Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu

Chương 35: Mẹ ghẻ gặp con chồng




Có một bóng người đang ngồi trên nóc xe, anh ta bực tức dùng tay đấm vào nóc xe, miệng lẩm bẩm chửi:

"Con điên này đúng là bị rồ tình rồi! Còn cả thằng chồng mày nữa, hai vợ chồng mày là một lũ điên!"

Đăng cứ luôn miệng chửi, chỉ vì ham chơi mà anh ta để lạc mất hai con búp bê, cả ngày trời anh ta phải bay đi tìm chúng khắp nơi. Gặp được Yến ở đoạn ngã tư, Đăng nhớ đến mối thù năm xưa, muốn dọa Yến một chút cho hả tức, ai ngờ lại nghe ra Yến đang đi tìm Phong.

Đăng quyết định bám theo Yến, anh ta ngứa mắt tên Phong khốn nạn này từ lâu rồi, phải cho hắn một trận, lập công chuộc tội với Mai, nếu để Mai biết anh ta làm lạc mất con của cô...

Đăng rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa.

Kíttttt.....

Yến đột nhiên phanh gấp làm Đăng suýt chút nữa rơi từ nóc xe xuống, anh ta cau mày chuẩn bị ngoác miệng chửi thì mắt trợn tròn, há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một người đứng giữa đường, Đăng cảm nhận rõ đó là người chứ không phải ma, người đó toàn thân lấm lem bùn đất, mặt mũi hốc hác nhìn không ta hình người, cứ đứng đó đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

Đăng lầm bầm trong miệng: "Xấu trai hơn mình!" rồi liếc thấy người kia ôm trên tay cái gì đó, vội bay đến gần nhìn cho rõ.

Hai con búp bê trong lòng Phong đúng lúc ngoảnh mặt ra, Đăng gào toáng lên mừng rớt nước mắt:

"Tìm thấy rồi! Hai đứa tổ tông chúng mày chạy đâu làm chú tìm mãi!"

Phong và Yến không nhìn thấy Đăng, còn hai con búp bê cứ trừng trừng mắt nhìn anh ta, hiển nhiên là chúng không muốn về. Đăng vò đầu bứt tóc hết năn nỉ lại chuyển sang dỗ ngọt nhưng vẫn không có tác dụng, anh ta chỉ thiếu điều muốn quỳ xuống lạy bọn chúng niệm tình chú cháu mà hãy quay về.

Yến thở hồng hộc từ trên xe bước xuống, trừng trừng mắt nhìn Phong, trời mưa tầm tã nhưng cả hai không mảy may quan tâm, Yến thì nhìn ngó xung quanh xem con đàn bà chán sống cướp chồng cô ta đâu rồi, còn Phong cứ đứng thẫn thờ ở đó.

Ánh sáng từ đèn xe ô tô vừa vặn chiếu vào ngôi mộ hoang bên đường, Yến khẽ rùng mình nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã lấy lại bình tĩnh, quay vào xe lấy ra một vật gì đó rồi bước về phía ngôi mộ.



Đăng đứng ngốc một bên cắn cắn móng tay, con điên này định làm cái gì vậy?

Yến cười như quỷ dữ, cô ta bước đến gần ngôi mộ mà chẳng hề hấn gì, vung tay lên, cắm thẳng thanh kiếm gỗ lên ngôi mộ. Một tia chớp chói lóa rạch ngang bầu trời, từ ngôi mộ có một luồng khói màu trắng bốc lên, tan biến trong không khí.

Đăng thấy vậy mới nhảy dựng lên, con quỷ đội lốt người này định hại bao nhiêu người mới chịu dừng lại đây, rõ ràng là một linh hồn nào đó mới bị thanh kiếm gỗ đó đâm cho hồn bay phách tán. Đăng nghĩ đến đây thì rùng mình sợ hãi, nếu Yến mà nhìn thấy anh ta, có phải cũng dùng thanh kiếm kia một nhát đâm anh ta hồn bay phách tán luôn không?

Đăng sợ hãi bay loạn mấy vòng, suy nghĩ một lúc, anh ta nhìn hai con búp bê bằng ánh mắt hối lỗi:

"Chú phải về thôi, ôi, con điên kia đáng sợ quá, chú về gọi mẹ Mai với mẹ Huệ đón hai đứa về nha!"

Đăng ba chân bốn cẳng bay đi mất, Yến nhìn đống đất cỏ xanh um ven đường, cười ngạo nghễ, thản nhiên kéo tay Phong đưa vào xe ngồi, quay về nhà.

Cô ta đối với chồng mình có một sự chiếm hữu đến bệnh hoạn, cô ta ghét cay ghét đắng việc Phong còn nhung nhớ Mai, tìm những đứa con gái ngoại hình giống Mai để giải tỏa, Phong thành ra ngây dại như bây giờ Yến thấy càng tốt, chỉ cần Phong ngoan ngoãn ở bên cô ta, dù hắn có là người thực vật cô ta cũng thấy vui vẻ, chỉ cần Phong không đi tìm phụ nữ bên ngoài, sống ở cạnh cô ta, chết chôn cạnh cô ta là được.

Yến để Phong ngồi ở ghế phụ, hắn lại nhất định không ngồi, khăng khăng đòi ngồi ghế sau. Yến nhíu mày không tin Phong lại dám cãi lời mình, cô ta hung hăng tóm lấy tay Phong kéo vào ngồi ghế phụ, thì bất ngờ có bốn cánh tay nhỏ xíu gạt tay cô ta ra.

Yến trợn mắt nhìn hai con búp bê trong lòng Phong, chúng đều có đôi mắt rất to, màu đen sậm, lông mi cong vút, đen rậm, nhìn vào cảm giác hai con mắt như hai cái lỗ sâu hun hút. Yến giật mình vội lùi về sau, cô ta cau mày gắt lên:

"Anh ôm hai con quỷ này ở đâu về vậy? Nhìn ghê phát khiếp đi được!"

Hai con búp bê đồng thanh kêu khò khè khò khè, bốn cánh tay bé xíu nhưng cứng rắn như gọng kìm bấu chặt lấy tay Yến, chúng siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt Yến làm máu chảy ròng ròng.

Yến hít vào một ngụm khí lạnh, đau phát khóc, cô ta giãy nảy lên nhưng không sao giằng tay ra được, cô ta điên loạn hét lên:

"Phong! Anh còn đứng đó nhìn cái gì? Mau vứt hai con quỷ tởm lợm này đi!"