Lục lọi khắp các phòng, cuối cùng họ dừng lại trước một cái két sắt. Căn biệt thự hiện đại như vậy nhưng vì không có người ở thường xuyên nên không có hệ thống điện, không gian âm u tù túng như nhà hoang.
Vũ cúi người cầm đèn pin soi, cái két này phải dùng vân tay mới mở được, anh ngẩng lên nhìn Mai, khuôn mặt ngưng trọng, lão đạo sĩ đang muốn bắt anh, anh không thể xuống tầng một đưa tên cảnh sát trưởng lên đây để lấy dấu vân tay. Mai cũng không thể đi, cô đã lựa chọn đối đầu với lão, sao có chuyện lão để yên cho cô.
Giây phút ánh mắt hai người giao nhau, cô khẽ mím môi, bước đến gần ôm anh thật chặt, rồi hướng về phía cửa sổ, bay xuống tầng một, mặc cho Vũ hoảng loạn chạy theo ngăn lại, cô nói thật bình tĩnh: "Cảm ơn anh!"
Mai đáp xuống sân, đi vào nhà qua cửa chính, cô xuyên qua những thứ đồ đạc đang bay tứ tung trong phòng khách, đi về một góc kín nơi tên cảnh sát trưởng đang nằm đó thoi thóp. Lão đạo sĩ nhìn thấy cô, ánh mắt trắng dã đục ngầu của lão lóe lên tia sáng, lão phóng về phía cô một thanh kiếm gỗ. Cô đồng Huệ vội đá một chiếc ghế bay qua, cả thanh kiếm và chiếc ghế đều bay đến đập trúng đầu tên cảnh sát trưởng, hắn hít vào một ngụm khí, đau đớn đến nỗi hắn không kêu rên nổi một tiếng mà chỉ có thể dùng chút sức tàn khẽ quằn quại người.
Cái xác sống của cô bồ nhí ngửa cổ lên trời cười rất hả hê, cô ta nói bằng chất giọng khàn khàn:
"Mày cũng có ngày hôm nay!"
Cô ta cầm trên tay con dao làm bếp to tướng, dùng mũi dao vuốt ve mơn trớn từng tấc da thịt trên người tên cảnh sát trưởng, cô ta đang suy nghĩ cách xẻ thịt hắn làm sao khiến hắn đau thấu tận tâm can rồi mới từ từ chết.
Mai lướt người qua giật con dao trên tay cô ta, cô ta trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, theo phản xạ giơ móng tay nhọn hoắt lên chăm chăm lao vào cào cấu cô.
Mai hất cằm kiêu ngạo nói với cô ta:
"Cho chế mượn xác thằng cặn bã này một chút, xong việc chế trả ngay!"
Cô ta cười ha ha, mắt trợn ngược quát lại:
"Không đời nào! Tao phải giết nó! Để giết được nó tao đã phải giao đứa con trong bụng cho lão già đó rồi!"
Mai thoáng nghĩ đến đứa con của mình cũng từng bị lão đạo sĩ bắt nhưng nay đã được cứu về, cô lại chơi trò giả vờ thảo mai, nhẹ giọng khuyên nhủ cô ta:
"Tôi có thể giúp cô cứu đứa bé về!"
Cô ta thoáng do dự, nhưng rất nhanh lại xù lông quát lớn:
"Mày nói láo! Chúng mày đều là một lũ khốn nạn!"
Nói dứt lời, cô ta lao vào giơ móng tay lên muốn cào cô, Mai nhanh nhẹn đánh trả, cô ta chỉ là một con ma mới, sao đấu lại được con ma lão làng như cô, cô đẩy cô ta vào thế yếu, đúng lúc đó lại có một thanh kiếm gỗ phóng về phía họ.
Cô đồng Huệ không cứu kịp, lão đạo sĩ nhìn theo cười như điên dại, thanh kiếm gỗ thẳng hướng lao về phía Mai và cô bồ nhí.
Mắt nhìn thấy thanh kiếm đang thẳng hướng chuẩn bị đâm vào người mình, cô ta sợ hãi nghĩ trong lòng: "Xong rồi!"
Các hồn ma khi bị thanh kiếm gỗ đâm trúng đều có kết cục bi thảm là hồn bay phách tán, cô ta ứa nước mắt tuyệt vọng, thù còn chưa trả, sao cô ta có thể chết thê thảm như vậy? Tại sao lại như vậy?
"Xẹt" một tiếng, cô ta chỉ kịp nghe thấy tiếng gió xẹt qua tai thì đã thấy mình bị đẩy ngã sang một bên, thanh kiếm gỗ bay xẹt qua tai cô ta, còn Mai đã kéo cô ta lăn người sang một bên tránh, bình an vô sự không có một chút tổn hại nào.
Mai lồm cồm bò dậy, chỉ tay vào giữa mặt cô ta mắng té tát:
"Đầu cô là đầu bò à? Không biết tránh đi à? Bánh bèo vậy ai chơi? Chỉ biết dựa dẫm vào một người đàn ông, đến lúc bị hắn phụ bạc thì lại điên loạn lên bất chấp mọi thứ để trả thù, cô không thấy đứa bé trong bụng cô đáng thương sao?"
Nói đến đây Mai khẽ sờ lên bụng, mắt ươn ướt, cô có trả thù được thì sao, con của cô vẫn chẳng thể sống lại được.
Giọng nói của Mai lúc phẫn nộ vang lên rất lớn, Vũ ở trên tầng hai cũng nghe được, anh thoáng ỉu xìu, cô nói vậy là không muốn dựa dẫm vào anh sao? Trong lòng cô anh có bao nhiêu quan trọng?
Cô bồ nhí xụi lơ ngã ngồi trên đất, cô ta túm chân Mai khóc:
"Em sai rồi, chị ma lợi hại ơi, em sai rồi..."
Mai hừ lạnh một tiếng, cũng không khách khí, chỉ vào tên cảnh sát trưởng, ma cũ bắt nạt ma mới chính là quy tắc của cô, cô hất hàm thái độ chị đại ra lệnh:
"Mang hắn lên tầng hai cho chế!"
Cô bồ nhí vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn làm theo. Vũ ngớ người nhìn cô ta vác tên cảnh sát trưởng trên vai đi như không, còn Mai đi theo luôn miệng cằn nhằn:
"Cô lề mề quá, phải tôi là tôi nắm cái đầu bay thẳng lên cho nhanh!"
Vũ dùng vân tay của tên cảnh sát trưởng mở két, trong đó một xấp ảnh chụp hiện trường vụ án và một cuốn sổ nhỏ. Anh mở ra đọc, trong đó viết rất nhiều về thời gian, địa điểm giấu các bằng chứng, hẳn là tên cảnh sát trưởng sợ viện trưởng tìm được nên liên tục đổi chỗ giấu bằng chứng.