nhe răng, hai mắt nhìn chằm chằm vào tay Cố Phán Nhi, suy nghĩ xem có nên cắn một phát không, tốt nhất cắn đứt cánh tay con mụ bẩn thỉu này.

Cố Phán Nhi vừa nhìn thấy ánh mắt của Cố Thanh đã biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng không để ý đến, xắn tay áo lên nhìn chỗ bị cắn.

Lại đổ máu, răng của con mèo bệnh này còn rất sắc bén, có cần nhổ giúp hắn không đây?

“Ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi!”

“Vậy thì sao?”


“Rất được!”

“…”

Cố Phán Nhi lười so đo với Cố Thanh, nếu như đời trước mình đã kết hôn, con mình chắc chắn còn lớn hơn tiểu tử trước mắt này, chứ đừng nói đến mình còn là một cao thủ Địa cấp vô cùng đến gần Thiên cấp.

So đo với tiểu tử thúi, thật sự hạ thấp thân phận!

Bữa sáng khá đơn giản, An thị vét sạch toàn bộ thùng gạo chỉ vét ra một ít gạo cũ ố vàng, vừa nấu cháo vừa rửa rau, không lãng phí một chút thời gian nào.

Rất nhanh cháo đã nấu xong, rau dại cũng đã nấu chín, trong đồ ăn không bỏ dầu, chỉ bỏ ít muối.

“Cháo nấu xong rồi, nhanh ăn nhân lúc còn nóng.” Lo lắng Cố Phán Nhi đợi lâu, an thị nhanh chóng bưng lên bàn, bưng kèm cả nồi, thoạt nhìn rất không tệ.

Nhưng Cố Phán Nhi rướn cổ lên nhìn xem, lập tức hếch mũi, nói là một nồi cháo thật ra không hề chính xác, loãng đến trong một bát lớn chỉ có vài hạt gạo.

Gạo cũng không phải gạo tốt gì, là gạo cũ ố vàng, cho dù loãng đến thấy đáy cũng có thể ngửi thấy mùi mốc.

Nồi rất lớn, bên trong chỉ có bốn bát cháo.

Cố Phán Nhi đói đến điên rồi không hề khách khí, một hơi uống hết ba bát, lại ăn sạch một đĩa to rau dại nhạt đến không có vị gì, mới do dự buông bát đũa.

Mới trong chớp mắt cháo đã chỉ còn lại có một bát, rau dại còn thừa lại có một ít nước canh.

Thật ra Cố Phán Nhi định ăn nốt một bát cháo cuối cùng luôn, nhưng như vậy không hay lắm.

Khi Cố Phán Nhi múc bát cháo thứ hai, Cố Thanh đã định ngăn cản, nhưng bị An thị luôn luôn rưng rưng túm chặt lấy.

An thị nói thầm dưới đáy lòng: Đại Nha này sẽ giành ăn, hiện giờ còn học được đánh người!

Nhìn thấy chỉ còn lại có một bát cháo, tâm tư muốn cắn chết Cố Phán Nhi của Cố Thanh càng thêm kiên quyết.

“Ngươi là lợn hả?” Cố Thanh sắp bị tức khóc.

Cố Phán Nhi lạnh nhạt dùng đũa xỉa răng, rau dại quá già, hơi giắt răng.


Về phần lên án của Cố Thanh, nàng lựa chọn bỏ qua, một kẻ vô tâm uống lại ăn nhiều, khốn cùng bao nhiêu, tình huống này tốt nhất đừng giải thích.

An thị vội vàng giữ chặt lấy Cố Thanh, an ủi: “Nhi tử không có việc gì cả, không phải vợ con còn để cho con một bát sao? Nương không đói bụng, đều cho con ăn.”

“Sao nương có thể không đói bụng chứ, tối hôm qua nương chưa ăn gì cả, nàng chính là con lợn, nương còn nói chuyện giúp nàng nữa.”

“Nàng, nàng là vợ của con.”

“Con mới không có người vợ nào như vậy.”

“Nhưng, nhưng mà nương tốn ba trăm văn tiền, con nhường nàng một chút… Được rồi, con đừng tức giận… Nương và con mỗi người một nửa chia ra ăn, là không đói bụng.”

“…”

Cố Phán Nhi cứng đờ, run rẩy khóe miệng, cắn đũa yên lặng đưa lưng về phía bọn họ.

Hai mẹ con tội nghiệp chia nhau ăn một bát cháo loãng giống như nước trong, canh rau cũng uống hết sạch.

Chút đồ này tự nhiên không no, ăn không khác nào chưa ăn.

Cố Thanh cắn răng trừng mắt liếc nhìn Cố Phán Nhi, chạy đến lu nước uống một bụng nước mới không cảm thấy đói.

“Nương, con đi lấy rau dại, nương ở nhà nghỉ ngơi, đừng thêu thùa nữa.” Cố Thanh đeo sọt lên lưng, cầm một lưỡi liềm, trước khi ra cửa còn trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi.


An thị muốn nói lại thôi, thở dài: “Con đi sớm về sớm.”

Cố Phán Nhi như bóng với hình, im hơi lặng tiếng đuổi sát theo, An thị xoay người không thấy Cố Phán Nhi còn hoảng hốt, nhìn ra cổng mới thấy nàng giống như quỷ đi theo đằng sau Cố Thanh.

Này, này…

An thị mấp máy miệng, hé miệng ra, lại không kêu thành tiếng.

Lấy rau dại đã thành việc hàng ngày phải làm, thân thể Cố Thanh không tốt, trước kia An thị lo lắng Cố Thanh ra ngoài, nhưng gần đây đôi mắt của nàng càng ngày càng không tốt, việc lấy rau dại này đã rơi lên trên người Cố Thanh.

Cố Thanh đã lấy rau dại hai tháng, thân thể cũng biến thành càng không tốt, điều này khiến cho An thị lo lắng không thôi, hiện giờ thấy Cố Phán Nhi đuổi kịp, lại yên lòng không ít.

Cho dù con dâu ngốc này không thể giúp đỡ, nhưng có thể nhìn xem một chút cũng tốt.

Nàng vừa định xoay người vào cửa, lại mắt sắc phát hiện Cố Thanh đâm đầu phải một phụ nhân tướng mạo chanh chua đang túm lấy lỗ tai một nam nhân đi về bên này, lập tức kinh hãi đến nước mắt đều sắp chảy ra.

Cố Thanh dừng lại khiến cho Cố Phán Nhi nhíu mày, hơi do dự, khẽ lùi lại.

“A, đây chẳng phải là Thanh nhi sao, người này là vợ ngươi mới cưới hả? Dáng vẻ còn rất thanh tú đấy!” Phụ nhân buông nam nhân ra, chặn đường đi của Cố Thanh, khoa trương kêu lên.