Bà Phương sợ hãi giật lùi về đằng sau, chỉ là một con mèo thôi mà sao ánh mắt của nó lại ám ảnh như vậy.
Trán nó đỏ thẫm màu máu, nổi bật giữa màu lông trắng tinh, người mê tín lại yếu bóng vía như bà Phương bị nó dọa cho suýt chết ngất.
Mèo trắng từ trên giường nhảy phóc xuống đất, nó hướng về phía bà Phương cúi đầu như xin lỗi.
Bà Phương càng nhìn càng thấy nó giống một con búp bê ma, bà ngã ngồi trên sàn, sợ hãi lết từng chút về đằng sau.
Mèo trắng nhấc chân bước về phía bà, bà ôm ngực thở dốc, mặt cắt không còn một giọt máu.
Bà lùi vào góc tường, không còn đường nào để đi, mèo trắng được đà nhảy vào lòng bà ngồi.
Bà Phương sợ quá hét lên, mèo trắng ngước mặt lên nhìn bà, bà thấy nó chảy nước mắt.
Nó dùng chân trỏ trỏ vào sợi dây vàng trên cổ, mắt nó tuôn ra nước như người đang khóc.
Sợi dây này khiến nó rất đau.
Lúc này, cô đồng Huệ cảm nhận được sợi dây đã được đeo vào cổ con mèo, bà ta lập tức gọi hồn Mai.
Mèo trắng trợn ngược mắt, nó liên tục nấc lên từng tiếng như người, chân quơ loạn xạ muốn bứt sợi dây khỏi cổ nhưng không thể bứt được.
Nó nhìn bà Phương bằng ánh mắt cầu cứu, nó vừa kêu "meo meo" vừa nấc trông như đang khóc, hình hài nó mờ nhạt dần, biến thành làn khói rồi tụ lại thành hình một cô gái, vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp ngẩng mặt trong lòng bà Phương.
Bà Phương nhìn trọn vẹn chính diện khuôn mặt toàn máu là máu của Mai, bà chỉ kịp hét lên "Vũ ơi cứu mẹ!" rồi lăn ra ngất.
Mai luống cuống đỡ bà Phương dậy, đầu óc cô mơ màng, có một giọng nói của ai đó văng vẳng bên tai mời gọi dẫn dụ cô đi theo họ:
"Vong hồn kia... mau nghe lời... mau đến đây..."
Mai quỳ sụp xuống đất, đau đớn đưa tay ôm đầu, cô cố sức cưỡng lại giọng nói dẫn dụ kia nhưng không thể, cô lảo đảo bước đến bên giường đánh thức Vũ.
Vũ cứ nằm đó ngủ li bì, anh đang bị giam trong giấc mơ, gọi mấy cũng không tỉnh.
Trong giấc mơ anh mơ thấy mình làm việc sinh hoạt như bình thường, cảm giác chân thật đến nỗi anh không hề ý thức được mình chỉ đang nằm mơ.
Giọng nói kỳ lạ kia càng lúc càng lớn, Mai trơ mắt nhìn cơ thể mình dần dần tan biến, cảm giác tuyệt vọng dâng lên, cô trào nước mắt, trước khi cơ thể cô tan biến hoàn toàn, những giọt nước mắt đã kịp rơi lên mặt Vũ.
Lông mi Vũ rung rung, mệt mỏi mở mắt ra, anh uể oải đưa tay dụi dụi mắt.
Căn phòng tối lờ mờ, anh đặt tay sang chỗ bên cạnh, bàn tay trống rỗng không sờ thấy mèo trắng đâu, chỉ còn lại một chút hơi ấm chứng tỏ nó vừa nằm đó cách đây không lâu.
Trong lòng Vũ có một cảm giác lo lắng bất an, anh bước khỏi giường, dò dẫm bật đèn lên, hốt hoảng phát hiện bà Phương nằm ngất xỉu trên sàn.
Anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì, vội bế bà Phương đặt lên giường, hơi thở bà yếu ớt, hai tay ôm chặt ngực trái vị trí trái tim.
Bà Phương nằm đến sáng thì tỉnh, vừa mở mắt ra, nhìn thấy chồng và con bà ngồi bên giường sắc mặt lo lắng phờ phạc, bà ôm chầm lấy con trai khóc ầm lên như một đứa trẻ con.
"Con ơi... nhà mình có ma... con mèo trắng... nó... nó biến thành ma..."
Bà sợ quá nên nói năng lộn xộn chẳng đâu vào đâu, ông Lâm nghe loáng thoáng bà nhắc đến ma quỷ, nhíu nhíu mày.
"Bà bị sao thế, bệnh đến lẫn rồi à, trên đời này làm gì có ma?"
Bà Phương biết thế nào ông cũng không tin, bà tóm lấy tay Vũ vừa nói vừa khóc.
Anh ngồi ngây ngốc như bức tượng, không thốt nổi một câu. Mẹ anh mới nói cái gì, nói mèo trắng biến thành ma sao?
Suốt cả đêm anh lo lắng cho mẹ mà quên mất, con mèo đã biến đi đâu rồi?
Anh quay sang nói với ông Lâm bằng khuôn mặt nghiêm trọng:
"Con muốn nói chuyện riêng với mẹ một lúc."
Ông Lâm rất ngạc nhiên, ngay cả thằng con ông cũng hùa theo mẹ nó tin thần tin quỷ à? Ông thấy rất không thoải mái, bước ra khỏi phòng.
Vũ nắm chặt tay bà Phương, trong lòng bồn chồn lo lắng, có khi nào Mai xảy ra chuyện rồi không?
"Mẹ bình tĩnh kể rõ cho con nghe."
Giọng nói Vũ run rẩy, hốc mắt anh đỏ bừng bừng, anh còn không nhận thức được là mình đang lo lắng cho một con ma nữ luôn gây phiền toái cho anh.
Bà Phương ngồi co rúm trên giường, vẫn còn chưa hết hoảng sợ:
"Đêm qua con mèo trắng nhảy vào người mẹ, đùng một cái nó biến thành một con ma nữ! Con ơi, mặt nó toàn là máu me be bét, nó nhìn thẳng vào mẹ, con mèo đó là một con ma đấy! Mau vứt nó đi! Tại sao con lại giữ nó trong nhà hả? Có phải con bị nó ám rồi không?"
Đôi mắt Vũ hằn lên những tia máu đỏ, anh mất bình tĩnh nắm lấy vai bà Phương quát lên:
"Con hỏi mẹ, tại sao mẹ lại đi vào phòng con? Có phải mẹ đã làm gì giấu con không? Nó không thể tự nhiên đi dọa mẹ được!"